"Huynh..." Tư Mã Phi Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì, đến khi muốn nói lại không biết nói ra sao.
Nhìn thấy Tư Mã Phi Vũ vẫn không lên tiếng, Phúc Nhi chớp đôi mắt to tròn, véo lấy bàn tay to của hắn: "Phi Vũ ca ca, sao huynh không nói chuyện với Phúc Nhi?" Đã một thời gian dài rồi Phi Vũ ca ca không tới gặp nàng ấy, nàng ấy rất nhớ hắn.
Tư Mã Phi Vũ nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, trong mắt với quyết tâm không thể để bị cự tuyệt, hắn hơi dùng sức kéo thân hình mảnh mai của Phúc Nhi vào trong ngực.
"Phi Vũ ca ca?" Phúc Nhi kinh ngạc.
Tư Mã Phi Vũ vùi đầu bên cần cổ của Phúc Nhi, hít một hơi thật sâu, như muốn để hương thơm trên người Phúc Nhi đều tràn ngập vào trái tim mình.
"Phúc Nhi, muội có ghét Phi Vũ ca ca làm như vậy với muội không?"
Khuôn mặt Phúc Nhi hơi đỏ lên, có hơi thẹn thùng nhưng vẫn dũng cảm lắc đầu: "Không ghét." Ngược lại, còn có một chút vui vẻ, làm sao vậy?
Khoé miệng Tư Mã Phi Vũ hơi nhếch lên, ôm sát người Tiểu Nhi vào trong lồng ngực, tiếp tục hỏi: "Vậy, nếu như có một tên nam tử khác cũng ôm muội như vậy thì sao? Muội có đồng ý không? Ví dụ như cái người chủ tiệm bán vải nhà họ Trương ấy?"
Phúc Nhi không khỏi nghĩ theo lời hắn nói, tưởng tượng đến việc chủ tiệm bán vải nhà họ Trương cũng làm giống như bây giờ ôm nàng ấy vào n.g.ự.c rồi cọ xát vào cổ nàng như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nhíu mày lại: "Không, không thể như vậy được."
Trong lòng Tư Mã Phi Vũ nhịn không được lại phát ra từng trận tiếng cười sung sướng, cười đến mức làm khuôn mặt Phúc Nhi đỏ ửng lên. Ngay lúc nàng ấy muốn nói gì đó, lại bị người ta mạnh mẽ đỡ lấy cái gáy, cảm xúc ấm áp lại ập đến bên cánh môi, giây tiếp theo có cái gì trơn mềm đi vào miệng, cùng với đầu lưỡi của nàng ấy quấn quýt bên nhau.
Đầu óc Phúc Nhi trống rỗng, chỉ nhớ rõ cảm xúc ấm áp trơn mềm, cả người đều mềm oặt dựa vào trong lồng n.g.ự.c của Tư Mã Phi Vũ.
Mãi cho đến khi Tư Mã Phi Vũ buông đôi môi kia ra, rất lâu sau Tiểu Nhi mới mở mắt hoàn hồn lại, cả người không biết nên làm thế nào mới đúng: "Phi Vũ... ca ca... Huynh... Huynh..."
Tư Mã Phi Vũ cụng trán của mình lên trán Tiểu Nhi, chóp mũi chạm chóp mũi, lúc nói chuyện hơi thở đều phả lên bên môi Phúc Nhi: "Phúc Nhi, muội có thích Phi Vũ ca ca không? Gả cho Phi Vũ ca ca có được không? Đừng gả cho người khác được chứ?"
Mặt Phúc Nhi đã đỏ đến mức nấu chín được một quả trứng gà, trong đầu đều là lời nói của Tư Mã Phi Vũ.
Gả cho Phi Vũ ca ca sao? Không gả cho người khác?
Gả cho người khác thì sẽ phải làm những chuyện giống như làm với Phi Vũ ca ca sao? Phúc Nhi chỉ cần tưởng tượng người khác cũng sẽ làm như vậy với nàng ấy giống như Phi Vũ ca ca đã làm, lại lập tức rùng mình một cái, không được, chỉ có Phi Vũ ca ca mới có thể được làm như vậy.
Chỉ có Phi Vũ ca ca mới có thể được làm như vậy...
Phúc Nhi giây lát đã hoàn hồn, cả người đã rất nhanh nhịn không được xấu hổ, nàng ấy... nàng ấy suy nghĩ cái gì vậy?
Nhìn thấy bộ dáng của tiểu cô nương, trong mắt Tư Mã Phi Vũ càng biến đổi, giọng nói càng mềm nhẹ hơn: "Phúc Nhi, trả lời Phi Vũ ca ca được không? Muội có đồng ý muốn gả cho Phi Vũ ca ca, làm vợ của Phi Vũ ca ca không?"
Câu hỏi khó của Tư Mã Phi Vũ bỗng nhiên làm Phúc Nhi nhắm mắt lại, nàng ấy chịu đựng sự ngượng ngùng nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.
Một tiếng "dạ" này chính là đáp án của Phúc Nhi.
Nàng ấy đồng ý gả cho Phi Vũ ca ca, ngoại trừ Phi Vũ ca ca những người khác đều không được.
Trái tim Tư Mã Phi Vũ lập tức hạ xuống, hắn cảm thấy chính mình như được sống lại.
Nhịn không được lại ôm Tiểu Nhi vào ngực, nhếch khóe miệng mỉm cười không thành tiếng.
Một lúc lâu sau, Phúc Nhi cũng không còn vẻ ngượng ngùng như ban đầu nữa, lúc này nàng ấy đã không còn có vẻ không được tự nhiên, cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ lại, cuộn tròn người trong n.g.ự.c Tư Mã Phi Vũ khẽ lay hắn, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà Phi Vũ ca ca, mẹ muội hình như không đồng ý đâu." Lần trước mẹ nàng ấy còn hỏi nàng ấy có thích chủ tiệm bán vải nhà họ Trương kia không, nàng ấy nói không thích, lúc ấy mẹ mới không nói nữa.
Nhưng mà mẹ chưa từng hỏi qua nàng ấy có thích Phi Vũ ca ca không.
Tư Mã Phi Vũ nhấp môi, vỗ lên lưng Tiểu Nhi nói: "Không sao cả, huynh sẽ xin để thẩm thẩm với bá bá đều đồng ý, cứ giao cho huynh."