Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 67: Chương 67



ê Mạn nhìn hai mắt khát vọng của tiểu cô nương trước mắt, nội tâm cười cười, gật đầu, “Được a, ta cũng trang điểm cho ngươi một cái.” Nói rồi buông hộp trang điểm trong tay xuống.

Cô nương này vừa nghe, cao hứng hỏng rồi, lập tức tiến lên đẩy Trần Tiểu Đình ra, “Tiểu Đình ngươi mau tránh ra, để ta cũng trang điểm một cái.”

Trần Tiểu Đình dở khóc dở cười, ngoan ngoãn tránh ra cho nàng ấy ngồi.

 

Nương của cô nương này cũng dở khác dở cười với hành vi của nữ nhi nhà mình, cười mắng một câu, “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia.”

Người xung quanh đều cười, hai cô nương khác thấy lời trong lòng bị Lan Lan nói ra, trong lòng ảo não, nghĩ có thể cũng mở miệng nói hay không, các nàng cũng muốn trang điểm, xinh đẹp giống như Tiểu Đình bây giờ.

 

Lê Mạn không hề quan tâm đến việc khác, chuyên tâm đánh giá khuôn mặt của Vương Lan Lan, cô nương này sinh ra cũng không tính là kém, chỉ là cái mũi có hơi tẹt, nhiều thịt, nhìn qua kéo thấp chỉnh thể giá trị nhan sắc, nhưng chút vấn đề này ở trong mắt nàng không xem như vấn đề, tô điểm cho tốt, trang điểm thành một thiên tiên cũng không là vấn đề, lập tức cúi đầu nghiêm túc bắt đầu trang điểm.

Đương nhiên những người khác cũng nhìn Lê Mạn trang điểm non nửa canh giờ không chớp mắt, cũng không cảm thấy buồn tẻ chút nào.

Sau khi trang điểm hoàn thành, những người khác nhìn dung mạo của Vương Lan Lan cũng giống như thoát thai hoán cốt, điều này hoàn toàn thuyết phục, Tống tiểu nương tử này chính là người có tài nghệ giỏi, kỹ thuật trang điểm cũng là không ai có thể so sánh.

Bản thân Vương Lan Lan cũng cười choáng váng với mỹ nhan của mình.

Thấy giờ đây Vương Lan Lan cũng đẹp như thiên tiên, hai cô nương khác cũng không nhịn được, cũng lấy hết can đảm mở miệng cầu xin Lê Mạn trang điểm cho bọn họ một cái. Tuy nhiên điều này Lê Mạn lại không thể đáp ứng, chậm trễ đến bây giờ, canh giờ không còn sớm, còn không quay về thì không đuổi kịp xe lừa trở về thôn, nàng còn muốn đi mua chút đồ, cũng không thể đợi nữa

Lê Mạn nói ra khó xử, những người khác cũng hiểu được, dù thấy thật đáng tiếc, nhưng hai cô nương kia cũng không phải người không nói lý, lập tức cũng cùng đưa Lê Mạn và Mai Tử ra cửa.

Lê Mạn ra trước cửa nói cho kia mấy người chỗ của nhà nàng, nếu có yêu cầu có thể đến nhà nàng tìm nàng hoặc là kêu người đến thôn Đạo Nguyên đưa lời nhắn đều được.

Đến khi rời khỏi tầm mắt của người nhà kia, Mai Tử vẫn luôn không mở miệng nói chuyện cuối cùng không nhịn được, lập tức liền gắt gao kéo tay Lê Mạn, kích động giống một hài tử, “Tẩu tử, tẩu thật là lợi hại quá, tẩu giống như làm ảo thuật vậy, sao có thể làm người ta tựa như biến thành người khác vậy? Trước kia ta cũng xem qua người khác trang điểm, khi đó ta cảm thấy trang điểm nhìn quá không đứng đắn, vẫn là không trang điểm tốt, hôm nay thấy tẩu trang điểm ta mới cảm thấy ta nghĩ sai rồi.”

Lê Mạn nghe Mai Tử nói một đống lớn, buồn cười mà nói: “Trang điểm mà trước kia muội thấy đó là không phải trang điểm cho người thường, cho nên thoạt nhìn khó coi, thật sự trang điểm là có thể làm người ta trở nên càng đẹp.”

Mai Tử gật đầu không thôi, “Đúng vậy đúng vậy, giống như tẩu tử trang điểm như vậy, biến người ta trở nên rất đẹp.”

Lê Mạn muốn đến tiệm vải mua chút vài bố, làm cho người trong nhà hai bộ quần áo có thể mặc đi ra ngoài, trên quần áo trong nhà của Tiểu Bảo và Tống Đại Sơn đều là vá chồng vá chất, nát đến không thể nát hơn, mỗi lần giặt quần áo cũng không dám dùng sức, sợ giặt hỏng mất.

Hai người đi vào một tiệm vải, đi vào chọn mấy khối vải bố, lại chọn hai khối vải bông, vải bố có thể làm quần áo ngoài, rắn chắc thực dụng, vải bông thì làm quần áo bên trong, thoải mái hút mồ hôi.

Cuối cùng mua chút điểm tâm tiểu hài tử thích ăn, mắt thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, Lê Mạn và Mai Tử chạy tới nơi tập hợp, chờ xe lừa.

Khi về đến nhà, từ xa hai đứa nhỏ đã bịch bịch bịch bước đôi chân ngắn nhỏ chạy tới, Tiểu Bảo càng là lao vào trong lòng Lê Mạn, “Dì Mạn, dì đã trở lại rồi.”

Lê Mạn cười hôn hôn đầu Tiểu Bảo, bế nó lên, lúc này Tống Đại Sơn đã đi qua cầm lấy mấy thứ trong tay Lê Mạn, nhìn Lê Mạn hỏi, “Hai người ăn cái gì chưa? Ta làm chút đồ ăn, sợ hai người trở về đói bụng, còn nóng, bây giờ có ăn không?”

Đúng là Lê Mạn và Mai Tử ở trấn trên không ăn cơm, hiện tại bụng đói đến kêu vang, có cơm ăn là chuyện không thể tốt hơn, lập tức gật đầu.

Ăn cơm xong, Lê Mạn lấy điểm tâm mua ở trấn trên cho hai cái tiểu gia hỏa ăn, hai cái tiểu gia hỏa vui đến mức quơ chân múa tay.

Lúc này Mai Tử cũng đưa ra ý phải về nhà, đã ở lại mấy ngày, cũng không biết trong nhà thế nào, cũng phải trở về.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.