Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 96: Chương 96



Nghe Trần phu nhân nói như vậy, Lê Mạn yên tâm, gật đầu đáp: “Được, ta đi. Lần này trang điểm khi nào?”

Trần phu nhân nói: “Ba ngày sau, nhưng mà cần ngươi vất vả một chuyến, ngày đó phải đi sớm, nhà bọn họ cũng muốn khởi hành nhân lúc còn sớm, để kịp trở về lúc ban đêm, cho nên không thể trì hoãn, chỉ có thể nhanh chóng trang điểm.”

Thấy Lê Mạn trầm tư, Trần phu nhân nói: “Nhà bọn họ cũng biết ngươi ở xa, sớm như vậy gọi ngươi đi cũng ngượng ngùng, cho nên đồng ý với ngươi cho ngươi thêm mười văn tiền coi như lộ phí.”

Vừa rồi cũng không phải Lê Mạn đang suy xét có đi hay không, mà là suy xét rời giường lúc nào, hiện tại nghe nói cho thêm mười văn tiền đương nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu nói được, “Vậy phiền phu nhân nói với nhà kia một chút, buổi sáng ngày mốt đầu giờ Mẹo ta sẽ đến.”

 

Trần phu nhân cười nói một tiếng cảm ơn thay người nhà kia trước, sau đó cáo từ rời đi.

Đến khi Tống Đại Sơn kéo xe trở về, Lê Mạn nói với hắn chuyện này, cũng nói: “Buổi sáng ngày mốt chúng ta đến sớm một chút đi, không thể đợi để kéo người trong thôn.”

Tống Đại Sơn gật đầu, “Ừ, ngày mốt ta đưa nàng đi, đợi lát nữa ta lại nói một tiếng với mọi người, buổi sáng ngày mốt không thể ra kéo xe, để thôn dân đừng chờ xe của ta.”

 

Chờ đến ngày đi trấn trên, Lê Mạn và Tống Đại Sơn rời giường rửa mặt từ sớm, sau đó bế Tiểu Bảo còn đang ở trong mộng đẹp lên mặc quần áo xong, nhẹ nhàng đặt vào trong xe.

Hôm nay Tống Đại Sơn đưa nàng đi, cũng ở đó chờ, có thể cùng đưa Tiểu Bảo theo, hai cha con còn có thể làm bạn với nhau, cũng không cần mỗi lần đi ra ngoài đều để Tiểu Bảo ở trong nhà người khác.

Khi trời còn tối, Tống Đại Sơn đã đánh xe chở Lê Mạn và Tiểu Bảo tới trấn trên, căn cứ địa chỉ Trần phu nhân cho, tìm được nơi đó, ngừng xe lại trước cửa.

Lê Mạn tiến lên đập đập cửa, rất nhanh liền có người ra mở cửa.

Lê Mạn nói rõ ý đồ đến, người bên trong rất nhanh liền đón một nhà ba người vào, cũng dắt xe ngựa vào hậu viện.

Nữ chủ nhân nhà này ra đón, là một trong những phu nhân lần trước gặp ở nhà Trần Tiểu Đình, cô nương đi theo phía sau cũng là lần trước thấy nàng trang điểm ở nhà Trần Tiểu Đình, hai người hiển nhiên cũng có ấn tượng rất sâu với Lê Mạn, cười nói với Lê Mạn: “Tống nương tử, đã lâu không gặp, hôm nay thật là phiền cho ngươi, vất vả ngươi sớm như vậy đã tới đây.”

Lê Mạn cười nói: “Không có gì, nhà ngươi có việc gấp, ta tới sớm một chút cũng không sao.”

Lúc này phu nhân nhà này thấy theo ở phía sau là Tống Đại Sơn và Tiểu Bảo trong lòng n.g.ự.c Tống Đại Sơn, lập tức nói: “Đây là tướng công và hài tử nhà ngươi à, mau mời ngồi, Lê Hoa, mau đi lấy chút điểm tâm tới tiếp đón khách nhân.”

Cô nương tên Lê Hoa ở phía sau gật gật đầu, xoay người vào một gian phòng khác, chỉ chốc lát đã bưng ra mấy đĩa điểm tâm đặt trên bàn, còn cầm lấy nhét vào tay Tiểu Bảo đang mở to mắt nhìn để nó ăn.

Tiểu Bảo bị nhét điểm tâm, cũng không dám lập tức ăn ngay, mà nhìn về phía Lê Mạn.

Trước đó Lê Mạn đã từng dạy nó, đồ người khác cho không thể ăn bậy, phải hỏi người lớn trước rằng có thể ăn hay không, từ đó Tiểu Bảo liền nhớ kỹ, mỗi lần người khác cho nó đồ gì nó đều phải hỏi Lê Mạn hoặc là Tống Đại Sơn một chút.

Lê Mạn cười gật đầu, nói với Tiểu Bảo: “Ăn đi, nhớ phải cảm ơn dì.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chắp hai tay nhỏ với Lê Hoa, “Cảm ơn dì.”

Lê Hoa bị dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Bảo làm tan chảy, nhịn không được duỗi tay sờ sờ búi tóc của Tiểu Bảo.

Vì để mau chóng hoàn thành, Lê Mạn nói Tống Đại Sơn mang theo Tiểu Bảo chờ ở chỗ này, nàng thì đi theo chủ nhân đến phòng của Lê Hoa.

Lê Hoa ngồi ở trước bàn trang điểm, ngẩng mặt nói với Lê Mạn: “Tỷ tỷ, lần trước tỷ trang điểm cho Tiểu Đình rất là xinh đẹp, ta ở bên cạnh tâm cũng ngứa sắp chết, chỉ là tỷ vội vã trở về cũng không kịp trang điểm cho ta một lần, lòng ta vẫn luôn nhớ thương, rốt cuộc lần này có thể mời tỷ tới.”

Lê Mạn bị lời nói nghịch ngợm của nàng ấy chọc cười, nói: "Vậy lần này ta nhất định trang điểm cho ngươi vô cùng đẹp, bằng không thật sự rất có lỗi với ngươi nhớ thương nhiều ngày như vậy.”

Lê Hoa rất nghiêm túc gật đầu, “Nhất định phải trang điểm cho ta thật đẹp, làm đám biểu tỷ biểu muội mắt cao hơn đầu kia của ta nhìn xem, không để bọn họ lại nói ta là đồ quê mùa!”

Nương của Lê Hoa ở một bên quát lớn với nàng ấy, “Nói cái gì vậy! Đó là biểu tỷ biểu muội của con!”

Lê Hoa bất mãn mà dẩu miệng, “Vốn dĩ là vậy, còn không phải là nhà ở trong thành sao, còn không phải là trong nhà có tiền sao, có cái gì mà to chứ, mỗi lần đều cười nhạo con, nói con quê, còn nói con xấu, lần này con nhất định phải khiến họ nhìn xem con xấu hay không!”

Nương của Lê Hoa bị nàng ấy nói đến bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được chê bai nàng ấy, “Cho dù hôm nay con xinh đẹp cũng là công lao của trang điểm, tẩy trang đi còn không phải là khôi phục bộ dáng ban đầu.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.