Nguyệt Sương thở dài-Vậy em phải làm gì thì chị mới tin em?Tần Mặc cười nhẹ-Vậy phải xem biểu hiện của cô Nguyệt Sương bĩu môi-Được thôi! Em sẽ chứng minh cho chị coiTần Mặc gật đầu,kéo tay Nguyệt Sương đi-Đi thôi,tôi đưa cô vềNguyệt Sương chạy theo Tần Mặc rồi đi song song với cô nghiêng đầu hỏi-Sao chị vẫn chưa đổi xưng hô vậy?Tần Mặc vẻ mặt bình tĩnh trả lời-bao giờ xác định quan hệ tôi sẽ đổi xưng hôNguyệt Sương nhíu mày tò mò hỏi-Tại sao lại không được?Tần Mặc mỉm cười cúi đầu-chẳng lẽ gặp ai tôi cũng xưng hô thân mật saoNguyệt Sương mỉm cười tủm tỉm lộ ra má đồng tiền-Cũng được,sau này chị chỉ được xưng hô thân mật với em thôiTần Mặc cười nhẹ không nói gìNguyệt Sương lấy tay chọc lên hai má núm đồng tiền-Bây giờ chị cười nhiều ghê!Tần Mặc nhướng mày cười-Đối xử với người mình thích,tất nhiên phải khác Nghe vậy mặt Nguyệt Sương lập tức đỏ lên như quả gấc,âm thầm suy nghĩ trong lòng"không phải ban đầu đối xử với mình rất lạnh lùng sao?,sáng nay cũng vậy mà" "giả dụ nếu Tần Mặc thích mình từ cái nhìn đầu tiên thì lạnh lùng trước đó đều là giả vờ sao?""bây giờ không giả vờ nữa rồi?""Aaaa chuyện gì thế này!""không phải thiết lập của nữ chính là lạnh lùng sao?""không phải nói ngay cả trong tình yêu cũng lạnh lùng sao?""không lẽ trong tiểu thuyết Tần Mặc không yêu Kỳ Phong?""Sao có thể!""chuyện này là như thế nào aaa""cũng đúng ha! đối với người mình yêu sao có thể biểu hiện lạnh lùng không đổi sắc chứ""vậy thì không phải là cốt truyện trong tiểu thuyết không đáng tin sao?""cũng đúng thôi dù sao đây cũng là thế giới thực,Tần Mặc và tất cả mọi người không còn là nhân vật dưới ngòi bút tác giả nữa ""Tất cả người trong thế giới này đều sẽ không theo tri phối của tác giả nữa,à vẫn có một xíu nhỉ !""Đây có được gọi là hiệu ứng cánh bướm không?""có lẽ là không, dù sao mọi thứ vẫn không thay đổi nhiều"Chưa kịp nghĩ gì tiếp,trán của Nguyệt Sương đã bị búng một cáiNguyệt Sương vội ôm lấy trán ngẩng đầu lênTần Mặc nhướng mày-Lại nghĩ linh tinh gì đó,lên xe điNguyệt Sương kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn xung quanh"trong lúc mình suy nghĩ lung tung đã đi ra ngoài từ bao giờ rồi ""không đúng! mình đâu có nghĩ lung tung "-Khoan đãNguyệt Sương nhíu mày-Em đi cùng gia đình là được rồi, không phiền chị đâu Tần Mặc mặt đang giữ ý cười nhẹ nghiêm lại-Sao nào không muốn đi cùng tôi à?Nguyệt Sương lập tức lắc đầu-không có,như vậy không phải làm phiền chị sao-hôm nay chị đã đi làm cả ngày còn gìBiểu cảm trên mặt Tần Mặc giãn ra-Lên xe đi,cả nhà cô đã về trước rồiNguyệt Sương kinh ngạc-Sao có thể chứ,bọn họ sẽ chờ em màTần Mặc mỉm cười-Đúng là bọn họ có chờNguyệt Sương lập tức mỉm cười-Đó em bảo rồi mà-Vậy---Tần Mặc đột nhiên cắt ngang-Tôi bảo họ về trước rồimặt Nguyệt Sương lập tức xị xuống rồi thở dài-aizz vậy làm phiền chị rồiTần Mặc cúi đầu đi vào xe rồi ngồi vào ghế , giọng nói vọng ra -không làm phiềnNguyệt Sương mỉm cười cúi đầu đi vào rồi ngồi vào ghế bên cạnh Tần MặcNgồi lên xe chẳng hiểu sao Nguyêt Sương lại cảm thấy hơi ngại ngùngCô dựa người vào ghế xe "có lẽ là do biết được Tần Mặc thích mình nên khi ở trong không gian chỉ có hai người có hơi ngại ngùng""Aaa ngại ngùng quá điiiii"