Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 152: Lựa Chọn Phó Tổng Giám Đốc



Hoàng Sơn đứng lên cúi đầu nói, việc này chỉ vì một phút mềm lòng của mình lại gây ra hậu quả lớn như vậy, biến hai tháng lợi nhuận của công ty tan thành mây khói, những người khác nói vài câu xong quyết định đình chỉ vẫn được đưa ra.

- Công việc của phó tổng giám đốc Sơn sẽ được bàn giao cho một người trong số các vị ở đây, tạm thời giữ chức vụ này.

Mười hai người ánh mắt lập tức lập lòe, đây là một cơ hội rõ ràng, Trần Thiên Nam cười nhạt nói tiếp.

- Rất có thể người đó sẽ giữ chức vụ chính thức luôn của công ty công nghệ JN, chuyển thành tập đoàn sau này mọi người có thể ngồi lên vị trí rộng hơn, người ở lại sẽ không đi.

Sau câu nói của Trần Thiên Nam mọi người cảm thấy vị trí phó tổng giám đốc không thơm nữa, vừa đắc tội với phó tổng giám đốc Sơn, vừa bị buộc chặt bước chân ở đây, thành lập tập đoàn nhất định còn nhiều vị trí rộng rãi hơn nữa, càng lên lợi ích càng lớn, chuyện này ai mà không nắm rõ trong lòng cơ chứ.

Nói là nói vậy dĩ nhiên Trần Thiên Nam không thể buông tay công ty công nghệ JN được, trong thời buổi hiện nay công nghệ chính là mỏ vàng lớn, hắn cần người có thể tin tưởng được, cùng với đó là năng lực.

Dĩ nhiên mọi người cũng rõ, lời này chỉ có thể tin một nửa, thấy điệu bộ nghiêm túc của Trần Thiên Nam nhiều người không nhìn ra được đây là âm mưu gì của vị chủ tịch trẻ tuổi, sàng lọc nội bộ, hay chỉ đơn thuần là đưa ra một cái bánh lớn không thực tế, không ai đoán được, đây là điều làm cho trong lòng mọi người càng thêm sợ hãi tài trí của vị chủ tịch trẻ này.

- Nào, mọi người có thể tự để cử mình, hoặc người bên cạnh, mọi người làm việc với nhau một thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng đủ để hiểu rõ năng lực của từng người.

Tự để cử? Chuyện cười ai dám mặt dày đứng dậy nói mình giỏi giang, đủ năng lực lãnh đạo người khác, chỉ nắm chức vụ trong tay, cổ phần công ty không có nắm giữ, hội đồng quản trị nắm giữ cổ phần lúc nào cũng có thể cho đi bán muối, thêm vấn đề nữa đắc tội với phó tổng giám đốc Sơn sau này làm gì có quả ngọt để ăn, không rơi đã là vạn hạnh.



Công ty như một quan trường thu nhỏ, đắc tội với người có bối cảnh cường đại kết quả đều không được tốt, Hoàng Sơn không nắm giữ chức vụ phó tổng giám đốc nhưng vẫn là cổ đông của công ty, rào cản lớn ai dám tự mình đi thử.

- Không có, vậy tôi tự mình để cử, mọi người thấy thế nào? Vẫn câu nói kia, tôi chỉ nêu ý kiến còn quyết định như thế nào là mọi người biểu quyết.

Có ma mới tin, không đồng ý là được? Đắc tội với Hoàng Sơn còn có thể sống, còn đắc tội với chủ tịch, người nắm giữ quyền lực lớn nhất thì chỉ có nước về nhà nuôi cá trồng rau.

- Như vậy xin chủ tịch chỉ định người tạm thời thay thế chức vụ phó tổng giám đốc.

Giám đốc nhân sự lên tiếng, việc này dù gì vẫn phải bên nhân sự làm thủ tục giấy tờ, lên tiếng là hợp lý nhất.

Trần Thiên Nam cười cười, niệm lực thả ra dò xét người nào tim đập chậm nhất trong số 12 người ngồi ở đây, tim đập nhanh chính là do ảnh hưởng từ tinh thần, lời vừa rồi hắn nói ra không phải là trò mèo, mà để làm mồi nhử dò xét khả năng chịu đựng của những người ở đây, quét một vòng ánh mắt dừng lại trên người giám đốc thương mại.

- Tạm thời để giám đốc thương mại, chị Tuệ Nhi giữ chức vụ phó tổng giám đốc đi.

Tuệ Nhi kinh ngạc nhìn Trần Thiên Nam, vốn không hề chờ đợi bản thân mình có thể ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc, dù sao bản thân vào sau những người ở đây nửa năm thời gian, không phải một thời gian quá dài nhưng đủ để họ vững mạnh hơn bản thân mình, thật không ngờ người được chủ tịch trẻ lựa chọn lại là mình.

- Tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc, vì sự tín nhiệm của công ty.



Mọi người nhìn giám đốc thương mại, rồi lại nhìn Trần Thiên Nam, trong đầu đều nghĩ vị chủ tịch trẻ này không lẽ muốn lái máy bay, bất quá không để mọi người suy nghĩ thêm Trần Thiên Nam chuyển chủ đề phương hướng mới, lần này làm cho mọi người kinh ngạc trước những ý tưởng táo bạo của vị chủ tịch trẻ, để cho mọi người càng kinh sợ trong lòng.

Hoàng Sơn bị đình chỉ không chỉ không vui, ngược lại thở phào một cái, em trai bị đuổi mẹ nhất định sẽ khóc lóc tới mình, lúc đó Hoàng Sơn cũng có lý do mà nói ra, bản thân Hoàng Hữu gây ra chuyện lớn, bản thân bị đình chỉ công việc còn có thể nói được gì thêm.

Ngồi nghe những phương hướng táo bạo của Trần Thiên Nam, ánh mắt lập lòe không thôi, người cháu bên vợ này quả nhiên có ánh mắt, sự quyết đoán táo bạo, cộng thêm vẻ thiết huyết lạnh lùng của mình tựa như một đế vương.

Hoàng Sơn tin tưởng một ngày nào đó Trần Thiên Nam có thể tạo ra một đế chế hùng mạnh, ý nghĩ kéo Hoàng Sơn rơi vào trầm mặc, bản thân dĩ nhiên muốn bước theo phía sau ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ đó, không thể vì chuyện em trai mà sinh lòng phản nghịch, lúc đó chỉ sợ bản thân con đường tương lai liền dừng lại ở đây, ai mà chẳng muốn làm ông nọ bà kia, muốn kiến công lập nghiệp, đến một mức độ nào đó tiền bạc không còn ý nghĩa nữa, chỉ muốn nhìn xem bản thân có thể đi được bao xa.

- Chú không giận vì quyết định của cháu chứ?

Kết thúc cuộc họp, thằng Tú đi khôi phục máy tính, dữ liệu dĩ nhiên là đã sao chép một phần ra USB đề phòng vạn nhất, chẳng qua chuyện này Trần Thiên Nam sẽ không nói ra, hắn dùng lần này để gõ một số người từ trên xuống dưới.

- Không có, chú cũng muốn nghỉ ngơi về nhà chăm sóc vợ con, đủ tỉnh táo lại chú vẫn muốn được bước chân theo cháu, muốn nhìn quang cảnh trên cao là như thế nào.



- Chú hiểu cho cháu là tốt, vậy chú nghỉ ngơi một thời gian đi, về nhà chăm sóc cô Linh, chuyện sau này để sau này tính chú ạ.

Ra đến bên ngoài Trần Thiên Nam thấy Hoàng Hữu bị an ninh công ty ngăn lại ở phía ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt không có quan tâm, người này làm việc còn chưa biết ra sao nhưng tính cách có vẻ hơi thối, nhìn chú Sơn một cái.

- Chuyện bên nhà chú cháu không tiện xen vào, cháu chờ thằng Tú khôi phục dữ liệu, xong chuyện mình cùng về nhà.

- Ừm, chú biết rồi.

Thấy Hoàng Sơn đi ra vẻ mặt Hoàng Hữu tức giận vì bị ngăn cản đã lắng xuống một chút.

- Anh chuyện này?

- Còn anh, bị chú hại thảm rồi, anh đã nói trước vào công ty chăm chỉ làm việc đừng có gây chuyện, bây giờ thì hay rồi, đến cả anh cũng bị đình chỉ, chú đụng phải người ta làm hỏng hệ thống bảo mật tổn thất cả trăm tỷ đồng, bây giờ chú bảo anh phải làm như thế nào, một trăm tỷ đấy chứ không phải là một trăm nghìn đâu chú Hữu ạ, công ty bắt đền thì có mà bán nhà trắng tay mà đi ăn mày.

Nghe tới con số một trăm tỷ Hoàng Hữu choáng váng, bán sạch đất đai tài sản may ra mới đủ đền số tiền đó, vẻ mặt Hoàng Hữu xám xịt bản thân đụng phải người ta đây là sự thật, chỉ cần kiểm tra camera ở sảnh là biết, lúc đó đem ánh mắt nhìn mông lễ tân công ty mà đụng phải người khác.

- Anh chuyện này?

Không còn nói được câu gì khác, Hoàng Hữu như ngồi lên đống lửa, còn chưa kiếm được chút lợi lộc nào đã như vậy, bị người ta đuổi thẳng công ty không cho vào, còn muốn bồi thường chính mà muốn cái mạng của mình.

- Trở về thôi, haiz, nói với bố mẹ anh giúp không được chú.

( Chỗ này nhấn mạnh lại một lần nữa cho độc giả, tác giả viết dựa trên góc nhìn của bản thân mình, còn hạn hẹp nhiều thứ, mọi người không nên áp đặt hiện thực quá mức vào đây, quỳ cầu độc giả để cử tặng hoa để vào top đề cử, cảm ơn tất cả mọi người.)

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.