Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Chương 22: Chương 22



38

 

Vội vã chạy đến phòng cấp cứu bệnh viện, tôi lập tức nhìn thấy Lục Huân.

 

Anh cứ thế lặng lẽ ngồi trên ghế dọc hành lang, bàn tay phải quấn băng dày, ánh mắt nhìn dòng người qua lại một cách ồn ào, náo nhiệt.

 

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại.

 

Giữa hai người chỉ cách nhau một mét, bốn mắt nhìn nhau, lặng im hồi lâu.

 

Sự vật xung quanh dường như biến mất.

 

"Tại sao?" Tôi khẽ mở miệng.

 

Anh lắc đầu.

 

"Rốt cuộc là tại sao chứ?!" Cảm xúc trào dâng, tôi lao thẳng đến trước mặt anh. 

 

"Anh là đồ ngốc sao! Lục Huân, anh là đồ ngốc sao?!"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

"Bọn chúng cầm ảnh chụp trộm em hôm đó đến tìm anh. Anh vốn đang lo không tìm được bọn chúng, vậy mà bọn chúng lại tự dâng đến tận cửa, nên đánh thôi." Anh nói rất đỗi nhẹ nhàng.

 

"Lo lắng sao?" Một lúc sau, anh giơ tay trái lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt tôi.

 

"Cũng đáng mà."

 

Còn cười nữa.

 

Tất cả cảm xúc cuối cùng cũng vỡ òa trong khoảnh khắc này, tôi lao vào lòng anh, òa khóc nức nở.

 

Anh ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng.

 

"Vậy là cũng có chút để tâm đến anh chứ gì?"

 

Tôi khóc mãi không ngừng.

 

"Nói một câu dễ nghe đi?"

 

Tôi ngẩng đầu, giọng còn nghẹn ngào: "Em ghét anh."

 

"Ồ?" Anh nhướn mày.

 

"Cũng dễ nghe đấy chứ."

 

Không biết bao lâu sau, tôi cuối cùng cũng dần dần nín khóc, rúc vào lòng anh, khe khẽ nói một câu xin lỗi.

 

"Anh biết mà." Anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói.

 

“Xin lỗi, em lừa anh, thật ra em rất thích anh.”

 

“Anh biết mà, không sao đâu, bởi vì anh cũng thích em.”

 

39

 

Sau đó, tôi và Lục Huân ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, nói rất nhiều chuyện.

 

Lần này, không còn giấu giếm, không còn dối trá, chỉ có sự thẳng thắn và cùng nhau đối mặt.

 

Nhìn bàn tay phải đang quấn băng của anh, tôi đau lòng, nhẹ nhàng sờ lên.

 

"Tay, còn có thể đánh đàn không?"

 

Anh hơi sửng sốt

 

"Có phải không thể đánh được nữa không?" Nước mắt tôi lại muốn trào ra.

 

Anh im lặng một lúc, dùng tay trái xoa đầu tôi, rồi bắt đầu tháo băng.

 

Tôi trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh gỡ từng lớp băng một.

 

"Vừa nãy thấy em khóc dữ quá, anh còn chưa kịp nói."

 

"Thật ra... băng này anh quấn cho vui thôi."

 

Hả?

 

"Anh không bị thương nghiêm trọng gì cả."

 

Anh giơ bàn tay phải thon dài không tì vết lên, chỉ về phía phòng điều trị phía sau.

 

"Hai tên kia bị thương, nặng hơn bạn trai em nhiều."

 

40

 

Tôi ngơ ngác mất một lúc, cuối cùng cũng phản ứng — lại bị anh lừa rồi.

 

Vừa giơ nắm đ.ấ.m định đánh anh một cái, cửa khu cấp cứu đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh ra.

 

Tiếng "cộc cộc" vang lên trên sàn, tôi và Lục Huân cùng quay đầu lại, trông thấy một ông lão chống gậy bước vào.

 

Ông ấy vừa xông tới đã định giơ gậy đánh Lục Huân.

 

Tôi hoảng hồn, tưởng là người nhà của hai kẻ kia đến trả thù, vội lao lên định chắn phía trước. Nhưng ai ngờ, Lục Huân lại ôm chặt tôi vào lòng, giọng điệu bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Thầy Liêu..."

 

Thầy Liêu?

 

Vị giáo sư nổi danh đã nghỉ hưu, nghe nói rất khó mời ra mặt, người mà Lục Huân luôn theo học trong dự án... Giáo sư Liêu?!

 

Chỉ là ông ấy đang nhìn Lục Huân, gân xanh trên trán sắp nổi lên tới nơi.

 

"Thằng nhóc này bị gì vậy? Hả?!”

 

"Cậu nói xem, bây giờ cậu định làm gì?" Ông ấy giơ gậy lên lần nữa, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép. 

 

"Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?”

 

"Dự án này muộn nhất là tuần sau phải nộp lên rồi, báo cáo của cậu còn chưa giao, bây giờ lại xảy ra chuyện này.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.