Đúng lúc này, xung quanh lại chẳng có một ai.
Hai tên cùng lúc giữ c.h.ặ.t t.a.y và chân tôi đang giãy giụa. Tôi vừa khóc vừa kêu cứu, thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động lớn phía sau.
Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn lại, Tô Ánh tung một cú đ.ấ.m vào mặt một trong hai tên, tức giận giáng thêm một cú nữa.
Hai tên kia đều đang say, nên rõ ràng anh ấy chiếm thế thượng phong.
Tôi nhân cơ hội hất tay gã còn lại, nhưng trong lúc hoảng loạn vô tình giẫm vào một vũng bùn.
Lảo đảo sắp ngã xuống, đúng lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ và ấm áp đỡ lấy tôi.
Tôi ngước lên, đập vào mắt là đôi mắt dịu dàng quen thuộc.
"Học trưởng…" Giọng tôi run rẩy.
"Cút!" Tô Ánh nhìn hai gã kia, trầm giọng quát.
Chúng lảo đảo, mắng chửi vài câu rồi bỏ chạy.
Một lúc sau, mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng, Tô Ánh đỡ tôi đứng vững.
"Em không sao chứ?"
Tôi lắc đầu.
"Cảm ơn học trưởng."
"Anh…. Sao lại đi đường này, đường về trường không phải ở hướng kia sao?" Tôi ngước lên nhìn anh ấy.
Tô Ánh im lặng một lúc, chỉ nhìn tôi.
"Vậy, em đi trước…"
"Đồng Yên, em nhất định phải né tránh anh như vậy sao?"
"Hả?"
Anh ấy thở dài.
"Lúc đi ra ngoài, anh chỉ nói chuyện với mấy bạn học khác vài câu, ngoảnh đi một cái em đã biến mất rồi."
"Em… tại trễ quá, nên em vội về nhà."
"Vậy để anh đưa em về."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Không cần đâu." Tôi lùi lại một chút.
"Em ở khu biệt thự bên kia thôi, rất gần, em đi xe, đi xe…"
Anh ấy lại thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi.
"Chân em mềm nhũn thế này rồi, còn đạp xe thế nào?"
"Lại đây… để anh cõng em."
11
Đây không phải là một ý kiến hay.
Bởi vì hồi cấp ba, Tô Ánh đã theo đuổi tôi suốt ba năm, nhưng tôi luôn lấy lý do học tập để từ chối.
"Có là bạn học khác thì anh cũng sẽ đưa cô ấy về thôi." Thấy tôi cứ đứng yên không động đậy, anh ấy bỗng lên tiếng.
"Nếu đổi lại là nam sinh khác gặp chuyện như hôm nay, họ cũng sẽ giúp nữ sinh thôi."
Anh ấy muốn nói với tôi rằng, giúp đỡ không liên quan đến tình cảm nam nữ.
Tôi rất muốn từ chối, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, tôi thực sự rất sợ hãi.
Anh ấy nói không sai, chân tôi run đến mức không đi nổi.
Thế nên, tôi thỏa hiệp.
Đến trước cửa nhà Lục Huân, Tô Ánh thả tôi xuống, nhìn căn nhà, dường như có chút ngẩn người.
"Em ở… đây sao?"
"Em ở nhờ nhà họ hàng."
Tôi trịnh trọng cảm ơn và chào tạm biệt anh ấy, rồi mở cửa bước vào biệt thự.
Dưới ánh đèn, Lục Huân đang đứng bên cạnh cây đàn piano, cầm một quyển phổ nhạc.
Dáng vẻ tao nhã như một hoàng tử.
"Về rồi à?" Anh quay đầu lại.
"Vâng."
"Anh gọi em ba cuộc điện thoại mà không nghe, không về nữa là anh báo cảnh sát rồi đấy."
Giọng điệu nửa nghiêm túc nửa đùa.
Lúc này tôi mới nhớ ra, điện thoại vừa rồi để trong balô, vội vàng giải thích: "Xin lỗi anh Lục Huân, hồi cấp ba mẹ không cho em dùng điện thoại nên em vẫn chưa quen việc kiểm tra thường xuyên…"
"Không sao."
Ánh mắt anh dừng lại ở bắp chân tôi, đặt quyển phổ nhạc xuống.
"Khu này buổi tối rất an toàn, anh không lo lắm, chỉ là… sao chân em đầy bùn thế này, em về bằng cách nào?"
Tôi hơi sửng sốt.
"Đi… đi xe đạp công cộng…"