Bố mẹ tôi luôn thích nấu cơm vào lúc ba giờ sáng.
Vì việc này, tôi không chịu được nên đã lên mạng đăng bài phàn nàn.
Chẳng mấy chốc có cư dân mạng trả lời, bảo rằng:
“Nấu cơm lúc ba giờ sáng, là bố mẹ cô đang nuôi quỷ đó!”
___
3 giờ sáng.
Tôi mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà vệ sinh.
Tôi nhìn thấy quả nhiên bố mẹ lại đang nấu cơm trong phòng bếp.
Trong bếp tối đen như mực, vậy mà họ lại chẳng bật lấy cái đèn.
“Mẹ, sao hai người lại nấu cơm lúc nửa đêm vậy?”
Tôi không nhịn được mà phàn nàn trách.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bố mẹ tôi cứ thích nấu cơm vào nửa đêm.
Đã nhiều lần đánh thức tôi rồi.
Mẹ tôi cười cười, lúng túng nói: “Chẳng phải do già rồi nên đêm đến đều cảm thấy đói thôi sao?”
"Con nhóc xấu tính này, chỉ cho phép bọn trẻ mấy đứa ngày ngày gọi đồ ăn ngoài về ăn khuya, không cho phép người già như bố mẹ nấu đồ ăn khuya cho mình à?” Bố tôi cười trách cứ.
“Mau uống cốc sữa nóng, rồi về phòng ngủ đi!”
Nghe đến đây, tôi cũng chỉ đành bất lực quay trở về phòng.
Nhưng thế đã kéo dài quá lâu, tôi cũng không nhịn được mà lên mạng đăng bài phàn nàn chuyện này.
Không ngờ là bài vừa đăng được một hai phút thì không bao lâu đã có cư dân mạng vào bình luận.
Phần lớn bình luận đều cảm thấy bố mẹ tôi rất dễ thương, cũng có rất nhiều người tỏ ra lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ tôi khi họ ăn đêm lâu như vậy.
Nhưng chỉ có một dòng bình luận hoàn toàn không ăn nhập gì cả.
Cố Bắc: “Không phải bố mẹ cô thích nấu cơm lúc nửa đêm, mà là họ đang nuôi quỷ đấy!”
Dòng bình luận khó hiểu này khiến tôi nhíu chặt mày lại.
"Người này cố tình thu hút sự chú ý của mọi người à?”
Tôi vừa định xóa dòng bình luận này đi, thì người tên Cố Bắc đã ngay lập tức nhắn tin riêng cho tôi.
“Thứ bố mẹ cô làm chắc chắn là gạo sống.”
"Hơn nữa nhất định là phải nấu cơm vào lúc ba giờ sáng, ba giờ sáng là thời điểm âm khí nặng nhất trong một ngày. Nấu cơm vào giờ này hiển nhiên là cho quỷ ăn!”
"Chắc chắn là bọn họ đã nuôi một con quỷ ở trong nhà!”
Tôi bị Cố Bắc chọc cho bật cười.
Giờ đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín tin ma tin quỷ cơ chứ?
Mặc dù Cố Bắc đã đoán chính xác thời gian bố mẹ tôi nấu cơm nhưng tôi cũng chỉ coi đó là trùng hợp mà thôi.
"Nếu như bố mẹ tôi nuôi quỷ trong nhà thật, vậy thì tại sao tôi lại chưa từng thấy quỷ bao giờ?” Tôi phản bác lại.
Cố Bắc: "Đó là vì con quỷ kia chỉ xuất hiện sau lúc ba giờ sáng, bố mẹ cô nhất định là đã cho cô ăn cái gì đó mới có thể khiến cô hoàn toàn ngủ thiếp đi từ sau ba giờ đổ đi.”
"Hơn nữa, bố mẹ cô nấu cơm chắc chắc không bật đèn, bởi vì cơm bọn họ làm là cơm âm cho quỷ ăn!”
Không ngờ là Cố Bắc còn đoán trúng cả chuyện bố mẹ tôi nấu cơm không bật đèn.
Trong lòng tôi bắt đầu có hơi ren rén.
Bởi vì sau mỗi lần trở về phòng, tôi thực sự đều ngủ rất sâu.
Tôi nghĩ đến cốc sữa nóng mỗi lần bố mẹ bảo tôi uống, trong lòng đột nhiên thấp thỏm.
Nhưng nếu chỉ dựa vào mấy điểm này thì thật sự không thể khiến tôi tin tưởng được.
Bố mẹ tôi đều là công nhân viên bình thường, là người vô cùng thành thật.
Hai người chăm sóc tôi cũng có thể nói là chu đáo tỉ mỉ đến từng li từng tí.
Hồi còn nhỏ, tôi không may ngã đập đầu làm bị thương, bố mẹ tôi chỉ mong có thể dồn hết sự chú ý lên người tôi vì sợ tôi sẽ lại xảy ra chuyện nữa.
Thế nhưng tôi cũng thật sự có hơi tò mò, tôi quyết định hôm nay dù có ra sao thì cũng quyết không uống cốc sữa bố tôi đưa cho.