Ninh Hân cảm thấy nóng bức.
Có lẽ là vì tầng này toàn nhà hàng với lẩu, cá nướng, thịt nướng tạo ra nhiều hơi nóng.
Hơn nữa, người ở đây hoàn toàn không nhận tờ rơi. Dương Hiểu Trinh chỉ nghĩ tầng này đông người nên mới đề nghị Ninh Hân lên đây, nhưng cô ấy không ngờ rằng người ở đây đều vội vàng ăn cơm, không có tâm trí nhận tờ rơi ngoài việc ăn uống.
Ninh Hân quyết định đổi chỗ khác, đi đến quảng trường sinh hoạt bên cạnh trường học.
Cô xoay người chậm rãi đi về phía thang cuốn, tay vẫn phe phẩy chiếc mũ lưỡi trai.
Nơi đây ồn ào vì tiếng ăn uống, tiếng bước chân vội vã cũng bị lu mờ.
Vì vậy, khi Hà Đông Phàm chạy đến gần, Ninh Hân không hề có ý phòng bị.
Cô chỉ cảnh giác khi cánh tay trái bị nắm chặt, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị kéo mạnh về phía sau, cơ thể xoay nửa vòng theo lực kéo.
Đồng thời, theo phản xạ tự nhiên Ninh Hân giơ cánh tay lên và xoay ra ngoài để thoát ra, những tờ rơi trên tay rơi tán loạn khắp nơi. Cô chưa kịp có động tác tiếp theo đã nhìn rõ người đối diện.
Cậu cao hơn cô nửa cái đầu, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt chính trực nam tính. Cung mày rõ nét, mắt hai mí, đồng tử đen, sống mũi hơi cao, môi hơi mỏng. Sạch sẽ, mạnh mẽ.
Đó là Hà Đông Phàm.
So với ấn tượng trước đây, cậu như đã thay đổi. Nhưng nhìn kỹ lại, dường như cũng chẳng thay đổi gì.
Ninh Hân mở to mắt, trong sự không chắc chắn pha lẫn chút xúc động, gọi tên cậu “Hà Đông Phàm?”
Cánh tay người đối diện vừa bị hất ra vẫn còn đơ trong không trung, ánh mắt khóa chặt vào mắt cô, hơi thở dồn dập, ngoài ra không có phản ứng gì khác.
Ninh Hân vô thức cong mắt cười, khẽ đẩy cánh tay Hà Đông Phàm, lại gọi một tiếng “Hà Đông Phàm.”
Mi mắt Hà Đông Phàm giật nhẹ, ánh mắt bắt đầu di chuyển trên khuôn mặt Ninh Hân. Sau đó đi xuống, từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên.
Cô ấy thực sự gầy đi nhiều.
Đến nỗi lúc nãy khi cô đội mũ lưỡi trai ở ngoài kia lâu như vậy, cậu rõ ràng đã nhìn qua vài lần mà vẫn không nhận ra.
Suýt nữa đã bỏ lỡ!!!
Khi nghĩ đến đây, Hà Đông Phàm đột nhiên có chút không dám tin.
Thật sự… là cô ấy sao? Không phải là do uống nhiều quá chứ?
Hà Đông Phàm đưa tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Ninh Hân, rồi nắm lấy. Cậu nuốt nước bọt, rồi… bóp nhẹ.
Ninh Hân nhíu mày, không hiểu hành động của cậu, cô giơ cánh tay đang bị cậu nắm lên “Này!”
Cậu ngước mắt lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt cô, thở mạnh một hơi “Hả?”
“Em làm gì vậy?” Ninh Hân nghiêm túc hỏi.
Hà Đông Phàm nói vội ba chữ “Chị không sao.”
Cô ấy đang đứng trước mặt cậu, thật sự không sao.
Ninh Hân hoàn toàn không nghe rõ “Gì cơ?”
Hà Đông Phàm nhấc mí mắt lên, đột ngột rút tay về, giọng khàn đục “Cô giáo Ninh.”
Thế này mới đúng chứ. Ninh Hân cười, nghiêng đầu “Chị tưởng em không nhớ chị nữa.”
“Sao có thể chứ?” cậu phản đối.
“Chị gọi em hai lần.” Ninh Hân ngồi xuống, nhẹ nhàng đội mũ lưỡi trai lên đầu, nhặt tờ rơi dưới đất, “Em đều không phản ứng.”
Hà Đông Phàm cũng ngồi xuống, giúp nhặt tờ rơi, nói chuyện mà cảm thấy như trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng “Xú-xúc động.”
“Vậy sao?” giọng Ninh Hân mang theo ý cười, “Chị cũng xúc động.”
Hà Đông Phàm khựng lại, tai nóng bừng lên, ngước nhìn cô “Thật sao?”
Ninh Hân khẽ gật đầu “Đương nhiên rồi.”
Mũ lưỡi trai in chữ ‘O Fight’, che mất nửa trên khuôn mặt Ninh Hân, Hà Đông Phàm không nhìn thấy mắt cô.
Cậu dừng lại nửa giây, giơ tay lên, nắm vành mũ lưỡi trai trên đầu cô kéo lên.
Cả khuôn mặt cô lộ ra.
Ánh đèn trung tâm thương mại mạnh, chiếu lên làn da cô trắng mịn. Nét mặt cô thanh tú, không cười thì có vẻ lạnh lùng. Cô ngước nhìn cậu, hàng mi cong run rẩy.
Hà Đông Phàm cảm thấy cô hơi giống như bánh thủy tinh vừa ra lò.
Cậu nuốt khan một cách vô thức.
Nếu là người khác làm động tác này, Ninh Hân đã ra tay từ lâu.
Nhưng vì là Hà Đông Phàm, cô chiều theo cậu, không tính toán.
Sau khi ánh mắt chạm nhau, cô vô thức cong môi cười, mắt cũng mang ý cười.
Khi cô cười nhìn người khác, đôi mắt đào hoa đẹp dịu dàng hơi cong lên, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải trở nên linh động, hòa tan đi vẻ lạnh lùng, biến thành dịu dàng như nước.
Ninh Hân bất lực trước hành động kỳ lạ của Hà Đông Phàm, cô hỏi cậu “Hà Đông Phàm, rốt cuộc em làm gì vậy?”
Hà Đông Phàm toàn thân cứng đờ, chỉ môi hơi động đậy “Xem có phải là chị không.”
Ninh Hân bị chọc cười, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Hà Đông Phàm ra, kéo mũ lưỡi trai xuống lại “Là chị đây.”
Cô cúi đầu, nụ cười nơi khóe miệng chợt cứng lại, giây sau lại ngước lên “Hà Đông Phàm, em làm hỏng tờ rơi của chị rồi.”
Hà Đông Phàm lúc này mới giật mình nhận ra mấy tờ rơi mình nhặt đã bị nắm chặt thành một cục.
Cậu lập tức buông ngón tay ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hà Đông Phàm hơi vụng về kê tờ rơi lên đầu gối vuốt phẳng các nếp gấp.
Nhặt xong tờ rơi dưới đất, Ninh Hân đứng dậy, giơ tay về phía Hà Đông Phàm “Em đến đây du lịch à?”
Hà Đông Phàm phủi phủi tờ rơi trên tay, đưa cho cô “Đi học.”
“Đại học Ngọc Hòa?” cô ngạc nhiên.
“Ừm.” Hà Đông Phàm nhìn chằm chằm cô, “Em đang ăn với bạn học ở đây.”
Ninh Hân không biết sao Hà Đông Phàm lại đến học ở đại học Ngọc Hòa nhưng cô không hỏi nhiều. Tuy trước đây họ… nhưng dù sao đã ba năm không gặp, mọi người đều đang lớn lên, cũng đang thay đổi. Vẫn sợ đường đột, sợ phản cảm.
Ninh Hân lịch sự cười cười “Vậy em tiếp tục ăn đi, chị…”
Cô chưa nói hết câu, Hà Đông Phàm tiến lên nửa bước, che mất ánh sáng “Chị định đi đâu?!”
Ninh Hân giơ tờ rơi trên tay ra ý “Đi phát tờ rơi ở quảng trường sinh hoạt trường các em.”
Hà Đông Phàm một phát giật lấy tất cả tờ rơi, ôm vào lòng “Để em giúp chị phát!”
“…Em không phải đang ăn sao?”
“Ăn xong rồi.” Hà Đông Phàm nghiêng người nhìn về phía cửa kính, đón lấy ánh mắt tò mò của bốn người trong quán cá nướng, cậu dặn cô, “Cô giáo Ninh, chị đợi em một chút.”
Ninh Hân nhìn tờ rơi trong tay cậu, giọng yếu ớt “…Được.”
Hà Đông Phàm nhanh chóng chạy vào quán cá nướng.
Chỉ vài giây sau, Ninh Hân đã thấy bóng dáng cậu xuất hiện bên cửa kính của quán.
Cậu đặt tờ rơi lên ghế, lấy điện thoại trên bàn cho vào túi quần, rồi cầm lên một chiếc áo khoác.
Trong lúc đó, có một nhân viên phục vụ đến gần nói chuyện với cậu.
Ninh Hân đứng xa nhìn. Cô thực sự cảm thấy cậu hơi khác so với trước đây, nhưng khác chỗ nào cụ thể, cô không nói được.
Không biết cậu nói gì với mấy bạn nam kia, họ đồng loạt quay đầu nhìn cô, còn thân thiện vẫy tay gật đầu chào.
Ninh Hân cũng gật đầu với họ, cười một cái.
Chẳng mấy chốc, Hà Đông Phàm đã ra ngoài.
Cậu bước chân dài, áo khoác vắt tùy ý trên tay, cầm một xấp tờ rơi, nói như thể cậu mới là chủ nhân của tờ rơi “Đi, chúng ta đến quảng trường sinh hoạt phát tờ rơi.”
Cậu không còn kỳ quặc như lúc nãy nữa, tràn đầy sức sống, là dáng vẻ rất quen thuộc với cô.
Ninh Hân cong khóe môi, “ừm” một tiếng, song hành cùng cậu.
Đứng trên thang cuốn, Hà Đông Phàm móc điện thoại ra “Cô giáo Ninh, số điện thoại của chị là gì?”
Ninh Hân đọc số điện thoại của mình, Hà Đông Phàm gọi qua, Ninh Hân lấy điện thoại ra, lưu số của Hà Đông Phàm.
Hà Đông Phàm cho điện thoại vào túi quần, cậu lướt qua nội dung tờ rơi, chú ý đến địa chỉ “Chị làm ở câu lạc bộ võ thuật này à?”
“Là… làm thêm.”
“Bây giờ chị ở đâu?”
“Phía đông đường vành đai hai”. Về chỗ ở của cô, cậu hỏi đến cùng “Khu chị ở tên là gì?”
“…” Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm, không chút đề phòng, “Chung cư Chính Dương”
Hà Đông Phàm nhướng mày, im lặng hai giây “Chỗ này cách khu vành đai hai khá xa, trời cũng tối rồi, lát nữa em đưa chị về.”
Ninh Hân khẽ cười, từ chối nhẹ nhàng “Không cần đâu.”
“Chị là con gái, không an toàn.”
Ninh Hân tự tin, nắm chặt tay giơ lên, cười nheo mắt “Em chắc chứ?”
Hà Đông Phàm lập tức nghẹn lời, thầm nghĩ tính toán sai rồi, đánh không lại cô! Cậu khẽ ho một tiếng, phát âm rõ ràng “Có… có phải bạn trai chị đến đón không?”
Cậu nhìn thẳng về phía trước, dỏng tai lên. Trung tâm thương mại ồn ào, cậu khẽ tiến lại gần hơn một chút.
Ninh Hân thấy câu hỏi của Hà Đông Phàm rất đột ngột, nhưng vẫn trả lời “Bạn trai gì? Chị không có bạn trai.”
Nghe câu này, Hà Đông Phàm nhắm mắt lại. Cậu kiềm chế độ cong của khóe miệng, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục hỏi han “Dì vẫn khỏe chứ?”
Ninh Hân khựng lại, giọng rất nhẹ “Mẹ chị mất rồi.”
Hà Đông Phàm cảm thấy trái tim đang đập loạn xạ bỗng như bị nắm chặt, cứng đờ khó chịu. Cậu nhìn về phía cô, cứ nhìn mãi.
Họ đi ra khỏi trung tâm thương mại, là một chỗ có gió. Ninh Hân sợ mũ bay nên tháo mũ lưỡi trai xuống. Đôi mắt cô u ám, hàng mi khẽ run. Gió thổi tung tóc cô, cô vươn tay chụp một lần rồi lần nữa, cuối cùng mặc kệ cho gió vuốt ve.
Hà Đông Phàm cảm thấy trái tim mình cũng bị gió thổi rối loạn.
Ninh Hân đột nhiên rụt cổ lại, kéo khóa áo lên. Hà Đông Phàm thấy vậy, lập tức đưa chiếc áo khoác vắt trên tay qua, nói ngắn gọn “Mặc vào.”
Ninh Hân liếc nhìn, từ chối nhẹ nhàng “Không cần đâu.”
Không cần cái gì? Cậu nhớ, cô rất sợ lạnh. Mùa đông, lúc nào cũng quấn khăn che nửa mặt, còn lạnh đến mức rụt cổ, nhảy chân sáo. Hơn nữa trong trung tâm thương mại ấm áp, vừa ra ngoài, chênh lệch nhiệt độ rất lớn.
Cứng đầu!
Cậu lùi lại một bước, vung chiếc áo khoác ra khoác lên vai cô.
Áo khoác của cậu rất to, rất dài, rất nặng.
Ninh Hân hơi ngẩn người, liếc nhìn cậu.
Hà Đông Phàm vỗ vỗ xấp tờ rơi trong lòng bàn tay, lý sự “Vậy em treo ở chỗ chị, em không có tay cầm.”
Cậu ngẩng đầu đi về phía trước, cười vang “Cảm ơn nhé.”
Ninh Hân thở dài. Cậu vẫn… như trước kia.
Hai người đến quảng trường sinh hoạt. Giữa quảng trường có một bức tượng gấu trúc cao hai tầng, có vài đứa trẻ cầm súng bắn bong bóng vây quanh tượng đuổi nhau nô đùa, bên cạnh là hai hàng quầy hàng nhỏ kéo dài ra.
Ở đây nhiều người nhận tờ rơi, thỉnh thoảng còn gặp vài người quan tâm đến câu lạc bộ võ thuật này dừng lại hỏi thăm.
Ninh Hân cầm tờ rơi, kiên nhẫn giải thích cho họ hết lần này đến lần khác.
Cô nói họ là câu lạc bộ võ thuật mới khai trương, có các khóa học cá nhân, nhóm nhỏ và nhóm lớn, giáo viên dạy đều là chuyên nghiệp, và hiện tại đăng ký có ưu đãi rất lớn, còn tặng trang phục và dụng cụ chuyên nghiệp vân vân.
Hà Đông Phàm đứng bên cạnh nhìn.
Cô mặc áo khoác của cậu, vai áo trễ xuống, tay áo quá dài phải xắn hai vòng, vạt áo dài đến giữa đùi. Cô nói chuyện, vẫn như trước kia. Tốc độ vừa phải, giọng điệu bình ổn, như giọt mưa rơi trên đĩa ngọc, dịu dàng ấm áp.
Trong ký ức, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nâng giọng lên, nói nhanh hơn, là lúc cô vội vàng hoặc giả vờ tức giận.
Khi cô giả vờ tức giận có vẻ hơi trẻ con, rõ ràng mặt nghiêm túc nhưng vẫn nhìn người ta, trông chẳng có khí thế gì cả, nói liên tục không ngừng lý lẽ.
Nếu cô thật sự tức giận, sẽ không nhìn người ta, không để ý người ta, không nói chuyện. Lại chọc giận cô, có thể sẽ phải chịu đau đớn thể xác rồi. Ví dụ như… một cú quật vai.
Những kỷ niệm trước kia không muốn nhớ lại, cảm thấy chua xót, đau nhói, bỗng hiện lên trong đầu từng cảnh một, và vô cùng, vô cùng rõ ràng.
Hà Đông Phàm không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Ninh Hân liếc nhìn cậu một cái.
Hà Đông Phàm lập tức nhìn đi chỗ khác, điều chỉnh thái độ, cần mẫn phát tờ rơi. Khi tờ rơi sắp phát hết, Hà Đông Phàm cảm thấy điện thoại trong túi quần rung. Cậu móc ra, là bà ngoại gọi đến.
Hà Đông Phàm nghe máy, có thể nghe ra tâm trạng vui vẻ “Bà ơi.”
Ninh Hân bên kia vừa giải thích xong cho người ta, quay đầu lại đã nghe Hà Đông Phàm gọi ‘bà’ vào điện thoại. Đó là một bà cụ rất tốt bụng, rất hiền hậu.
Hà Đông Phàm đang nói chuyện điện thoại, một đứa trẻ cầm súng bắn bong bóng không nhìn đường, đâm thẳng vào chân cậu. Cậu đưa tay giữ mũ áo phao mỏng của đứa trẻ để nó đứng vững rồi vỗ nhẹ mông nó dạy dỗ một chút. Đứa bé giơ súng bắn bong bóng vừa khóc oa oa vừa chạy mất.
Ninh Hân vô thức mỉm cười.
Giây sau, Hà Đông Phàm lấy tay che điện thoại, nghiêng đầu “Cô giáo Ninh, chị muốn nói chuyện với bà em không?”
Ninh Hân dừng lại nửa giây, gật đầu.
Hà Đông Phàm bỏ tay ra “Bà ơi, bà đợi chút.”
Cậu đưa điện thoại cho Ninh Hân.
Ninh Hân nhận lấy, chào hỏi bà cụ, quan tâm đến sức khỏe của bà. Cô ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại đối phương “Vâng… cháu sẽ chăm sóc cậu ấy… không có gì đâu ạ, bà khách sáo quá… không không không, đó là việc cháu nên làm… vâng, dạ, cháu biết rồi…”
Hà Đông Phàm nghe được đại khái, đoán được đại khái. Cậu xoay người quay lưng về phía Ninh Hân, hai tay chống hông, ngẩng đầu thở dài. Đúng là bà ruột của cậu mà.
“Hà Đông Phàm——” người phía sau gọi.
Cậu xoay người lại, đối diện với một khuôn mặt giả vờ giận dỗi.
Cô hơi ngẩng đầu, đẩy vành mũ lưỡi trai lên trên một chút, như đang làm dáng cho ‘cơn giận’.
Khuôn mặt cô trắng trẻo tinh khiết, nhỏ nhắn, không trang điểm gì cả, môi mím nhẹ, đôi mắt đào hoa nheo lại, trong mắt chỉ có cậu.
Lại nữa.
Lại đến nữa rồi.
Cô lại giả vờ giận rồi.
Hà Đông Phàm cảm thấy bản thân có lẽ đã phát điên.
Hành động trong ký ức được cho là trẻ con, bây giờ nhìn lại, trẻ con ở đâu chứ?
Cô giả bộ như thế, rất đáng yêu.
Đáng yêu đến mức cậu muốn véo má cô một cái, chọc trán cô một cái, hoặc là… ôm cô một lần nữa.
Trong lúc suy nghĩ bay bổng, Hà Đông Phàm nhớ đến câu hỏi của Lý Bạch Tử trên bàn ăn lúc nãy.
—— Nếu thật sự gặp người mà cậu muốn gặp, cậu sẽ làm gì?
Vậy, cậu muốn… véo má cô một cái, chọc trán cô một cái, rồi ôm cô một lần nữa?
Thôi thôi, Hà Đông Phàm kịp thời dừng những suy nghĩ này lại!
Cậu thề, trước đây cậu tuyệt đối không có những ý nghĩ này.
Nhưng gặp lại, trong khi kích thích giải tỏa cảm xúc tích lũy theo thời gian khiến người ta không kiềm chế được.
Ninh Hân thấy Hà Đông Phàm không đáp lại, môi động đậy “Bà em bảo chị nói với em…”
“Hả?” mắt cậu sáng lên, lộ ra răng khểnh.
Cô từng chữ một nhắc nhở lời nói dối ngày xưa của cậu “Chúc. Mừng. Sinh. Nhật!”