Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 5: Chị sẽ dạy em cách đánh nhau?



Con hẻm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng chim vỗ cánh từ cành này nhảy sang cành khác không chút mệt mỏi.

Bóng cây đung đưa, loang lổ trên khuôn mặt cậu thiếu niên.

Hà Đông Phàm nhìn Ninh Hân, nghi hoặc: “Chị là… võ sĩ quyền anh sẽ dạy thêm cho em?”

Ninh Hân khẽ gật đầu.

Hà Đông Phàm đã nghe nói từ trước, gia sư lần này tìm cho cậu là một võ sĩ quyền anh rất giỏi, bảo cậu tự giác một chút, nếu bị đánh thì không ai chịu trách nhiệm.

Bị cảnh báo như thế, mang theo chút ý đe dọa, cậu luôn tưởng tượng đó là một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng. Không ngờ lại là… một chị gái trẻ, trông có vẻ thanh tú?

Tính cách cũng có vẻ dịu dàng.

Ngay lập tức, sự cảnh giác trong đầu Hà Đông Phàm tan biến.

Cậu ưỡn ngực, nở nụ cười trên mặt, giọng điệu tùy ý: “Cô giáo Ninh, hôm nay em có việc, không học đâu. Chị về trước đi.”

Ninh Hân nhìn cậu, khẽ lắc đầu, từ chối nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Không được, phải học.”

Lúc này, từ trong sân truyền ra tiếng bước chân vội vã, Hà Đông Phàm lười tranh cãi, xoay người định thoát khỏi sự kiểm soát của Ninh Hân để trốn đi.

Với chút động tác của cậu, trong mắt Ninh Hân chẳng khác gì trò trẻ con.

Cô nắm lấy cổ áo khoác của cậu, thuận theo lực xoay người mà lột ra một bên tay áo. Trước khi cậu kịp phản ứng, cô dùng tay áo trói hai cánh tay cậu ra sau lưng.

Hà Đông Phàm đứng sững, mặt đầy vẻ mơ hồ, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

Khi cậu nhìn Ninh Hân lần nữa, đôi mắt hiện lên sự ngỡ ngàng.

Cậu bị trói rồi sao?

Bị… một cô gái trói?

Ninh Hân đẩy nhẹ vai cậu, giọng nói nhẹ nhàng: “Tự giới thiệu lại một chút, chị không chỉ là võ sĩ quyền anh, mà còn học qua khống chế, tán thủ, judo… Có cơ hội thì em cứ thử.”

Hà Đông Phàm bị đẩy đi về phía trước, quay đầu lại, chịu thua: “Chị là chị đại! Được chưa! Em chịu thua rồi! Thả em ra đi!”

Ninh Hân đẩy mạnh một cái: “Vào trong rồi nói.”

Cổng sân bị mở ra từ bên trong, dì Tần chạy ra, ánh mắt lo lắng nhìn thấy cảnh này thì đứng ngây người.

Khi Ninh Hân đẩy Hà Đông Phàm vào, cô mỉm cười lễ phép chào: “Chào dì Tần.”

Dì Tần hoàn hồn, sau đó cười híp cả mắt.

Bà bước theo vào sân, vỗ nhẹ vai Hà Đông Phàm, cười ha ha: “Nhóc con, bị trị rồi chứ gì!”

Lòng tự tôn của Hà Đông Phàm bị tổn thương nhưng lại không thể phản kháng, cậu tức đến nghiến răng ken két.

Bà cụ đứng ở cửa hành lang, vừa rồi nghe tiếng động còn tưởng Hà Đông Phàm lại bỏ trốn, giờ nhìn thấy cậu bị trói đẩy từ bên ngoài vào thì cũng sững sờ.

Hà Đông Phàm cầu cứu: “Bà ngoại, bà mau bảo chị ấy thả con ra.”

Bà cụ hoàn toàn làm ngơ, cười sắp xếp: “Tiểu Tần à, đi gọt chút trái cây cho cô Ninh và Tiểu Phàm.”

Dì Tần xoay người, cười đáp: “Con đi ngay.”

Hà Đông Phàm: “…”

Thư phòng nằm ở phía nam của căn tứ hợp viện.

Cửa thư phòng đối diện cửa sổ, cửa mở ra có thể nhìn thấy hoa đào đỏ thắm bên sân cạnh.

Nổi bật nhất trong thư phòng là một chiếc bàn làm việc màu gỗ đen, trông rất chắc chắn. Trên bàn có một chiếc máy tính để bàn nhưng không có dây cáp, không bàn phím hay chuột, như thể đã bỏ đi.

Bên phải thư phòng có một chiếc bàn gỗ nhỏ, hai bên là hai chiếc ghế. Bên trái là kệ sách.

Hà Đông Phàm chưa từng chịu uất ức như thế, giãy giụa mạnh hơn trước, giọng không vui: “Thả ra.”

Ninh Hân kéo nhẹ cổ tay áo, nút buộc lỏng ra ngay.

Thấy ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, cô đẩy cậu vào sâu hơn.

Hà Đông Phàm bị đẩy lảo đảo vài bước, nghiến răng.

Cậu không ngờ một cô gái lại có sức mạnh như vậy, vẫn chưa thể chấp nhận, tâm trạng rối bời.

Nhưng cậu cũng không thể làm gì với cô gái này.

Ý thức được điều đó, cậu nghiến răng, tức giận ngồi xuống ghế đơn cạnh bàn nhỏ.

Ninh Hân không để ý đến cậu, đứng trước bàn làm việc, đặt balo xuống, lấy sách giáo khoa và tập bài tập ra.

Hà Đông Phàm thấy cô quay lưng về phía mình, liếc nhìn cánh cửa chưa đóng nên định đứng dậy bỏ trốn. Nhưng vừa lúc đó Ninh Hân nghiêng đầu nhìn sang.

Đôi mắt đào hoa hơi xếch lên.

Hà Đông Phàm bình tĩnh dời ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì, lại ngồi xuống.

Ninh Hân chuẩn bị xong, nhìn cậu, gọi: “Lại đây, hôm nay chúng ta bắt đầu buổi học bù.”

Hà Đông Phàm liếc cô một cái, khẽ cười khẩy rồi quay mặt đi.

Ninh Hân cũng không vội, cầm sách giáo khoa đi tới, ngồi xuống phía đối diện, mở sách: “Chị đã xem bài kiểm tra toán trước đây của em, cũng tìm ra vấn đề của em, vậy nên sẽ tập trung giải quyết…”

Cô chưa nói hết Hà Đông Phàm đã tỏ ra không kiên nhẫn.

Cậu lôi tai nghe từ túi ra cắm vào tai, nhắm mắt nghe nhạc.

Ninh Hân im lặng vài giây, hít sâu một hơi, kéo dây tai nghe ra.

Tiếng nhạc vang lên.

“Ước mơ đẹp nhất, nhất định sẽ điên cuồng nhất”
“Tôi chính là vị thần của chính mình, ở nơi tôi đang sống”
“Tôi và sự bướng bỉnh cuối cùng của mình”
“Siết chặt đôi tay, tuyệt đối không buông”
“Trạm tiếp theo liệu có phải thiên đường”
“Dù thất vọng, cũng không được tuyệt vọng…”

Là bài hát rất thịnh hành hiện nay, ‘Bướng Bỉnh’.

Hà Đông Phàm mở mắt, liếc nhìn cô, kéo dây tai nghe về cắm lại.

Khi cậu chuẩn bị đeo tai nghe, Ninh Hân nhắc nhở: “Em nghe nhạc thường đừng để âm lượng quá lớn, không tốt cho tai đâu.”

Hà Đông Phàm khựng lại.

Cậu ngước mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ sâu lắng.

Mẹ cậu cũng từng nói với cậu như thế.

Ninh Hân vẫn giữ thái độ tốt, giọng nói ôn hòa thể hiện thiện chí: “Em có thể nói cho chị biết tại sao em không muốn học không?”

“Tại sao?” Hà Đông Phàm bật cười vì câu hỏi, để lộ răng khểnh nhỏ, giọng điệu lêu lổng: “Còn tại sao nữa? Vì không thích thôi.”

Lý do này quả thật không thể phản bác.

Ninh Hân hỏi: “Vậy em thích gì?”

Không đợi cậu trả lời, cô tiếp: “Thích lên mạng à?”

Nhớ lại tuần trước cậu trốn học là để cùng bạn bè lên mạng, mấy nam sinh đó còn nói cậu là đại ca.

Ninh Hân cũng từng nghe nói, giờ học sinh cấp hai hay tụ tập thành nhóm.

Nghĩ đến đây, Ninh Hân mỉm cười: “Em thích làm đại ca à?”

Hà Đông Phàm không muốn để ý đến cô, nghịch dây tai nghe cuốn quanh tay mình.

Ninh Hân ra vẻ hứng thú: “Hỏi em một câu, em làm đại ca bằng cách nào? Dùng tiền à?”

Động tác của Hà Đông Phàm khựng lại, hơi ngẩng cằm: “Đương nhiên là nhờ thực lực rồi!”

Ninh Hân mím môi cố nhịn cười, tuổi thiếu niên này đúng là ngây thơ, mà còn kiểu ngây thơ đầy nhiệt huyết.

Cô ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thực lực của em là gì?”

Hà Đông Phàm há miệng định nói, nhưng nghĩ lại chuyện vừa bị cô dễ dàng khống chế thì lại im bặt.

“Chậc.”

Cậu quay mặt đi chỗ khác.

Ninh Hân tiếp tục tò mò hỏi:
“Các em có đặt tên cho nhóm không? Kiểu như ‘Bảy con sói của trường XX’ hay ‘Mười ba vệ sĩ của trường XX’ ấy? Gia nhập có phải thề máu không? Công việc hàng ngày của nhóm là gì? Có học hành, làm bài kiểm tra, làm bài tập không? Hay đi bắt nạt học sinh lớp dưới?”

Một loạt câu hỏi dồn dập khiến Hà Đông Phàm từ ban đầu muốn nói nhưng ngập ngừng, đến cuối cùng không chịu nổi nữa.

Cậu bật ra một từ từ miệng:
“Vớ vẩn!”

“Hửm?” Ninh Hân nhìn cậu.

“Dù sao thì có em ở đây, chẳng ai dám động vào học sinh trường Bắc Phụ của tụi em cả.”

Ninh Hân kêu “À” một tiếng, rồi tỏ vẻ hiểu ra:
“Vậy là một nhóm chính nghĩa à.”

Cô nói không sai nhưng Hà Đông Phàm nghe thế lại thấy khó chịu, chẳng biết phản bác ra sao nên đành giả vờ không quan tâm.

Ninh Hân ghé sát hơn một chút:
“Thế em đã từng thua trong trận đánh nào chưa?”

“Chưa bao giờ!” Cậu trả lời chắc như đinh đóng cột, cổ cứng ngắc, từng chữ một bật ra đầy kiêu ngạo và ngông cuồng của tuổi trẻ:
“Chưa. Bao. Giờ. Thua!”

“Nhưng em đâu có đánh thắng được chị.” Cô nhẹ nhàng nhấn mạnh một sự thật.

Hà Đông Phàm nghe ra ý trêu chọc nhưng nét mặt cô lại chẳng tỏ vẻ chế giễu chút nào.

Một lúc lâu cậu miễn cưỡng tìm lý do:
“Chị là dân chuyên nghiệp mà.”

Ninh Hân không nhịn được, bật cười thành tiếng. Khi Hà Đông Phàm ném ánh mắt khó chịu qua, cô lên tiếng:
“Vậy, chị – dân chuyên – dạy em vài chiêu được không?”

“Hả?” Cậu không che giấu sự quan tâm, ánh mắt sáng lên như viết sẵn ba chữ “Có hứng thú”.

“Em muốn học không?”

“Ý chị là, chị sẽ dạy em cách đánh nhau?” Nhưng cậu vẫn có chút nghi ngờ.

Đánh nhau?

Không hẳn là vậy.

Ninh Hân quay mặt đi không trả lời trực tiếp mà chỉ nói:
“Nhưng chị có điều kiện.”

Hà Đông Phàm nhìn cô, cân nhắc.

So với việc cứ phải thay gia sư liên tục rồi bị gọi về nhà nhận bài giảng, thì cô gái trước mặt này ít ra không làm cậu khó chịu.

Hơn nữa, những gì cô biết cậu thực sự muốn học.

Cậu không suy nghĩ lâu, chống tay lên bàn, cười nói:
“Được! Không phải chỉ là học bổ túc thôi sao? Em đồng ý điều kiện của chị.”

Ninh Hân không tiếc lời khen:
“Em thông minh đấy.”

Cậu thiếu niên cười lớn, không chút khiêm tốn:
“Chứ còn gì nữa.”

“Được, vậy giờ chúng ta học bài trước. Học xong, chị sẽ dạy em.”

“Được.”

(Truy cập truyenngontinh.id.vn để cập nhật truyện nhanh nhất, mới nhất. Hoàn toàn miễn phí)

Sau khi hoàn thành bài học, đúng như lời hứa, Ninh Hân đứng dậy, dạy Hà Đông Phàm vài bước cơ bản trong quyền anh.

Cuối buổi, Hà Đông Phàm ngơ ngác:
“Chỉ… vậy thôi à?”

Ninh Hân đâu dám dạy gì quá nghiêm túc, nhưng mặt cô vẫn giữ vẻ trang trọng.

Cô đứng trước mặt cậu, cẩn thận dặn dò:
“Em cần rèn luyện nền tảng trước. Sức bền và thể lực rất quan trọng, hiện tại em còn thiếu nhiều. Vậy nên bây giờ cứ tập bước đi đã, khi nào đạt trình độ, chị sẽ dạy em cách ra đòn.”

Ra đòn – hai từ này đặc biệt hấp dẫn cậu thiếu niên.

Cậu gật đầu:
“Được!”

Ninh Hân cũng gật đầu, thu dọn đồ đạc:
“Vậy hẹn gặp em vào tuần sau.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.