Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 50: Bạn trai



Ngày Hà Đông Phàm từ Bắc Đô trở về Ngọc Hòa là thứ Năm, vừa xuống máy bay, cậu đã gọi điện cho Ninh Hân.

Lúc đó Ninh Hân chuẩn bị tan làm, đang băn khoăn không biết tối nay ăn gì.

Từ khi Hà Đông Phàm về Bắc Đô, cô thực sự chỉ ăn uống qua loa cho xong mỗi bữa.

Cô cũng từng nghĩ sẽ ăn một bữa đàng hoàng, hơn nữa hiện tại cô sống ngay gần Đại học Ngọc Hòa, khoảng cách không phải là vấn đề.

Nhưng mỗi lần chuẩn bị ra ngoài cô lại nghĩ, một mình thì thôi vậy.

Đúng lúc này Hà Đông Phàm gọi điện rủ đi ăn tối, Ninh Hân liền đồng ý ngay.

Họ hẹn nhau ở phía Tây thành phố, Ninh Hân chưa xuống xe buýt đã nhìn thấy Hà Đông Phàm đứng đợi ở bến xe qua khung cửa sổ.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi kaki rộng rãi kiểu công sở, quần short túi hộp, đi đôi giày thể thao màu đen trắng.

Balo đeo hờ hững trên vai phải, tay phải đút túi quần, tay trái kéo một chiếc vali nhỏ.

Dáng đứng lười nhác, thoải mái.

Cậu cắt tóc rồi, gương mặt sắc nét càng thêm phần gọn gàng.

Không có biểu cảm gì trên mặt, các đường nét hiện lên cứng cáp, kết hợp với chiều cao và dáng vóc vượt trội, trông rất ngầu và đầy khí chất.

Ninh Hân bị người khác va nhẹ, bất giác hoàn hồn, bước xuống xe buýt.

Xuống xe, cô nhìn lại.

Hà Đông Phàm lúc này đứng thẳng người, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ chiếc răng khểnh.

Ninh Hân bất giác mỉm cười, vừa đi đến vừa nhìn vali của cậu: “Em chưa về trường à?”

Hà Đông Phàm khẽ xoay ngón tay, vali trong tay cậu linh hoạt xoay một vòng: “Những thứ này là em mang cho chị.”

“Cho chị?”

“Một ít đồ ăn, cái này… bà ngoại em bảo mang cho chị.”

Ninh Hân ngỡ ngàng, đặt tay lên ngực cảm kích nói ngay: “Vậy em gọi cho bà đi, để chị cảm ơn bà.”

Hà Đông Phàm nghiêng người, ngẩng đầu nói nhẹ: “Trên núi sóng yếu, chúng ta đi ăn trước đi.”

Ninh Hân tạm gác lại.

Hôm nay họ ăn lẩu, lẩu thịt thỏ, thịt mềm mịn, kết hợp với nước sốt tỏi ớt xanh đặc chế, khiến người ta dù trong mùa hè nóng nực cũng cảm thấy thèm thuồng.

Ăn xong họ lên xe buýt trở về, Ninh Hân ngồi ở hàng cuối, cạnh cửa sổ.

Lúc này màn đêm buông xuống, bóng tối không thể che lấp sự nhộn nhịp của thành phố, ngoài cửa sổ là ánh đèn neon lấp lánh chạy ngược.

Ninh Hân ăn no căng, trong lòng có một cảm giác mãn nguyện khó tả. Cô khẽ cong khóe mắt nhìn ra ngoài một lát, rồi đột nhiên quay đầu gọi: “Hà Đông Phàm.”

Cô vừa lúc đối diện ánh mắt của Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm thản nhiên thu ánh mắt lại, nhìn thẳng về phía trước. Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên đường nét nghiêng sắc sảo của cậu, môi cậu khẽ động: “Sao vậy?”

Ninh Hân lại nhắc: “Gọi cho bà ngoại em đi.”

Làm sao mà chuyện này chưa qua được?

Hà Đông Phàm đưa tay lên môi khẽ ho một tiếng: “Giờ này… có lẽ bà ngủ rồi.”

Sớm vậy?

Nhưng người già ngủ sớm cũng không có gì lạ.

Ninh Hân uể oải gật đầu: “Thôi được, để lần sau vậy.”

Hà Đông Phàm liếc nhìn cô, thầm nghĩ mong là đừng có lần sau.

Cậu nói: “Thực ra bà em chỉ muốn cảm ơn chị vì đã chăm sóc em.”

Ninh Hân im lặng vài giây, có chút áy náy: “Nhưng dường như em chẳng cần chị chăm sóc.”

Hà Đông Phàm lập tức tiếp lời: “Thật ra có một việc em muốn nhờ chị giúp.”

Đôi mắt Ninh Hân mở lớn, như chờ mong: “Việc gì?”

“Công việc thực tập của em yêu cầu mặc đồ công sở, mà em lại không có.” Hà Đông Phàm ngừng nửa giây, liếc mắt nhìn cô, “Hay chị đi mua cùng em nhé?”

Đây không phải chuyện gì lớn, Ninh Hân nói: “Ngày kia được không? Chiều ngày kia chị rảnh.”

Hà Đông Phàm gật đầu mấy cái.

Câu chuyện chuyển sang công việc thực tập của Hà Đông Phàm, Ninh Hân quan tâm hỏi: “Khi nào em đi làm?”

“Ngày 28.”

Ninh Hân tính toán: “Còn hơn một tuần nữa.”

“Ừ.”

“Thế thời gian này em làm gì?”

Hà Đông Phàm lắc đầu, sau đó lại cười: “Tìm chị ăn cơm.”

“Có lẽ không được rồi.” Ninh Hân giải thích, “Tuần sau đội của bọn chị phải lên núi QC tập huấn mùa hè.”

Khóe miệng Hà Đông Phàm lập tức sụp xuống, ánh mắt cụp xuống, buồn bã “Ồ” một tiếng.

Ninh Hân nhìn cậu không chớp mắt, thậm chí nghiêng đầu lại gần hơn.

Chuyện gì thế này?

Sao lại có cảm giác cậu ấy giống như vừa bị bỏ rơi thế này?

Trong đầu Ninh Hân bất giác nhớ đến lời Hà Đông Phàm từng nói:

— bà em sẽ lên núi tránh nóng. Nơi đó em không chịu được.

Ninh Hân an ủi cảm giác bị “bỏ rơi” kỳ lạ của cậu:
“Chủ yếu là em không thích tránh nóng trên núi mà, nếu không thì có thể đưa em đi cùng.”

Hà Đông Phàm lập tức ngẩng mắt, nghiêng đầu:
“Em có thể đi à?”

Chắc là được.

Vì các huấn luyện viên trong đội tập huấn thường có con cái, thậm chí là ở độ tuổi trung học, mà thời điểm này lại đang là kỳ nghỉ hè. Ninh Hân năm ngoái còn thấy có vài người mang theo gia đình.

Ninh Hân gật đầu, lặp lại câu nói:
“Nhưng mà em không thích tránh nóng trên núi mà.”

Sắc mặt Hà Đông Phàm khựng lại.

Thôi xong!

Tự bê đá đập chân mình rồi!

Cậu khẽ hắng giọng, nghiêm túc biện bạch:
“Em nghĩ chị hiểu lầm rồi. Em nói là chỗ bà ngoại em tránh nóng, em chịu không nổi. Chỗ đó em đi nhiều lần rồi, chán lắm, nhưng núi QC thì em chưa đi bao giờ.”

Ninh Hân suy nghĩ cẩn thận lời nói của cậu:
“Em muốn đi à?”

“Chủ yếu là ở ký túc xá chỉ có mỗi mình em, buồn chán.”

Câu này chẳng phải rõ ràng là muốn đi sao!

Ninh Hân không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu:
“Được, vậy chị đưa em đi.”

Hà Đông Phàm cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, kéo lại chiếc vali bị trượt vì xe buýt phanh gấp:
“Có tiện không?”

Ninh Hân nhìn động tác của cậu, đáp:
“Chỉ cần em không thấy chán là được.”

“Không chán đâu, em mang theo máy tính. Chủ yếu là… tránh nóng mà.”

Đôi mắt đen trắng rõ ràng, nụ cười của cậu lúc này trông chẳng khác gì một chú cún con vui vẻ.

Ninh Hân vội vàng ngăn lại suy nghĩ trong đầu.

Tuy nhiên, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ ra.

Hà Đông Phàm đưa Ninh Hân về đến nhà, để cả chiếc vali lại.

Ninh Hân tự mình mở ra xem, bên trong có rất nhiều đồ khô được đóng gói kỹ càng, như mấy thứ bổ dưỡng cho sức khỏe, và một vài loại bánh ngọt từ các cửa hàng lâu đời ở Bắc Đô.

Sáng hôm sau, Ninh Hân tìm đến cô Vương, nói rằng có người thân muốn theo cùng đi tập huấn.

Cô Vương không tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa một tờ đơn cho Ninh Hân điền thông tin của người đi cùng.

Ninh Hân điền thông tin cơ bản, rồi gọi điện hỏi Hà Đông Phàm số chứng minh thư, v.v.

Cuối cùng, khi đến phần chọn chỗ ở, Ninh Hân chọn cho Hà Đông Phàm một phòng đơn.

Sau khi nộp đơn cho cô Vương, ánh mắt cô Vương lướt thẳng xuống cuối tờ giấy: “1800 tệ.”

1800?

Năm ngày mà 1800?

Hay là cứ để cậu ấy ở ghép phòng đi nhỉ!

Haha.

Chỉ là nghĩ vậy thôi.

Ninh Hân cười gượng:
“Cô Vương, trưa nay em đi rút tiền, chiều sẽ nộp cho cô.”

Cô Vương thu lại tờ đơn:
“Vậy chắc chắn rồi đúng không? Cô sẽ sắp xếp nhé?”

Ninh Hân gật đầu:
“Chắc chắn.”

Cô Vương ngước lên, hiếm khi tò mò:
“Người này là ai thế? Bạn trai à?”

“Không phải, không phải đâu.” Ninh Hân xua tay liên tục, “Là em trai em.”

Đợi Ninh Hân rời khỏi văn phòng, cô Vương mới nheo mắt thầm nghĩ:
“Lần trước chẳng phải nói không có họ hàng gì sao?”

Thứ Bảy, Ninh Hân đi cùng Hà Đông Phàm mua quần áo.

Họ đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, vào một cửa hàng thương hiệu đồ nam.

Người đón tiếp họ là một nhân viên bán hàng trẻ khoảng hai mươi tuổi. Khi biết Hà Đông Phàm cần mua đồ công sở, cô nhanh chóng giới thiệu một loạt lựa chọn.

Hà Đông Phàm nghe nhân viên nói một tràng dài, cuối cùng quay sang Ninh Hân:
“Chị thấy cái nào hợp?”

Ninh Hân chăm chú nghe lời nhân viên, chỉ vào một chiếc áo sơ mi trắng:
“Cái này, chất liệu thoáng mát, kiểu dáng đơn giản, đẹp.”

Rồi chỉ vào một chiếc quần:
“Kết hợp với cái này.”

Cô ngước lên:
“Em thử xem?”

Hà Đông Phàm nhẹ nhàng xách hai món đồ mà Ninh Hân chọn:
“Được.”

Nhân viên dẫn cậu vào phòng thử đồ sau đó quay lại cười tủm tỉm:
“Bạn trai chị nghe lời chị ghê!”

!!!

Ninh Hân vội xua tay:
“Không phải bạn trai đâu!”

Nhân viên gật đầu, không nói thêm gì.

Ninh Hân tiếp tục chọn đồ, nghĩ nếu bộ đó không hợp sẽ để cậu thử vài bộ khác.

Cô đang đứng trước tủ kính chọn cà vạt thì nhân viên đột nhiên nói phía sau:
“Hợp lắm!”

Ninh Hân quay đầu lại.

Hà Đông Phàm đang đứng đối diện cô, áo sơ mi trắng và quần tây đen vừa khít cơ thể. Tà áo được sơ vin gọn gàng, tôn lên bờ vai rộng, vòng eo săn chắc và đôi chân dài thẳng tắp.

Trong ấn tượng của Ninh Hân, đàn ông mặc đồ công sở thường toát lên vẻ lịch lãm, nhã nhặn.

Nhưng khi Hà Đông Phàm mặc bộ đồ này, cậu toát ra sự mạnh mẽ và đầy nam tính.

Khác hẳn dáng vẻ thường ngày của cậu.

Lần đầu tiên Ninh Hân cảm nhận được cậu đã thực sự trưởng thành, là một người đàn ông chín chắn.

Cô nhớ lại lần đầu gặp cậu, lúc đó cậu cao xấp xỉ cô, chỉ là một cậu học sinh cấp hai. Vậy mà giờ đây cậu cao hơn cô rất nhiều, sắp đi làm rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, như bóng câu qua cửa sổ.

Hà Đông Phàm bị Ninh Hân nhìn chằm chằm đến mức tai hơi nóng lên, trầm giọng hỏi:
“Thế nào?”

Ninh Hân quay sang nhân viên:
“Có phải hơi chật không?”

“Không đâu, là do anh ấy có dáng đẹp, cơ bắp vừa vặn. Mặc như vậy mới đẹp nhất.” Nhân viên vừa nói vừa tiến lại gần Hà Đông Phàm, kiễng chân với tay lên cổ áo cậu.

Hà Đông Phàm lùi lại một bước, liếc nhìn cô nhân viên:
“Cô làm gì thế?”

Khi cậu không cười, trông thật sự có chút khó gần, khiến nhân viên bán hàng lập tức rụt tay lại, giải thích:
“Tôi chỉ muốn chỉnh lại cổ áo giúp anh thôi.”

Hà Đông Phàm từ chối thẳng:
“Không cần.”

Cậu cúi đầu tự mình chỉnh lại cổ áo, sau đó bước đến gần Ninh Hân. Đôi mắt cậu ngay lập tức trở nên dịu dàng, nở nụ cười lộ chiếc răng khểnh:
“Chị thấy thế nào?”

Ninh Hân đáp:
“Chị nghĩ nên ưu tiên thoải mái, chọn cỡ lớn hơn thì tốt hơn.”

“Em cũng thấy vậy.” Cậu dùng một tay cởi một nút áo, “Vậy chị giúp em chọn một chiếc rộng rãi hơn được không?”

Ninh Hân lấy hai chiếc áo so trên người Hà Đông Phàm, sau đó chọn ra một chiếc:
“Chiếc này đi.”

Còn quần thì… Ninh Hân nhìn sang nhân viên:
“Cho tôi cỡ lớn hơn một chút.”

Nhân viên dựa vào kinh nghiệm, nói:
“Quần mà rộng quá thì hiệu quả sẽ không đẹp, không đủ gọn gàng, dễ trông lôi thôi. Thực ra, đồ vest là phải vừa vặn.”

Câu nói chuyên nghiệp này làm Ninh Hân phân vân.

Hà Đông Phàm lập tức bảo:
“Lấy cỡ lớn hơn cho tôi thử đi.”

Nhân viên:
“… Được, để tôi lấy.”

Hà Đông Phàm lại vào phòng thử đồ.

Chẳng bao lâu, cửa phòng thử hé mở một khe nhỏ:
“Cô giáo Ninh?”

Ninh Hân nhanh chóng bước tới nhưng không dám lại quá gần, cúi người nghiêng đầu hỏi:
“Sao thế?”

“Cần thắt lưng.”

Ninh Hân “Ồ” một tiếng, sau đó đi tìm nhân viên để lấy thắt lưng.

Nhân viên đưa một chiếc thắt lưng, cười nói:
“Bạn trai chị có vòng eo nhỏ.”

Đã bảo không phải bạn trai mà…

Ninh Hân không buồn giải thích thêm, cầm thắt lưng đi đến phòng thử đồ, gõ cửa, quay lưng lại đưa qua khe cửa.

Tiếng đóng cửa vang lên “cạch” một cái.

Ninh Hân không đi ngay:
“Em có cần cà vạt không?”

“Không cần.” Từ trong phòng thử đồ truyền ra tiếng dây thắt lưng khe khẽ, giọng cậu có chút thay đổi:
“Chỉ cần áo sơ mi và quần tây thôi.”

Ninh Hân “Ồ” thêm lần nữa.

Hà Đông Phàm bước ra lần nữa.

Cậu thật sự có chiều cao vượt trội, dáng người cũng cân đối. Bộ đồ công sở rộng hơn một chút nhưng lại không hề làm cậu trông lôi thôi, trái lại toát lên vẻ thoải mái, phóng khoáng.

Ninh Hân gật đầu:
“Chị thấy được đấy.”

Hà Đông Phàm:
“Vậy lấy bộ này.”

Cậu quay sang nhân viên, nói thẳng thừng:
“Lấy hai bộ.”

“Khoan đã.” Ninh Hân nhìn nhân viên:
“Mẫu áo này có màu xám xanh không nhỉ?”

Nhân viên gật đầu:
“Có chứ.”

Ninh Hân nhìn Hà Đông Phàm, đề nghị:
“Em thử thêm màu xám xanh đi?”

Hà Đông Phàm theo bản năng nghĩ rằng kiểu dáng giống nhau, chỉ khác màu thôi. Nếu cô thấy màu xám xanh cũng đẹp thì lấy một cái màu trắng, một cái màu xám xanh là được.

Cần gì phải thử nữa?

Nhưng khi cậu nhìn cô, với cái đầu hơi nghiêng, đôi mắt đẹp, hàng mi cong, và đôi môi đỏ hồng…

Dễ thương đến mức khiến cậu mơ màng gật đầu:
“Được.”

Sau khi mua xong quần áo, hai người lại đi mua giày.

Hà Đông Phàm ngồi trên ghế sofa, tay xách túi lớn túi nhỏ, trái lại Ninh Hân lại chăm chú chọn giày cùng nhân viên.

Ninh Hân quay lại hỏi:
“Em mang cỡ bao nhiêu?”

Hà Đông Phàm:
“44.”

Ninh Hân nhìn nhân viên:
“Cho tôi lấy đôi này cỡ 44.”

“Được ạ.” Nhân viên cười tủm tỉm, liếc nhìn Hà Đông Phàm:
“Bạn trai chị đẹp trai quá.”

Ninh Hân khẽ lắc đầu, đáp nhanh:
“Không phải bạn trai đâu.”

“Ồ, xin lỗi chị nhé.” Nhân viên cười ngượng:
“Chẳng qua thường thì bạn gái mới đi cùng bạn trai mua đồ thế này thôi.”

“Không sao.”

Nhân viên đi lấy giày, Ninh Hân nhân tiện đi loanh quanh xem thêm một chút.

Không biết có phải do cuối tuần không nhưng trong cửa hàng đồ nam này không hề có khách hàng nào đi một mình, toàn là các cặp nam nữ.

Thảo nào người ta lại hiểu lầm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.