Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 90: Đáng sợ



Vào một ngày cuối tháng 4, Ninh Hân xin nghỉ nửa ngày, trước tiên đến khu phía nam thành phố để tìm hiểu về một dự án bất động sản mới, sau đó đến Đại học Ngọc Hòa.

Hà Đông Phàm là một trong những sinh viên đầu tiên bảo vệ luận văn tốt nghiệp, và hôm nay chính là ngày đó.

Cô biết cậu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, và cô muốn tổ chức mừng cho cậu.

Sau khi xuống xe buýt, Ninh Hân đi bộ về phía Đại học Ngọc Hòa, đi ngang qua một cửa hàng hoa, cô nghĩ có nên mua một bó hoa để tạo không khí long trọng cho cậu không.

Nhưng cô đoán rằng cậu chắc chắn sẽ ngượng ngùng và chê “Con trai nhận hoa làm gì” nên cô đã bỏ ý định đó.

Đi được một đoạn, Ninh Hân lại đổi ý.

Những gì cô chưa từng có, cô đều muốn cậu có. Tham gia vào việc này cũng là cách để bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ. Hơn nữa, nghĩ đến vẻ mặt ngượng ngùng của cậu khi nhận bó hoa, cô thấy sẽ rất dễ thương.

Ninh Hân quay đầu lại, chưa đi được mấy bước thì một chiếc xe hơi màu đen bình thường dừng bên cạnh cô.

Cô cảnh giác lùi về phía trong của vỉa hè.

Cửa sổ sau của chiếc xe màu đen hạ xuống, để lộ một gương mặt trưởng thành, tuấn tú, có đến bảy tám phần giống với Hà Đông Phàm ở phần lông mày.

Ninh Hân sửng sốt, đó là cậu của Hà Đông Phàm. Trong lúc Ninh Hân còn đang ngỡ ngàng, Lâm Ký mở lời mời: “Cô giáo Ninh, nếu tiện thì chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Ninh Hân hoàn hồn, tiến lại gần: “Được ạ.”

Người tài xế xuống xe, đi vòng qua đuôi xe, mở cửa cho Ninh Hân.

Ninh Hân lịch sự gật đầu để nói “cảm ơn”, rồi nghiêng người ngồi lên xe.

Tài xế đóng cửa xe lại và không lên xe nữa. Cửa sổ từ từ kéo lên, ngăn cách tất cả những âm thanh ồn ào trên đường phố.

Trong không gian kín và chật hẹp, Ninh Hân vô thức thở chậm lại. Lâm Ký đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cô giáo Ninh, tôi muốn hỏi cô, với tư cách là bạn gái của Hà Đông Phàm, cô có thái độ như thế nào về việc thằng bé du học?”

Trước câu hỏi bất ngờ này, Ninh Hân căng thẳng suy nghĩ trong đầu một lượt rồi mới nói: “Cháu ủng hộ.”

Nghe câu trả lời này, Lâm Ký quay đầu nhìn Ninh Hân, tư thế của ông thoải mái hơn một chút: “Vậy trong vấn đề này, chúng ta đứng chung chiến tuyến.”

Đã nhắc đến chiến tuyến rồi sao? Đúng là quân nhân. Ninh Hân nghĩ trong lòng. Lâm Ký lại hỏi: “Vậy việc thằng bé từ bỏ du học, cô nghĩ sao?”

Từ bỏ du học? Hà Đông Phàm từ bỏ du học?! Ninh Hân nghe tin này, mức độ bất ngờ không kém gì việc gặp Lâm Ký ở đây.

Lâm Ký nhìn biểu cảm của Ninh Hân đã có thể thấy cô không hề biết chuyện này. Ông mô tả đại khái: “Năm đó khi Tiểu Phàm chọn chuyên ngành này, tôi không hiểu được, tôi chỉ nghĩ đó là giai đoạn nổi loạn của tuổi trẻ. Nhưng tôi cho thằng bé cơ hội thử và cơ hội lựa chọn lại. Tết Trung thu năm ngoái thằng bé về Bắc Đô, mang theo thành tích thi IOI và kế hoạch tương lai đến gặp tôi, thằng bé rất nghiêm túc, có hoài bão và lý tưởng, tôi đã bị thằng bé thuyết phục. Trong kế hoạch thằng bé trình bày với tôi, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đi du học để tiếp tục học cao hơn, và thành tích thi IOI là tấm vé thông hành, thằng bé đã được trường đại học HSD chấp nhận trước. Về việc du học nâng cao, thằng bé muốn tự tạo tiếng tăm trong ngành này, việc tiếp tục nâng cao học vấn là điều cần thiết. Nhưng khi về nhà dịp Tết năm nay, thằng bé đã thay đổi ý định, chọn đi làm việc ngay, chuyện này đã gây ra xích mích lớn, thằng bé cũng rời Bắc Đô ngay trong đêm giao thừa, mấy tháng nay, cũng không có ý định thay đổi quyết định.”

Anh ấy đã sớm có tư cách du học… Anh ấy đã từ bỏ… Và còn nữa, đêm giao thừa… Ninh Hân nhớ rất rõ ngày hôm đó, Hà Đông Phàm đã bay về Bắc Đô vào buổi sáng, và sau nửa đêm lại vội vã trở về. Ninh Hân bị những thông tin này làm cho choáng váng, suy nghĩ rối bời, chậm rãi đáp: “Cháu không biết những chuyện này.”

 

“Bây giờ nhìn lại thì đúng là như vậy.” Lâm Ký nhìn về phía Ninh Hân,

“Cô hẳn biết hiện nay sinh viên mới ra trường cạnh tranh việc làm gay gắt thế nào, bằng cấp chính là rào cản đầu tiên. Hiện tại thằng bé còn được coi là xuất sắc, vừa tốt nghiệp đã vào được công ty hàng đầu trong ngành, vượt qua phần lớn sinh viên tốt nghiệp. Nhưng cũng phải biết rằng, ngay từ khi bước chân vào công ty hàng đầu đó, với tấm bằng cử nhân, nó đã ở vị trí cuối cùng rồi. Năng lực tất nhiên quan trọng, nhưng những người có thể vào được công ty như vậy, ai mà chẳng có chút năng lực? Không có sếp nào có nghĩa vụ phải dành thời gian cho thằng bé cơ hội để chứng minh năng lực. Sau này, ngay cả cơ hội thăng chức, thăng tiến nó cũng sẽ bị loại ngay từ vòng đầu vì học vấn. Điều trẻ con là, không phải thằng bé không có cơ hội nâng cao, mà là nó tự từ bỏ.” Cuối cùng, Lâm Ký nói với giọng cứng rắn “Tôi để thằng bé chọn con đường của mình, không phải để nó trở nên tầm thường như bao người!”

Ninh Hân hơi rung động trước khí thế của Lâm Ký, đồng thời cũng đồng cảm với tất cả những gì ông nói về ‘tầm quan trọng của học vấn’. Cô đã trải qua tất cả những điều đó rất rõ ràng.

Ninh Hân bày tỏ thái độ của mình “Cháu hiểu rõ những điều này, cháu sẽ nói chuyện với anh ấy, cháu sẽ khuyên anh ấy.” Lâm Ký im lặng, gật đầu.

Ông ngồi thẳng người, nhìn về phía trước “Cô giáo Ninh, cô có nghĩ đến việc tại sao thằng bé đột nhiên từ bỏ việc du học không?”

Tất cả thông tin hôm nay đối với Ninh Hân quá đột ngột, cô còn chưa kịp phân tích nguyên nhân. Nhưng giờ đây bị Lâm Ký nhắc nhở. Cô sững người vài giây, với ánh mắt bất an, đoán “Ý chú là, vì cháu?”

Lâm Ký trả lời dứt khoát “Phải.”

Ninh Hân như bị đánh một gậy vào đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt. Trong đầu, những ký ức quá khứ lướt qua như những đoạn phim.

Cô… lại trở thành gánh nặng sao?

Lâm Ký lại nhìn về phía Ninh Hân “Cô giáo Ninh, cô được mẹ tôi công nhận, tự nhiên tôi không có ý kiến gì về cô cả, về chuyện này, tôi có một đề xuất.”

Ninh Hân nhìn qua, giọng khàn đục “Gì ạ?”

Lâm Ký “Đã như các cô cậu không muốn chia tay, vậy sao cô không cùng thằng bé đi du học?”

Cùng anh ấy đi du học? Ninh Hân cực kỳ chậm rãi, lúng túng nặn ra một nụ cười “Cháu có công việc, cháu phải đi làm.”

Lâm Ký “Tôi biết một chút về cô, tôi nghĩ cô có thể nâng cao bản thân, giữa hai người, nếu chỉ có một người tiến lên phía trước thì khoảng cách chắc chắn sẽ ngày càng xa.”

Khoảng cách mà cô luôn né tránh phớt lờ giữa cô và Hà Đông Phàm, lúc này bị đặt trần trụi lên bàn. Cô cúi đầu, những ngón tay dần siết chặt.

Lâm Ký lại nói “Cô không cần lo lắng, về chi phí và tất cả những thứ khác, tôi sẽ giúp cô sắp xếp.”

Ninh Hân hít thở gấp hai lần, thả lỏng những ngón tay, ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ bướng bỉnh, lời nói sắc bén “Thưa chú Lâm, cháu không cần được sắp xếp những điều này, cháu có công việc ổn định mà cháu thích, trong mắt chú công việc này có thể là tầm thường, nhưng đó là thứ cháu tự nỗ lực giành được. Những gì cháu tự nỗ lực có được cháu mới dám nhận.”

Không đợi Lâm Ký nói, Ninh Hân cứng rắn bày tỏ thái độ “Về việc du học của Hà Đông Phàm cháu sẽ nói chuyện kỹ với anh ấy, e cháu m sẽ không để chuyện này vì sự tồn tại của cháu mà cản trở tương lai của anh ấy, điều này chú cứ yên tâm.”

Những lời cứng cỏi này của Ninh Hân ngược lại khiến Lâm Ký phải nhìn nhận lại.

Trước đây ông hiểu Ninh Hân qua tài liệu, rất hời hợt. Hôm nay gặp cô, những gì cô thể hiện ban đầu, nói nghe hay là quy củ, nói không hay là rụt rè. Mà lúc này, khí chất và khí phách của cô bộc lộ ra, ông dường như hiểu tại sao cô lại được bà cụ công nhận.

Nhưng ông cũng nhận ra, có lẽ mình đã khiến cô gái nhỏ tự ti. Giống như ông là người lớn bắt nạt người trẻ vậy. Nhưng ông không có ý đó.

Ninh Hân thấy Lâm Ký không nói gì, hỏi “Chú còn dặn dò gì nữa không ạ?”

Lâm Ký lúng túng, cố giữ vẻ mặt cứng rắn “Không còn gì nữa.”

“Vậy cháu xin phép đi trước.” Ninh Hân đẩy cửa xe, “Chào chú!”

Lâm Ký “ừm” một tiếng, cửa xe lập tức bị đóng sầm lại.

Lâm Ký cau mày, quả nhiên phụ nữ không dễ trêu đùa! Từ bảy tám mươi tuổi, đến bảy tám tuổi! Ông đều không dám đụng đến!

Ninh Hân đứng đợi trước tòa nhà Khoa học Công nghệ của Đại học Ngọc Hòa, dưới ánh nắng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.

Không biết đã trôi qua bao lâu, từng nhóm sinh viên đi ra.

Vì phải bảo vệ luận văn nên mọi người đều mặc trang phục chỉnh tề, trông giống như dân văn phòng. Nhưng lại không hoàn toàn giống. Trên mặt họ không có vẻ mệt mỏi vì công việc, cũng không có vẻ buồn bã vì chưa đạt được chí nguyện, càng không có vẻ phiền muộn vì lo lắng cho tương lai…

Hà Đông Phàm, giống như mọi lần Ninh Hân đợi cậu, vẫn nổi bật giữa đám đông, mặc dù hôm nay mọi người đều ăn mặc gần giống nhau.

Trong đầu Ninh Hân chợt hiện lên câu nói của Lâm Ký lúc nãy. — Tôi để thằng bé chọn con đường của mình, không phải để nó trở nên tầm thường như bao người! Anh ấy sẽ… không còn nổi bật nữa sao? Vì cô.

Hà Đông Phàm nhìn thấy Ninh Hân, vỗ vai người bên cạnh, nhanh chóng chào tạm biệt, rồi chạy về phía Ninh Hân.

Cậu hơi lộ răng khểnh, tay ôm cô đi về phía bóng cây, thấy má cô hơi đỏ, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, cậu giơ cánh tay lên, lòng bàn tay che trên trán cô “Sao lại đứng dưới nắng vậy?”

Cậu đùa không đứng đắn “Nhớ anh phải không?”

Ninh Hân không đáp lời.

Hà Đông Phàm nhận ra điều gì đó không ổn, dừng bước dưới bóng cây, nắm vai cô đứng đối diện “Ninh Hân, sao vậy?”

Ninh Hân đã suy nghĩ rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn cậu, cô phải xác nhận một chuyện “Tại sao anh lại từ bỏ du học?”

Hà Đông Phàm không ngờ cô lại hỏi chuyện này. Nét mặt cậu cứng đờ trong giây lát rồi mỉm cười nhạt, giọng nói không hề để tâm “Sao lại hỏi chuyện này?”

Ninh Hân “Anh trả lời em đi.”

Hà Đông Phàm né tránh ánh mắt, ôm Ninh Hân tiếp tục đi “Đi ăn cơm trước!”

Ninh Hân đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, cô nhẹ nhàng đẩy Hà Đông Phàm ra, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào cậu “Hà Đông Phàm, trả lời em ngay bây giờ.”

Hà Đông Phàm vẫn treo nụ cười tùy tiện, thái độ vẫn ung dung “Chuyện gì vậy? Nghiêm túc làm gì? Chuyện của anh, chẳng lẽ anh không có quyền lựa chọn sao?”

Ninh Hân thở gấp từng hồi, giọng run rẩy hỏi “Có phải vì em không?”

Hà Đông Phàm thở dài bất lực, hai tay nắm chặt vai cô, nghiêm túc nói “Đây là sự lựa chọn của anh, không liên quan gì đến em, em đừng nghĩ như vậy.” Cậu phủ nhận từng câu. Nhưng lại không nói ra được lý do hợp lý để phản bác sự phỏng đoán.

Thì ra, thật sự là vì cô.

Vì yêu cô, anh đã từ bỏ cơ hội du học!

Thật nực cười!

Ninh Hân giận dữ “Trẻ con!”

Hà Đông Phàm “Chậc” một tiếng, nhỏ giọng phản đối “Em đừng nói anh trẻ con, anh không thích em nói anh trẻ con!”

“Chứ không phải sao?” Ninh Hân lạnh lùng, từng câu chất vấn, “Anh có biết anh đang làm gì không?”

Hà Đông Phàm “Sao anh không biết? Anh đang chọn tương lai của mình, anh đang chọn thứ mà anh cho là quan trọng nhất.”

“Thứ quan trọng nhất?” Ninh Hân không quan tâm đến người qua lại xung quanh, giọng cao lên, “Anh có biết thứ gì là quan trọng nhất đối với anh không? Quan trọng nhất là tương lai của anh!”

Hà Đông Phàm không kìm được cũng lớn tiếng, nói đầy quyết đoán “Nhưng đối với anh, quan trọng nhất là em!”

Lời này vừa dứt, khoé mắt Ninh Hân lập tức nóng hổi.

Cô không thể không xúc động trước tấm chân tình nồng nhiệt của chàng trai trẻ.

Nhưng tấm chân tình này, làm sao cô dám nhận.

Cuộc cãi vã của hai người khiến những sinh viên đi qua phải ngoảnh nhìn.

Hà Đông Phàm thấy Ninh Hân đỏ hoe mắt, cũng không quan tâm người qua kẻ lại, tiến lên một bước ôm cô vào lòng, siết chặt đầy thương tiếc, cúi đầu tựa vào vai cô, nhận lỗi “Xin lỗi, anh không nên nói to với em như vậy, xin lỗi, anh sai rồi, được không? Anh sai rồi.”

Cậu kéo tay cô đặt lên tai mình “Để em véo tai anh trút giận nhé?”

Cậu vừa buông tay, tay cô đã rời khỏi tai cậu.

Cậu ôm cô, gấp gáp đến nỗi thở hổn hển “Em muốn quật vai anh cũng được, ở đây đều được! Ninh Hân, anh sai rồi, thật sự sai rồi.”

Ninh Hân siết chặt hai tay, cả cơ thể cô tựa vào lòng Hà Đông Phàm.

Cô tham luyến cậu.

Nhưng trái tim cô như bị xé nát.

Cô vùi mặt vào ngực cậu, đôi môi bị cắn đến mức hằn sâu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ninh Hân cố hít một hơi thật sâu, hít mũi một chút rồi dùng miệng thở, khó khăn hỏi: “Em hỏi anh lần nữa, anh có đi du học không?”

Cơ bắp trên người Hà Đông Phàm bất giác căng lên.

Ninh Hân muốn đẩy Hà Đông Phàm ra, nhưng tay không còn sức, không đẩy nổi. Cả người cô như trút hết sức lực, hít một hơi sâu, hỏi lại lần nữa: “Hà Đông Phàm, anh có đi du học không?”

Ngực Hà Đông Phàm phập phồng nhẹ, giọng nói đầy kiên quyết: “Anh không đi, đây là lựa chọn của anh. Anh là người trưởng thành, anh chịu trách nhiệm với quyết định của mình, anh sẽ không hối hận.”

Bốn chữ “sẽ không hối hận” trong lời nói của chàng trai trẻ.

Đáng sợ làm sao!

Ai dám đánh cược đây?

Làm sao có ai dám đánh cược?

Cược thắng, mất đi là tương lai của chàng trai.

Cược thua, mất đi là tình cảm của hai người.

Thế nào cũng là cả hai cùng tổn thương!

Ninh Hân nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi trượt qua gò má.

Những phân tích ‘được mất’ sau đó của Hà Đông Phàm, Ninh Hân đã không còn nghe vào nữa, cô chỉ đang tự trấn tĩnh lại tâm trạng.

Dần dần, cô bình tĩnh lại. Cô lạnh lùng mở lời “Hà Đông Phàm, anh không còn lựa chọn ’em’ nữa.”

Nói xong câu này, Ninh Hân dễ dàng đẩy Hà Đông Phàm ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.