Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 99: Không phải muốn phát điên rồi sao?



Trong phòng tắm, hơi nước tràn ngập.

Trong không gian chật hẹp, hơi ấm len lỏi vào não, khiến người ta cảm thấy thiếu oxy.

Toàn thân Ninh Hân ấm áp, cô kéo khăn tắm và nhẹ nhàng lau khô những giọt nước trên người.

Cô thay đồ ngủ và bước ra ngoài.

Cửa phòng đang mở, Hà Đông Phàm vừa thay xong ga giường, lúc này đang ôm đống ga mền cũ bước ra.

Cậu liếc nhìn cô, khựng lại một chút.

Cô khoác chiếc áo ngủ lụa màu trắng ngà, hai dây mảnh buộc lại ở ngực, bên trong là váy ngủ hai dây cùng màu cùng chất liệu, viền ngực có một vòng ren ôm sát đường cong, vạt váy bên phải có một đường xẻ nhỏ, đôi chân thẳng tắp cân đối.

Có lẽ vì vừa tắm xong, làn da lộ ra bên ngoài hơi ửng hồng.


Hà Đông Phàm khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua mái tóc được quấn trong khăn của cô, bình thản đi về phía ban công “Em vào phòng trước đi, anh lấy máy sấy tóc cho em.”

Ninh Hân gật đầu, đi vào phòng.

Căn phòng khoảng bảy tám mét vuông, bố trí đơn giản. Đại khái chỉ có tủ quần áo, bàn học và giường.

Ninh Hân chưa từng thấy chiếc giường nhỏ nào có phong cách khác biệt như vậy.

Sở dĩ nói ‘khác biệt’ vì cô chưa từng thấy giường cao đến thế. Độ cao khoảng đến tận đùi cô.

Sở dĩ nói ‘giường nhỏ’, vì chiều rộng của nó còn chưa bằng chiếc giường đôi một mét rưỡi ở nhà cô.

Nhưng lại rộng hơn giường đơn trong nước một chút. May mắn là hai người vẫn có thể ngủ được.

Bên ngoài vọng lại tiếng nói của Hà Đông Phàm, Ninh Hân nhìn ra ngoài.

Cậu đứng quay lưng về phía cô bên cửa sổ phòng khách, một tay chống hông, cúi đầu nói tiếng anh trong điện thoại.

Ninh Hân nghe được vài câu.

Cậu đang gọi điện cho bạn cùng phòng, hỏi máy sấy tóc ở đâu. Đúng là với mái tóc ngắn và tính cách đó của cậu, chắc chẳng bao giờ dùng máy sấy tóc.

Ninh Hân đi đến trước bàn học. Trên bàn có máy tính, chuột, bàn phím; thuốc lá, bật lửa, gạt tàn; khăn giấy; dao cạo râu; vài quyển sách; một hộp sắt nhỏ.


Ánh mắt Ninh Hân dừng lại ở bao thuốc lá một lúc rồi dời đi. Bên ngoài trời vẫn mưa to.

Cô đưa tay vén một góc rèm cửa, tối đen một màu, chỉ thấy vô số giọt mưa đập vào cửa kính, tạo thành từng dòng nước chảy. Tiếng mưa rả rích dày đặc, trong đêm như thế này, nghe có vẻ ồn ào.

Nhưng… dường như làm vài chuyện quá đáng cũng có thể được che giấu tốt.

Lúc này, Hà Đông Phàm cầm máy sấy tóc đi vào. Cậu ngồi xuống cắm điện, dặn dò “Sấy xong cứ để đấy, anh tắm xong sẽ đến dẹp.”

Ninh Hân “ừm” một tiếng.

Cô để tóc ngang vai, chất tóc mềm mỏng, chưa đầy năm phút đã sấy khô hoàn toàn.

Cô rút phích cắm, cuộn dây điện quanh thân máy sấy từng vòng một, đặt sang một bên bàn học. Cũng vào lúc này, cô chợt nhận ra, con dao cạo râu vừa nãy còn ở trên bàn học giờ đã biến mất. Đêm hôm khuya khoắt còn cạo râu…

Ninh Hân mím môi. Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, đứng bật dậy, đi dép lê chạy ra ngoài.

Khi Hà Đông Phàm tắm xong, Ninh Hân đã nằm trên giường. Cậu mang theo hơi ấm vén mền lên, tiện tay tắt đèn. Gần như ngay lập tức, hai người ôm nhau hôn, mang theo d.ục vọng không thể kìm nén nữa, mãnh liệt đắm đuối.

Cậu vừa tắm xong, cơ thể nóng hơn cô, cả hơi thở cũng vậy. Tiếng thở dần nặng nề, bên tai cô, càng lúc càng rõ ràng. Những làn hơi ấm từ làn da kề sát nhau, những âm thanh ướt át từ những nụ hôn đùa giỡn, những hơi thở gấp gáp của d.ục vọng phóng túng…


Cô không để ý cậu cởi chiếc áo choàng ngủ của cô khi nào. Khi ngón tay cậu xuyên qua lớp vải mỏng của váy ngủ v.uốt ve cô, cô nhạy cảm rên lên một tiếng.

Nghe có vẻ không thoải mái. Cậu buông ra, bàn tay ôm lấy nhẹ nhàng xoa nắn, cả nụ hôn cũng dịu dàng hơn.

Những nụ hôn mềm mại đi xuống, nhưng tay lại luồn dưới váy, đi lên.

Đầu ngón tay cậu có chai, lang thang trên làn da mịn màng, khám phá từng tấc một đầy cảm giác.

Cô cảm nhận được phản ứng cơ thể của cậu, chủ động áp sát vào cậu. Cậu khó chịu cọ xát, hơi thở trở nên gấp gáp.

Tiếng mưa dường như nhỏ hơn.

Cậu chống tay ngồi dậy, đỡ lấy eo cô, cởi váy ngủ của cô. Nằm xuống lần nữa, cậu nghiêng người ôm lấy thân thể tr.ần tr.ụi của cô, khàn giọng nói “Đến đây với anh.”

Ninh Hân phản ứng chậm nửa nhịp, len vào áp sát. Khác với những lần trước. Lần này, cô không để cậu sắp xếp, tự mình chủ động nâng một chân lên, gác lên khuỷu tay cậu.

Rất nhanh, cô đã run rẩy trong vòng tay cậu.

Đầu óc cô trống rỗng, rất lâu mới hoàn hồn.

Trong tiếng mưa dần nhỏ, hơi thở cũng trở nên điều hòa. Cô nằm trong vòng tay cậu. Đầu ngón tay cậu v.uốt ve cánh tay cô, môi thỉnh thoảng chạm vào má hoặc dái tai cô. Sự nóng bỏng của cậu vẫn áp vào cô. Cô đã trần truồng hoàn toàn, cậu vẫn nguyên vẹn. Cậu không có ý định tiến thêm bước nữa. Vẫn như trước đây, sau khi làm cô thỏa mãn thì kết thúc, rồi tự mình từ từ nguội dần.

Nhưng lần này Ninh Hân không định như vậy.

Cô chống vai cậu lật người qua, đè lên người cậu. Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cậu. “Hà Đông Phàm.”

Giọng cô ướt át, móng tay cào nhẹ qua cằm cậu, cúi đầu hôn cậu một cái, “Không phải muốn phát điên rồi sao?”

Câu nói không đầu không cuối, cậu không hiểu “Hả?”

Ninh Hân im lặng hai giây, đưa tay xuống dưới gối mò lấy thứ gì đó, đặt vào lòng bàn tay cậu.

Cậu không động đậy.

Cô cúi đầu hôn lên môi cậu.

Cậu vẫn không động đậy.

Cô áp vào vành tai cậu, khẽ hôn một cái, thở nhẹ “Không muốn sao?”

Lòng bàn tay nóng bỏng đột ngột ấn vào sau gáy của cô, ép xuống, môi và răng chạm vào nhau, cậu nói với giọng mơ hồ: “Muốn…”

Sáng sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Hà Đông Phàm dậy.

Ninh Hân mơ hồ cảm nhận được, ôm lấy cậu.

Cô nhắm mắt và lẩm bẩm vài câu, cậu không nghe rõ.

Cậu khẽ kéo môi, hôn cô một cái, nói: “Anh phải đến công ty.”

Ninh Hân buông tay.

Ý thức dần trở lại, cảm giác khó chịu trên cơ thể cũng từ từ rõ rệt.

Ninh Hân mở mắt, cảm thấy cay xè, chớp mắt mấy lần cảm thấy không quen.


Cô có thể nghe thấy tiếng dao cạo râu từ phòng tắm.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, chưa đến bảy giờ.

Cô vô thức nâng mí mắt lên nhìn ra cửa sổ.

Mưa đã tạnh.

Mưa tạnh lúc nào?

Lần cuối cùng tối qua, cậu ôm cô nằm ngửa trên giường, tay siết chặt eo cô, lúc đó cô đang đối diện với cửa sổ.

Lúc đó, mưa vẫn chưa tạnh.

Cô nghĩ lại khoảnh khắc đó.

Cô chỉ liếc nhìn cửa sổ, nghĩ một chút rằng mưa đã kéo dài quá lâu.

Cậu liền nhận ra cô mất tập trung.

Cậu ôm chặt eo cô, lật người, ép cô lại dưới thân, ra sức mạnh mẽ.

Ninh Hân rất nhạy cảm với tư thế này, chỉ trong chốc lát, cô đã run rẩy, như thể linh hồn bị va chạm, không thể kìm chế.

Một lần lại một lần.

Cậu như có sức lực không bao giờ cạn.

Tốc độ và sức mạnh chính là cách cậu thể hiện tình yêu ngay lập tức.

Dưới sự xông xáo của cậu, tóc của cô áp vào cổ đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô vốn đã quyết định sẽ toàn tâm toàn ý chiều theo cậu, cậu muốn làm gì cũng được.

Nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân.

Cô không chịu nổi nữa.

Cô lắc đầu với cậu, dùng giọng khàn khàn nhỏ nhẹ nói, không chịu nổi nữa.

Cậu giữ chặt hai chân cô bằng tay, mái tóc ngắn của cậu khẽ lay động trên chân cô.

Cậu nghiêng đầu hôn vào vị trí bắp chân cô, không hề tin những lời cô nói.

Cô rơi nước mắt, run rẩy, liên tục nói với cậu rằng cô đã ngồi máy bay hơn mười tiếng, thật sự không thể tiếp tục nữa.

Cậu nhận ra muộn, dịu dàng hơn.

Khi cậu cúi xuống hôn cô, đầu mũi cậu dính đầy mồ hôi.

Cậu nói là lần cuối cùng.

Sau khi xong, cô không còn sức để đi tắm.

Tiếng dao cạo râu ngừng lại.

Ninh Hân lấy lại tinh thần nhìn về phía cửa phòng.

Rất nhanh, Hà Đông Phàm bước vào.

Cậu hơi ngạc nhiên khi Ninh Hân đã tỉnh.

Cậu đi đến bên giường, tay chống vào giường, cúi xuống hôn cô một cái, mang theo mùi bạc hà nhẹ nhàng, “Em yêu, ngủ thêm chút nữa.”

Ninh Hân không nói gì, chỉ kéo mền lên che kín cổ.

Hà Đông Phàm mỉm cười liếm môi, đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, giơ tay cởi chiếc áo phông đang mặc.

Vai rộng, eo thon, cơ bắp theo động tác lên xuống.

Cậu lấy ra một chiếc áo sơ mi đen mặc vào.

Ninh Hân mơ hồ nhớ ra, hình như lúc nãy cậu có nói phải đến công ty. Bây giờ nghĩ lại, không biết có phải ảo giác không.

Ninh Hân hỏi: “Anh phải đi công ty à?” Giọng cô hơi khàn, ho nhẹ một tiếng.


Hà Đông Phàm quay người nhìn Ninh Hân, từ tốn cài từng nút áo: “Ừ, đi giúp người ta làm dự án, tối mới về, tối mình cùng ăn cơm nhé.”

Ninh Hân cong mắt cười, giọng hơi nghèn nghẹn: “Ừm.”

Cậu chẳng ngại ngùng gì, giữa ban ngày ban mặt cởi quần thể thao trước mặt cô, lấy một chiếc quần tây mặc vào: “Em ngủ thoải mái, mấy ngày này bạn cùng phòng của anh đều không về, nên đừng mở cửa cho bất kỳ ai, biết chưa?”

Ninh Hân lại “ừm” một tiếng.

Cậu thắt bụng, gọn gàng nhét gấu áo sơ mi vào quần tây: “Nhà có bánh mì sandwich và sữa, nếu không thích ăn thì khi dậy gọi cho anh, anh gọi đồ ăn cho em, quán đó ngon lắm, đúng khẩu vị em thích đấy.”

Ninh Hân thấy cậu hơi lắm lời: “Biết rồi.” Nói xong, nhắm đôi mắt vẫn còn đau nhức lại.

Hà Đông Phàm dừng lại một chút, tiến đến gần. Cậu kéo mền của cô: “Vẫn còn giận à?”

Ninh Hân: “?”

Cậu vuốt vuốt tóc cô, giải thích: “Lần đầu, không có kinh nghiệm, anh tưởng càng lâu càng tốt.”

?!

Cô mở mắt ra, khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, chính trực, anh tuấn, răng khểnh hơi lộ ra, tràn đầy ánh nắng rạng rỡ. Tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với lúc đó. Nghĩ đến sự xâm lược của cậu lúc đó, tim cô thắt lại, nhịp tim tăng nhanh, toàn thân tê dại.

Hà Đông Phàm thấy cô vẫn không đáp lời, nhíu mày, tiếp tục biện minh: “Hơn nữa em cho anh một hộp, anh tưởng em muốn anh dùng hết.”

??!!

Thật là nói bậy!

Hà Đông Phàm nhướn mắt, giả vờ ngây thơ: “Anh còn sợ mình không làm được nữa!”

???!!!

Ninh Hân hơi muốn đánh người.

Hà Đông Phàm hơi lộ răng khểnh, làm ra vẻ xin lỗi: “Cho em véo tai anh này.”

Ninh Hân nheo mắt, tay từ trong mền thò ra nắm cằm cậu, lạnh lùng gạt đi rồi nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy cậu bật cười. Cô không thèm đếm xỉa đến vẻ lưu manh của cậu lúc này.

Hà Đông Phàm kéo mền đắp cho Ninh Hân, dặn dò: “Ngủ dậy, nếu dưới đó còn đau thì nói với anh, anh đi hỏi xem có thể mua thuốc gì bôi không.”

Ninh Hân lập tức xoay người.

Hà Đông Phàm đứng dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo, lấy một chiếc áo vest từ tủ quần áo cầm trong tay: “Ninh Hân, anh đi đây.” “……”

“Chị Hân.” Cậu gọi.

Ninh Hân ủ rũ nói: “Biết rồi, em sẽ không mở cửa cho ai, có việc sẽ gọi điện cho anh, sẽ đợi anh tối về cùng ăn cơm.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.