DỊCH: MIN
Lúc Thịnh Tiện gọi tên cô, giọng điệu hơi nghiêm túc, Lục Kinh Yến còn tưởng anh có chuyện gì quan trọng cần nói.
Ai mà biết được cô tập trung tinh thần nửa ngày trời, lại đợi được một câu chẳng quan trọng gì thế này.
Quan trọng câu này còn là câu cô không muốn nghe nhất.
Cô thuận miệng kiếm một cái cớ, ai mà biết được anh lại coi đó là thật.
Lục Kinh Yến chỉ đành tiếp tục nói dối: “Trần Khải.”
Thịnh Tiện: “Muộn thế này tìm cậu ta có việc gì?”
Lục Kinh Yến chớp mắt, còn tưởng mình nghe nhầm rồi nữa.
Từ lúc nào mà giáo sư Thịnh lại lắm chuyện thế này nhỉ.
Sớm biết anh sẽ truy cứu tới cùng thế này, vừa rồi cô đã nói rằng tìm nhân viên trong công ty bàn chuyện mới đúng.
Lục Kinh Yến chỉ đành căng da đầu tiếp tục nói dối: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ xem thử cậu ta ở đâu, tìm cậu ta uống hai ly thôi.”
Lục Kinh Yến không biết có phải bản thân mình sinh ra ảo giác hay không, cô lại nghe thấy điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng cười khẩy.
Cực kỳ ngắn ngủi, không đợi cô kịp xác nhận lại, đầu bên kia đã trở nên yên ắng rồi.
Hai giây sau, giọng nói của Thịnh Tiện vang lên: “Trừ bỏ uống rượu, còn có chuyện gì khác không?”
Giọng điệu này của Thịnh Tiện vừa nghe thấy rất bình thường, nhưng nghiên cứu tỉ mỉ, Lục Kinh Yến luôn cảm thấy giữa hàng câu chữ này còn mang cả mùi thuốc súng.
Cách chiếc điện thoại, không nhìn thấy thần thái của Thịnh Tiện, Lục Kinh Yến không chắc chắn cảm giác của mình là đúng hay sai.
Vốn dĩ cô cũng có kế hoạch tìm Trần Khải đâu, thế nên thuận theo lời của Thịnh Tiện nói: “Em với cậu ta thì có thể có chuyện gì, trừ bỏ ăn ăn uống uống, thì chính là uống uống ăn ăn thôi.”
Thịnh Tiện đầu bên kia khựng lại một lát, hỏi: “Không gặp không được?”
Lục Kinh Yến không nắm bắt được ý tứ trong câu này của Thịnh Tiện là gì, nói anh như đang cảnh cáo cô thì lại không phải, nhưng hiển nhiên cô cảm giác được mùi thuốc súng càng nồng nặc hơn rồi: “Thế thì không phải, em với cậu ta có gì mà không gặp không được chứ.”
Nói rồi, bệnh ngứa đòn ghẹo người trong Lục Kinh Yến lại nổi lên: “Nếu thực sự bảo em tìm một người không gặp không được, vậy chắc chắn là anh trai rồi.”
Lục Kinh Yến cảm thấy tối nay bản thân mình hơi nhạy cảm, cô lại cảm thấy rằng cô vừa nói xong câu kia, mùi thuốc súng bên đầu điện thoại bên kia sẽ tắt ngấm.
Lục Kinh Yến nhận ra rằng mình nghĩ quá nhiều, cô không khỏi thầm châm chọc mình hai câu.
Lục Kinh Yến, mày đúng là giỏi thật đấy, cách chiếc điện thoại nhào nặn ra cảm xúc của giáo sư Thịnh cũng thôi đi, còn hết đợt này đến đợt khác, ngay cả biến động cảm xúc của người ta cũng đều tưởng tượng ra hết rồi.
Lục Kinh Yến phỉ nhổ bản thân một lúc, thấy Thịnh Tiện ở bên kia không nói gì, lại nói: “À, không có việc gì nữa, em cúp đây nhé?”
“Sao thế, vội….” Thịnh Tiện vội nuốt lời bên miệng xuôbgs.
Anh đây là làm sao thế?
Cô rất thân với Trần Khải, đây chẳng phải là chuyện anh biết từ sớm rồi à, sao bỗng nhiên lại bắt đầu cắn mãi lấy chuyện này không buông?
Thậm chí suýt nữa bật một câu không thông qua đại não: “Sao thế, vội vã đi tìm Trần Khải à?”
Lục Kinh Yến không hiểu được ý tứ ba chữ này của anh: “Anh nói gì vậy?”
Suýt thì Thịnh Tiện trả lời câu “không có gì” nhưng lời đến bên miệng, anh lại dừng lại.
Yên lặng mấy giây, anh nói: “Nếu đã không phải không gặp Trần Khải không được, vậy thì tới gặp tôi đi.”
Lục Kinh Yến: “Hả? Hả?”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tiện chủ động nói gặp cô.
Lục Kinh Yến cầm điện thoại tới trước mặt, xác nhận người cô gọi điện thực sự là Thịnh Tiện, không nhịn được lại bật một câu: “Hả?”
Giọng điệu của Thịnh Tiện rất hờ hững: “Chuyện của con gái dì Tôn, chẳng phải tôi giúp em làm xong rồi sao, có phải em nên đến mời tôi hai ly hay không.”
Lục Kinh Yến: “….”
….
Lục Kinh Yến không có kế hoạch ra khỏi nhà vào hôm nay, hai mươi phút sau, cô gọi một chiếc xe.
Cùng lúc đó.
Thịnh Tiện không có kế hoạch ra khỏi nhà vào hôm nay, cũng ra khỏi tòa nhà, đội cơn gió đêm lạnh lẽo, đi ra khỏi tòa nhà bắt một chiếc taxi.
Khi ngồi lên trên xe, Thịnh Tiện đè lên ấn đường, khẽ thở dài một tiếng.
Anh vì không để cô đi tìm Trần Khải, thế mà vắt kiệt óc bưng chuyện của con gái dì Tôn ra luôn.
Ban đầu người không cần cảm ơn là anh, hiện giờ lại kiếm cớ để bảo người ta ra ngoài mời anh uống rượu cũng là anh.
Thịnh Tiện không khỏi lại thở dài thêm tiếng nữa.
Thực ra ngay từ ban đầu, không phải anh thực sự muốn biết cuộc điện thoại đó cô gọi cho ai.
Là giọng nói của cô có vấn đề, nghe có vẻ buồn bực, hệt như tâm trạng không vui vậy.
Cô cũng chẳng nói gì, chỉ mỗi câu hả, một câu gọi nhầm rồi.
Chẳng biết anh bị làm sao, mà trái tim nhói đau từng cơn hệt như bị một hàng kim nhỏ chọc vào.
Anh không rõ rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng anh có thểm cảm giác được thực ra cô chẳng hề hạnh phúc và đẹp đẽ như những gì cô thể hiện ra ngoài.
Trên người cô có quá nhiều thứ mà anh nhìn không thấu.
Ví dụ như tính cách của cô thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ví dụ như buổi tối anh dẫn cô về nhà, rốt cuộc là cô đã gặp phải chuyện gì mà lại sợ hãi thành như thế.
Ví dụ như cô rất lương thiện, nhưng vì sao lại không muốn người ta nhìn thấy sự lương thiện đó của cô.
Ví dụ như dường như cô rất hâm mộ con gái dì Tôn có một người mẹ như dì Tôn vậy.
…
Khi Lục Kinh Yến tới nơi, Thịnh Tiện đã an vị ở bên trong rồi.
Vì không phải là cuối tuần, nên người trong quán bar không nhiều, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh rồi.
Có lẽ Thịnh Tiện giống cô, là từ trong nhà ra ngoài, ăn mặc khá là thoải mái, bên trên mặc một chiếc áo nỉ màu trắng hiệu GUCCI, trông cả người anh trẻ trung hơn nhiều so với áo sơ mi ngày thường.
Ánh sáng trong quán bar mờ tối, nơi anh ngồi lại nằm ngược sáng, nhưng làn da vẫn trắng ngần.
Lục Kinh Yến rất trắng, cho nên những người khác lọt vào trong mắt cô, cô đều không có cảm giác gì, lúc này có thể khiến cho thị giác của cô khắc sâu như thế, chỉ có thể nói rằng giáo sư Thịnh cũng trắng ra phết.
Thịnh Tiện đang trả lời tin nhắn của người khác, anh phát hiện có người tới gần, hờ hững ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Kinh Yến, anh hỏi: “Tới rồi hả?”
“Dạ.” Lục Kinh Yến bừng tỉnh, cô đặt túi và ngồi xuống đối diện với Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện đưa menu đồ uống đẩy tới trước mặt ccô: “Xem uống gì.”
Lục Kinh Yến lật xem tờ menu đồ uống: “Anh thì sao? Gọi gì rồi?”
“Vẫn chưa,” Thịnh Tiện tiếp tục ấn bàn phím, hệt như đang bận rộn việc gì gấp vậy, hai giây sau, lại trả lời một câu: “Đợi lát nữa gọi.”
Lục Kinh Yến à một tiếng, thức thời không làm phiền anh nữa.
Quán bar này chính là nơi lần trước cô bảo Trần Khải đưa tới sau khi chọc cho Lục Hồng Trình tức giận bị lão đuổi xuống xe. Cô tới nơi này rất nhiều lần, menu đồ uống có những gì cô đại khái đều nằm lòng.
Lục Kinh Yến thấy không có món mới nào, nên gập menu lại đợi Thịnh Tiện làm xong.
Trong quán bar ngoài tiếng nhạc nền rất nhỏ ra, thì không có âm thanh nào dư thừa.
Lục Kinh Yến chống cằm nhìn trái nhìn pahỉ, sau đó ánh mắt cô lại dừng trên người Thịnh Tiện.
Ngón tay của Thịnh Tiện thon dài, cổ tay của bàn tay gõ chữ đeo một chiếc đồng dây da màu đen, kiểu dáng rất bình thường, nhưng phối trên người anh lại vô cùng đẹp.
Anh đang cụp mắt nhìn vào màn hình, hàng mi cong vút dày dặn che kín lấy đôi mắt anh.
cô thực sự chưa từng nhìn kỹ anh như thế này, mãi cho tới hiện tại cô mới phát hiện ra, giáo sư Thịnh lại là một lông mi tinh.
*Lông mi tinh: chỉ người có đôi mắt to, hàng mi cong vút.
Đúng thật không hổ là người đàn ông nằm trong gu thẩm mỹ của cô.
Ngay đến cả lông mi cũng đúng là kiểu cô thích.
Lục Kinh Yến trước nay luôn vô cùng tự tin với nhan sắc của mình, trang điểm cũng hoàn toàn dựa vào tâm trạng, luc snày cô hơi hối hận vì mình không trang điểm nhẹ rồi mới tới đây.
Từ khi nào cô đã trở nên không chú trọng bề ngoài rồi.
Lần đầu tiên gặp Thịnh Tiện, cô mang gương mặt vừa mới tỉnh ngủ, khoác bừa lấy bộ quần áo rồi ra ngoài luôn.
Lúc ấy cũng không thấy tâm tư cô cong cong vẹo vẹo như thế này, hình như hôm ấy cô còn gặp anh những hai lần kia, lần thứ hai là trên đường lớn, cô còn không biết xấu hổ huýt sáo với giáo sư Thịnh người ta, hỏi người ta có muốn lên xe hay không.
Nghĩ tới đây, Lục Kinh Yến không khỏi a một tiếng.
Thịnh Tiện ngẩng đầu lên nhìn qua: “A cái gì?”
Lục Kinh Yến bừng tỉnh trong cơn bay bổng: “Không có gì ạ.”
Cô chỉ đang cảm thán thôi, chỉ trong thoáng chốc, cô và anh đã quen nhau được hơn hai tháng rồi.
Lục Kinh Yến thấy Thịnh Tiện bấm tắt màn hình: “Xong việc rồi ạ?”
“Ừ, xong rồi.” Thịnh Tiện thấy trước mặt cô trống không, ngay cả một cốc nước cũng không có: “Sao không gọi đồ uống?”
Lục Kinh Yến chống cằm cười híp mắt: “Đợi anh trai để gọi cùng đó.”
Thịnh Tiện không nói gì, anh bấm chuông trên bàn, gọi nhân viên phục vụ tới.
Rượu mà quán bar này pha chế ra, loại nào Lục Kinh Yến cũng từng uống rồi, cô để Thịnh Tiện gọi đồ, sau đó gọi giống như anh.
Trong quá trình đợi đồ uống, cửa quán bar bị đẩy ra, mấy người ầm ĩ đi vào trong.
Trong đó có một người liếc mắt về phía bàn bọn họ một cái.
Người đó nhìn không tồi, dáng cao, thuộc dạng hút mắt khi đứng trong một nhóm người.
Không phải Lục Kinh Yến cố tình nhìn, chỉ là cô vô tình liếc ra ngoài cửa một cái, không ngờ lại chạm phải tầm mắt của người đó.
Sau đó người kia cụp mắt lại, Lục Kinh Yến cũng chẳng để trong lòng, vừa định đưa mắt về, thì người đó lại liếc về phía cô một lần nữa.
Tình huống kiểu này, Lục Kinh Yến chẳng lạ lẫm gì.
Cô và bọn Trần Khải, Tống Nhàn ngâm người trong quán bar, kiểu đàn ông liên tục nhìn cô thế này, một tối không có một trăm cũng đến 50 người.
Lục Kinh Yến bình tĩnh, hờ hững đưa mắt về.
Kết quả một giây sau, người đó lại đi về phía bên này của cô.
Cô và hắn ta mới chạm mắt nhau một cái, hắn đã chủ động chạy tới bắt chuyện với cô rồi sao?
Lục Kinh Yến đang nghĩ, người đó đã gọi thẳng tên của cô: “Lục Kinh Yến?”
Lục Kinh Yến ngơ ra, ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thế này, cô mới phát hiện người trước mắt hơi quen, thế nhưng cô chẳng có ấn tượng gì quá lớn, không nhận ra được hắn ta là ai.
Sau khi người đàn ông đó gọi tên Lục Kinh Yến xong, thì nhìn Thịnh Tiện đang ngồi phía đối diện cô, vẻ biết rõ còn cố hỏi: “Người này là?”
Thịnh Tiện ngước mắt hờ hững quét qua người đàn ông đó môt cái, đối mặt với ánh mắt thù địch của người đàn ông, anh hờ hững nhìn Lục Kinh Yến, hỏi: “Quen biết sao?”
“...”
Chuyện này bảo cô trả lời ra sao.
Nói quen biết, cô lại chẳng nhớ ra hắn là ai.
Nói không quen, bạn trai cũ của cô nhiều như thế.
Đang lúc Lục Kinh Yến băn khoăn xem nên trả lời như thế nào mới không bị hố, thì người đàn ông kia đã mở lời: “Đương nhiên là quen rồi, không chỉ quen thôi đâu, trước kia chúng tôi còn rất thân đấy, đúng không Tiểu Yến?”
Lục Kinh Yến: “….”
Đúng cái đầu nhà mi.
Ai con mẹ nó thân với anh.
Hơn nữa, đã hỏi anh chưa, mà còn tranh trả lời?
Người đàn ông đó tranh trả lời thì thôi đi, dường như cảm thấy vẫn chưa trả lời đã, lại bổ thêm một câu: “À, đúng rồi, tự tôi giới thiệu một chút, tôi là bạn trai cũ của cô ấy.”