Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 107: Chương 107



Ngay trước từ đường của Tô phủ, Tô Dư Lan đang quỳ gối trên bồ đoàn với dáng lưng nghiêm thẳng không hề run rẩy.

Ở cạnh đó, Tô Hạo Thanh cầm trong tay một chiếc roi da, liên tiếp vung mười mấy roi, nhưng không lần nào đánh trúng vào người Tô Dư Lan.

Tuy nhiên, Tô phu nhân vẫn cố gắng ngăn cản: “Thằng bé đã biết sai rồi, chàng không thể đánh nữa! Lan Nhi không giống Tịch Nhi, đánh vài cái cũng chẳng đau đớn gì. Nhưng Lan Nhi là người đọc sách, chàng đánh vài cái, gây thương tổn thân thể con ta, ta… ta không đồng ý!”

Tô Dư Tịch nghe thấy đầu đuôi sự việc đang đến hóng chuyện: ??

Mẫu thân, đều là con ruột của mẫu thân, sao mẫu thân lại thiên vị như vậy?

Mà Tô Dư Lan biết mình đã làm sai, lên tiếng: “Mẫu thân, để phụ thân đánh con đi! Con biết mình sai rồi, không nên làm ra chuyện này. Nhưng… nhưng con thực sự không kiềm chế được lòng mình, con biết chuyện này là không nên, nhưng con không sửa được. Làm con cháu bất hiếu như con, chắc chắn không có mặt mũi nào để gặp tổ tiên, mẫu thân cứ để phụ thân đánh chết con đi!”

Nghe thế Tô phu nhân tức giận đến mức mắng người: “Ngốc! Cái gì gọi là bất hiếu? Cái gì gọi là chuyện này? Trong chuyện này, con… không sai!”

Mặt khác, Tô lão gia cũng tức đến nỗi râu dựng ngược, giận dữ bảo: “Nó đến bây giờ còn không biết mình sai ở đâu, nàng còn ngăn không cho ta đánh? Hôm nay ta nhất định phải đánh đứa con bất hiếu này một trận!”

Nói xong, ông lại vung roi một lần nữa, dù không bị Tô phu nhân ngăn cản, nhưng ông vẫn không đánh trúng vào người Tô Dư Lan.

Tô Dư Tịch đứng xem không nói nên lời, nói: “Phụ thân, nếu phụ thân thực sự không đánh trúng, con có thể giúp người nha.”

Tô Dư Lan kinh ngạc, nhìn đệ đệ mình với vẻ không thể tin được: Đệ, có phải đệ đệ ruột không vậy?

Nhưng Tô Dư Tịch chỉ cười điên cuồng, trong lòng nghĩ phụ thân không muốn đánh huynh, với võ nghệ của phụ thân, đừng nói vung roi mười mấy lần không trúng, chỉ cần một lần không trúng đã là thất bại.

Tô phu nhân lại nghe thấy tiếng roi vang lên, lo lắng nói: “Ông già chết tiệt! Đừng vung roi nữa, nghe mà ta cũng thấy sợ! Lan Nhi là người đọc sách, đọc sách thánh hiền mười mấy năm, có những lý lẽ vẫn hiểu được.”

Nhưng Tô lão gia vẫn nói: “Ta thấy nó đọc sách thánh hiền đều vào bụng chó cả rồi. Tình cảm không có lỗi, thích một người đàn ông cũng không sai, sai là nó không nên làm kẻ lừa đảo! Nó kéo dài với Lạc Thân Vương mấy năm, nếu không phải hôm nay vương phủ cháy lớn, để lộ ra tâm tư này, có phải nó cả đời này cũng không dám nói ra không?”

Bấy giờ, Tô Dư Lan mới ngạc nhiên nhìn phụ thân mình, bối rối nói: “Phụ… phụ thân, phụ thân không để ý chuyện con… thích một người đàn ông?”

Tô lão gia khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói từ lâu rồi. Dù Tô gia không có hậu duệ, hàng ngàn hàng vạn quân Tô gia đều hậu duệ của cái nhà này. Con trai tốt nhiều lắm, cần gì phải tự mình sinh chứ? Chỉ cần kế thừa y bát của nhà họ Tô, vậy chính là con cháu nhà họ Tô! Hơn nữa, nhà mình còn có Phỉ Nhi! Và cả Tịch Nhi nữa! Chúng ta không nhất thiết phải để con sinh cháu đích tôn, càng không nhất thiết phải để con gánh vác gia môn nhà họ Tô. Con có đệ đệ, có cháu, muốn làm gì thì làm. Đừng nói là con, ngay cả Dư Tịch, phụ mẫu cũng không can thiệp vào lựa chọn của nó được.”

Nghe lời thật lòng của phụ thân, hai hàng nước mắt của Tô Dư Lan chậm rãi chảy dài, y khịt mũi nói: “Nhưng… nhưng phụ thân, Lạc Thân Vương là biểu cữu của con. Con làm ra chuyện hoang đường như vậy, phụ mẫu thật sự không để ý chút nào sao?”

Tô lão gia và Tô phu nhân nhìn nhau, chợt mẫu thân y lên tiếng: “Chuyện này... Ông nó ơi, việc này đã hai mươi năm, chúng ta cũng đã giấu con hai mươi năm, đã đến lúc để con biết sự thật rồi.”

Dĩ nhiên, Tô lão gia cũng không ngần ngại, đáp: “Chuyện này có gì to tát đâu, chỉ là họ hàng thôi. Huệ Đế nhà Hán còn lấy cháu gái ruột, người ta không để ý đâu.”

Nghe vậy, Tô phu nhân lại nói: “Họ hàng cũng sẽ bị người đời bàn tán. Nếu không thì Huệ Đế đâu có trở thành trò cười như vậy.”

Chỉ thấy Tô lão gia lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng hai mươi năm qua, ta chưa từng nghĩ đến việc…”

Tô phu nhân hiểu được ý của ông, thực ra bà cũng vậy.

Họ luôn coi Tô Dư Lan như con ruột của mình, thề rằng cả đời này sẽ không để y biết, y không phải là con ruột của nhà họ Tô. Tuy nhiên, giờ xảy ra chuyện này, nếu không nói cho y biết, đối với y mà nói là một loại giày vò khốn khổ.

Không những phải nhẫn nhịn trước những lời đàm tiếu của người khác, mà chính mình còn tự dằn vặt khôn nguôi. Đây chẳng phải cảm giác dễ chịu gì cho cam.

Cùng lúc đấy, ở ngoài cửa từ đường, Lạc Thân Vương đã nghe hết mọi chuyện.

Thực ra hắn luôn hiểu được tính cách của phụ mẫu nhà họ Tô. Và hắn biết họ sẽ không thực sự đánh Tô Dư Lan, hóa ra họ chỉ trách đứa nhỏ này làm kẻ lừa đảo mấy năm nay.

Nhưng chuyện lừa đảo chỉ là do Tiêu Cẩm Đường dựng lên, chứ thực tế họ mới ở bên nhau vài tháng, nói gì đến mấy năm. Chẳng qua tất thảy để vở kịch thêm phần kịch tính mà thôi.

Tô Dư Lan cũng nhận ra phụ mẫu có điều gì muốn nói nhưng chưa nói ra, y nghi ngờ hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, hai người… có điều gì muốn nói với con không?”

Ngoài cửa, Tô Dư Tịch nhỏ giọng nói với Lạc Thân Vương: “Vương gia, sau này con có phải gọi người là đại tẩu không?”

Hắn phản bác ngay: “Không, ngươi phải gọi ca ca ngươi là cữu phụ.”

Tô Dư Tịch: “…”

Tại sao lại bị hạ xuống một bậc thế này? Không được, cậu ta không đồng ý cuộc hôn nhân này!

Trong nhà, Tô lão gia cuối cùng cũng mở miệng: “Dư Lan, thực ra... hai mươi năm trước, mẹ con không sinh đôi, mà… chỉ sinh một nữ nhi. Tin tức Tô gia hoan hỉ đón thiên kim vốn đã truyền ra ngoài, ngày hôm sau… con bị người ta bí mật đưa vào viện của mẫu thân con…”

 

Tô Dư Lan cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Những năm qua tại sao mọi người gặp y đều nói y không giống con cháu nhà họ Tô, không học được võ, không luyện được kiếm, hóa ra y thực sự không phải con ruột của bọn họ.

Bỗng chốc mẫu thân y lệ rơi đầy mặt, vừa khóc vừa nói: "Muội muội đáng thương của ta, nàng thật sự không nên tự ý định đoạt chuyện chung thân, khiến cả nhà phải lâm vào cảnh chạy trốn."

Tô Hạo Thanh thở dài, nói: "Chuyện này không thể trách nàng ấy. Họ vốn là một đôi tài tử giai nhân, là do Kim Lăng Vương một bước sai lầm mà thành, nếu không cũng là một mối lương duyên tốt. Muội muội đã cam tâm chịu chết, cũng coi như chết có ý nghĩa rồi."

Tô Dư Lan đứng đó, ngơ ngác hỏi: "Gì... gì chứ? Con... con thật sự là con trai của tên phản loạn đầu sỏ Kim Lăng Vương hai mươi năm trước sao?"

Đúng lúc đó, Tô phu nhân vội tiến lên che miệng y lại, còn Tô lão gia hạ giọng quát: "Không được nói về phụ thân con như vậy! Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, mọi người đều có thể nói ông ấy sai, chỉ riêng con là không thể. Hơn nữa, vụ án hai mươi năm trước là do tiên đế xét xử, ta cũng không thể chắc chắn sự thật ra sao. Lúc đó để đảm bảo quyền lực trung ương..."

Nghe vậy, Tô phu nhân lập tức ngăn cản: "Tướng quân, có những lời để chúng ta nói ra thì không thích hợp."

Tô lão gia cũng gật đầu, ông hiểu dù họ nghĩ Kim Lăng vương bị oan nhưng tuyệt đối không thể nói ra điều đó. Bởi vì điều này vi phạm hoàng quyền, họ cũng phải đảm bảo sự duy nhất của hoàng quyền.

Sau vụ này, tất cả thân vương không còn được phong đất đai rộng lớn nữa, thậm chí mấy vương gia sau đó chỉ được phong vương mà không có đất phong. Để đảm bảo quyền lực trung ương không bị phân tán bởi các vương hầu.

Mà Tô Dư Lan đã học hành mười mấy năm, tất nhiên y hiểu rõ tầm quan trọng của quyền lực trung ương đối với Hoàng đế. Cải cách này của tiên đế được sử sách được đánh giá cao.

Chỉ là, đáng thương cho những đại chư hầu không có tâm phản loạn, để đảm bảo quyền lực hoàng gia, họ bắt buộc phải hi sinh. Có người tự nguyện trao quyền, có người lại bị coi là "gà để dọa khỉ" nhằm răn đe các chư hầu khác.

Và không may, phụ thân ruột của Tô Dư Lan là Kim Lăng vương, bị buộc tội mưu phản, liên lụy đến cửu tộc, không ai sống sót. Chỉ có Tô Dư Lan mới sinh ra được mẫu thân ruột lén lút đưa đến bên nghĩa mẫu nuôi.

Vốn họ mang thai cùng lúc, cũng lần lượt sinh con. Ban đầu họ còn nói rằng, nếu sinh hai trai sẽ kết nghĩa huynh đệ, nếu một trai một gái sẽ đính hôn từ nhỏ. Vậy là nghĩa mẫu của Tô Dư Lan nhận nuôi y, đứa trẻ này chỉ có thể là con của Tô gia.

 

May mắn thay, Tô Dư Lan rất giống mẫu thân, mà nghĩa mẫu lại giống muội muội của nàng nên nhìn thoáng qua thì y và nghĩa mẫu có ba phần giống nhau. Điều này khiến lời nói dối ấy duy trì được suốt hai mươi năm, cũng giúp Tô Dư Lan sống an ổn dưới sự bảo vệ của nhà họ Tô.

Nếu không phải chuyện của Tô Dư Lan và Lạc Thân Vương được phơi bày, vậy bí mật này có thể sẽ mãi được giấu kín.

Lúc này, Tô Dư Lan đã rơi lệ đầy mặt, y nghẹn ngào nhìn phụ mẫu, nói trong tiếng nấc: "Phụ thân, mẫu thân, hai người nuôi dưỡng con, dạy con đọc sách hiểu đạo lý, hai người chính là phụ mẫu duy nhất của con trong cuộc đời này. Tuy con cảm ơn phụ mẫu sinh thành đã cho con sự sống, nhưng nếu không có hai người, bây giờ con có lẽ đã là một cô hồn dã quỷ. Ân dưỡng dục của hai người, con nhất định sẽ báo đáp trong kiếp này, còn ân tình của phụ mẫu sinh thành, chỉ có thể đợi kiếp sau báo đáp."

Tô phu nhân cũng khóc, ôm lấy y vào lòng, nói: "Lan Nhi, phụ mẫu không cần con báo đáp ân dưỡng dục gì cả. Con, Đại Oánh và Tịch Nhi đều là bảo bối của phụ mẫu, chỉ cần thấy các con hạnh phúc, phụ mẫu đã mãn nguyện rồi. Chúng ta nói ra chuyện này chỉ là để giảm bớt gánh nặng trong lòng con. Con có thể yên tâm ở bên Lạc Thân Vương, không cần lo ngại về huyết thống. Dù sao hai người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Về ánh mắt người khác, những người đó không quan trọng, con có thể bỏ qua họ. Con phải hiểu, bất kể con chọn thế nào, phụ mẫu luôn đứng về phía con."

Tô Dư Lan nặng nề gật đầu, y nghĩ thầm có được phụ mẫu như vậy trong đời này, mình thật sự có phúc.

Bấy giờ, Lạc Thân Vương cũng đẩy cửa bước vào, mắt hắn cũng đầy nước mắt, mở miệng nói: "Biểu ca, biểu tẩu, cảm ơn hai người. Ta cũng sẽ đối xử tốt với Lan Nhi, không phụ lòng yêu thương của hai người đối với y."

Tô lão gia và Tô phu nhân lập tức hành lễ với Tiêu Cẩm Đường, đồng thanh nói: "Vương gia."

Nhưng hắn vội vàng đỡ họ dậy: "Biểu ca, biểu tẩu không cần đa lễ, từ nay chúng ta là người một nhà. Ta sẽ bẩm báo với hoàng huynh, lấy lễ kết bạn mà kết làm nghĩa huynh đệ với y."

Thời xưa, kết nghĩa huynh đệ là cách gọi tao nhã của quan hệ đồng tính, mà mối quan hệ của Triệu Dực và Trì Kính Châu chính là nghĩa huynh đệ, cũng là hình mẫu của các cặp đôi đồng tính trong kinh thành.

Hiện tại Trì Kính Châu đã khỏe mạnh, cũng nhận chức ở bộ Công, hai người sống rất hạnh phúc.

Tô lão gia lại trách mắng Tô Dư Lan một câu: "Đứa trẻ này thật không ra gì, bao năm rồi không cho gia đình biết một tiếng. Thật là khiến Vương gia ấm ức rồi!"

Tô phu nhân cũng nói: "Đúng, đúng! May mà Vương gia là nam tử, nếu không thì con cái cũng đã mấy lứa rồi, Lan Nhi thật không ra gì!"

Lạc Thân Vương nghe mà ngơ người: ...Các người... có phải hiểu lầm gì không?

Ta là công mà!!!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.