Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 118: Chương 118



Không đợi Liễu Huyền Hồ nói gì, Cơ tiên sinh đã lên tiếng: “Hoàng thượng, chuyện này vẫn nên để thảo dân nói! Tên của ả là Hách Lí A Trác, là nữ nhi của Hách Lí Thanh Nhi - nghĩa muội của chủ nhân tái ngoại kì vực.’’

Hách Lí A Trác bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Cơ tiên sinh, nhíu mày hỏi: “Ngươi… ngươi là ai? Sao ngươi lại biết tên ta và tên mẹ ta?’’

Cơ tiên sinh đương nhiên là nhìn thấy những điều này ở trong bút kí của mẫu thân, trong đó viết một chút chuyện đời thường và những ngày tháng ân ái của bà ấy và chủ nhân tái ngoại kì vực.

Đương nhiên, còn có nghĩa muội của Minh Dạ, Hách Lí Thanh Nhi luôn phá đám bọn họ.

Vị nghĩa muội này từ nhỏ đã si mê chủ nhân của tái ngoại kì vực, nhưng vị chủ nhân kia lại thích trưởng nữ Liễu gia, Liễu Như My.

Ả mặt ngoài thì hoan hỉ nghênh đón tẩu tử nhập môn, bên trong lại ngầm cấu kết với người ngoài, làm hại tái ngoại kì vực sụp đổ.

Tái ngoại kì vực tan rã, trân bảo và dị thuật trong đó lưu lạc đến Trung Nguyên, trở thành các loại vũ khí giết người sắc bén.

Chủ nhân tái ngoại kì vực đã chết, Liễu Như My cũng mất tích, nghe nói lúc bà ấy mất tích, bụng đã có mang bảy tháng.

Mà vị nghĩa muội kia lại nói với nữ nhi, là do nghĩa huynh vứt thê bỏ nữ, nhất quyết phải nghênh thú Liễu Như My, chính vì điều này mà ả ta mới sinh ra tâm lí muốn trả thù cuồng loạn.

Ả ta muốn làm Liễu gia cửa nát nhà tan, thậm chí còn muốn cho cả Đại Ninh theo chôn cùng.

Cũng là vì Hách Lí Thanh Nhi nói những lời bịa đặt đó với ả, mới khiến Hách Lí A Trác hận Liễu gia không chút nghi ngờ.

Cơ tiên sinh nói: “Ngoại tổ của ngươi từng có ân cứu mạng với Minh Dạ, cho nên trước khi ngoại tổ ngươi chết, hắn mới đồng ý sẽ chăm sóc mẫu thân ngươi, nhận nàng ta làm nghĩa muội, cũng hứa rằng cả đời sẽ đối xử với nàng như người thân. Hách Lí Thanh Nhi không chỉ một lần bày tỏ tình yêu của mình với Minh Dạ, nhưng Minh Dạ lại chỉ coi nàng ta là muội muội. Sau đó Hách Lí Thanh Nhi cũng biết, mình không thể chiếm được Minh Dạ, nàng ta liền giấu phần tình cảm này trong lòng. Nàng ta tưởng tình cảm ấy sẽ phai nhạt, cho đến khi Minh Dạ đưa Liễu Như My về, sự ghen tuông của nàng ta mới bùng nổ. Có phải mẫu thân ngươi nói cho ngươi, rằng tái ngoại kì vực bị Liễu Như My cấu kết với người ngoài rồi dẫn tới diệt quốc? Thật ra không phải đâu, là do mẫu thân ngươi không chiếm được tình yêu của chủ nhân kì vực, vì yêu mà sinh hận, hận không thể hủy diệt tất cả của tái ngoại kì vực, mới dẫn tới bi kịch này. Thậm chí nàng ta còn đắm mình trụy lạc, ăn nằm với một hộ vệ bình thường rồi sinh ra ngươi. Chờ đến lúc nàng ta nhận ra mình đã gây nên đại họa gì thì cũng muộn. Nhưng nàng ta lại tự lừa mình dối người, đẩy tất cả sai lầm lên đầu người khác. Hách Lí A Trác, ngươi không hổ là do mẫu thân ngươi dạy dỗ mà nên. Tất cả những chuyện ngươi làm bây giờ có khác gì nàng ta năm đó? Đều là vì yêu hận tình thù của bản thân mà không màng đến tính mạng toàn bộ bá tánh và quốc gia! Các ngươi đúng là mẹ nào con nấy!’’

Nhưng Hách Lí A Trác lại không tin một chữ nào, ả cuồng loạn hét: “Ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi thì biết cái gì! Ta là nữ nhi của chủ nhân tái ngoại kì vực, cha ta bị Liễu Như My hại chết, ta bị Liễu gia hại nước mất nhà tan. Tất cả những việc ta làm là vì báo thù! Ngươi có chứng cứ gì chứng minh những lời ngươi nói?”

Cơ tiên sinh nói: “Thế ngươi thì có chứng cứ gì? Không phải chỉ toàn lời nói suông của mẫu thân ngươi đấy à? Còn nữa, ta thực sự có chứng cứ. Nếu ngươi là nữ nhi của chủ nhân tái ngoại kì vực, chắc ngươi sẽ biết bí mật bất truyền của huyết mạch chủ nhân kì vực nhỉ?’’

Hách Lí A Trác nhíu mày: “Bí mật bất truyền gì cơ?’’

Cơ tiên sinh cười lạnh: “Cái này mà ngươi cũng không biết mà còn dám tự xưng là nữ nhi của chủ nhân tái ngoại kỳ vực? Tương truyền tái ngoại kỳ vực có tứ đại bảo bối trấn vực, bốn bảo bối này sẽ lưu lại một dấu vết trên người hậu duệ chủ nhân. Dấu vết này là một ngôi sao bốn cánh, chỉ cần có dòng máu của chủ nhân, trên người đều sẽ xuất hiện kí hiệu này. Ngươi nói ngươi là nữ nhi của chủ nhân tái ngoại kỳ vực, thế trên người ngươi có ngôi sao này không?’’

Hách Lí A Trác giảo biện: “Mẫu thân ta từng nói, lúc ta sinh ra, bốn bảo bối đã bị phá hủy rồi, cho nên trên người ta mới không có ngôi sao bốn cánh!”

Cơ tiên sinh lại nhẹ nhàng kéo vạt áo của mình ra, chỉ thấy trên cổ nàng hiện ra một ngôi sao bốn cánh.

Ánh mắt Hách Lí A Trác lộ ra sự kinh ngạc, ngay sau đó ả liền hiểu ra, chỉ vào nàng nói: “Ngươi… ngươi là nữ nhi của Liễu Như My? Ngươi… ngươi là nữ nhi của kẻ thù! Đi chết đi!’’

Ả đứng dậy, muốn xông lên nhưng lại bị Tô Dư Tịch đạp trở về. Cơ tiên sinh cất tiếng: “Lúc ta sinh ra, tái ngoại kỳ vực đã bị mẫu thân ngươi phá hủy tan tành. Phụ thân ta bị bà ta hại chết, tứ đại bảo bối trấn vực cũng không thấy đâu, mà ta vẫn có ngôi sao bốn cánh. Cho nên lời ngươi nói, nếu bảo bối mất thì cũng đồng nghĩa với việc dấu hiệu sẽ mất, ngươi tự ngẫm lại mà xem, những lời trong miệng ngươi có đáng để hoài nghi không?”

Ý nghĩ của Hách Lí A Trác như rơi vào mê hoặc, ả không dám tin, lắc đầu: “Không… không thể nào, mẹ ta sẽ không lừa ta!”

Cơ tiên sinh nói: “Thế ngươi nhớ lại xem mẹ ngươi đối xử với ngươi như thế nào? Nếu bà ta vô cùng yêu thương ngươi, tất sẽ không lừa ngươi. Nếu bà ta hận ngươi thấu xương, sao ngươi có thể bảo đảm tất cả những gì bà ta nói với ngươi đều là sự thật?”

Hách Lí A Trác nhớ lại khi mình còn nhỏ, mẫu thân không đánh không mắng ả, nhưng lí do của mẫu thân lại là, ả càng lớn càng giống phụ thân, mỗi lần nhìn thấy ả, bà ta lại nhớ đến gã phụ thân đã phản bội bà, vì thế nên đối xử với ả cực kì hà khắc.

Bây giờ nghĩ lại, nếu mình thật sự giống phụ thân, có thể bà ta vừa thấy đã nhớ lại những chuyện hoang đường từng làm, cho nên mới đối xử ác độc với mình như vậy?

Hách Lí A Trác suy sụp ngồi xuống, nước mắt chảy dài, lẩm bẩm: “Thắng làm vua thua làm giặc, dù sao ta cũng thua rồi, các ngươi muốn làm gì ta thì làm!”

Mọi người đều biết, cô ả này sẽ không thấy mình làm gì sai, chỉ cảm thấy mình thất bại rồi cho nên mới cam chịu chấp nhận số mệnh.

Tô Dư Tịch hạ lệnh áp giải Hách Lí A Trác xuống, trọng tội như này bị phán chém đầu là còn nhẹ.

Mong là sau khi ả xuống hoàng tuyền gặp Hách Lí Thanh Nhi, ả sẽ hỏi cho rõ rốt cuộc là ai lừa ả.

Hoàng đế cảm khái, không ngờ triều đình mà mình khổ tâm duy trì hơn nửa đời người, lại tan rã hơn phân nửa dưới từng bước trù định của nhi tử mới mười ba tuổi.

Ngài đương nhiên cũng hiểu, đám tan rã này đều là sâu mọt của triều đình, quỷ hút máu nhân dân, nhưng ngài vẫn cảm thán đúng là mình già thật rồi, nên nhường cơ hội cho người trẻ thì hơn.

Hoàng đế lập tức hạ lệnh lập Lục hoàng tử Tiêu Tông lên làm Thái tử, để hắn xử lí chuyện triều chính từ hôm nay.

Còn về bản thân hoàng đế, nếu trên triều đã có người xử lí, ngài sẽ không cần ngày ngày ngồi chịu trận như trước nữa.

 

Vì thế ngài hạ lệnh: “Việc hôm nay, các đại thần có mặt phải ăn nói rất thận trọng với bên ngoài, dám để lộ chuyện gì, trẫm sẽ trảm ngay lập tức. Trẫm tuổi cũng lớn rồi, thân thể không chịu đựng được nữa. Phong thái phó thái tử Triệu Dực làm đại thần phụ chính, Tô Hạo Thanh làm Trấn Quốc Đại tướng quân, hai người các ngươi phụ tá thái tử cho tốt. Trẫm định sẽ đưa thê tử đi dưỡng bệnh dưỡng tâm ở biệt viện, nếu không có chuyện gì quan trọng, các ngươi đừng có tới quấy rầy trẫm. Đương nhiên, nếu muốn tìm trẫm chơi cờ hay giải trí, trẫm vẫn rất vui lòng.”

Chúng đại thần quỳ xuống tuân lệnh, Tô Hạo Thanh và Triệu Dực cũng lần lượt tiếp chỉ.

 Hoàng đế lại nhìn về phía Phi Ngọc công chúa, thở dài: “Cho nên, Đồng Nhi, bây giờ nàng nói thật được chưa?”

Cuối cùng Phi Ngọc công chúa đã rũ bỏ dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, nàng nở nụ cười vừa dịu dàng vừa ấm áp: “Hoàng thượng, ta lừa ngài lâu như vậy, ngài có giận ta không?”

Hoàng đế lắc đầu: “Sao ta có thể giận nàng được chứ? Từ ngày đầu tiên nàng vào cung, ta đã biết nàng là Đồng Nhi của ta. Dù nàng có diễn giống thiếu nữ thế nào đi chăng nữa nhưng sự thiện lương trong xương cốt nàng sẽ không thay đổi. Nàng sợ những loài côn trùng sẽ bị bỏng, nên nàng đã đổi nến thành lụa trắng theo thói quen. Lúc quét rác, nàng sẽ dặn dò cung nữ để ý đến những con sâu con kiến nhỏ trên mặt đất. Lúc cắt tỉa hoa sẽ lo hoa bị đau, nhìn thấy con vật nào bị lạc sẽ lấy cho chúng miếng thịt khô. Một người có thể mê hoặc người ngoài bằng nhan sắc hoặc diễn xuất, nhưng có vài điều như đã được khắc vào trong xương cốt sẽ không diễn ra nổi. Đồng Nhi chính là Đồng Nhi, một Đồng Nhi độc nhất vô nhị.”

Trương Mẫn Đồng hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần oán trách: “Ai bảo ngài khó gặp như vậy, làm ta phải đổi thân phận mới lại gần ngài được.”

Hoàng đế cúi đầu nhận sai: “Là do trẫm sai, cho nên trẫm giao nửa đời sau của trẫm cho nàng để đền bù sai lầm của nửa đời trước.”

Từ hôm đó, hoàng đế liền cáo ốm về ở ẩn, giao triều đình cho thái tử Tiêu Tông.

Khi Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa xong mới phát hiện tuyến dưa của mình xong hết rồi.

Từ lúc cậu sinh ra cho đến năm 7 tuổi đã thay đổi một triều đại.

Mà Lục hoàng tử chỉ mới mười ba tuổi đã ấn chết con sâu mọt lớn nhất của triều đình là Kính Quốc Công.

Đương nhiên, con rết trăm chân chết sẽ không ngã, mấy năm sau, Lại Bộ vẫn luôn đào sâu dư đảng của Kính Quốc Công, mãi đến khi Lục hoàng tử mười bảy tuổi mới thanh tẩy xong triều đình.

Sau đó chính là giai đoạn trị vì chặt chẽ mà lâu dài, những vị trí trống cần bổ sung rất nhiều nhân tài, vì thế hắn hạ lệnh mở ba năm khoa cử, tuyển chọn rất nhiều người tài xuất thân từ dân nghèo.

Có rất nhiều người là môn sinh của Cơ tiên sinh, học trò của nàng đúng là trải khắp thiên hạ.

Ba năm sau, Hoàng thái tử Tiêu Tông chính thức đăng cơ làm đế, thiên hạ nơi chốn ruộng tốt, mưa thuận gió hoà, một đời thịnh thế.

Hắn bình ổn bốn nơi biên cảnh, thu phục Bắc Liêu, Nam Chiêu, Bồng Lai và Tây Cương, mở rộng gấp đôi lãnh thổ Đại Ninh.

Hắn ban hành rất nhiều chính sách đổi mới, sửa mua bán đồng ruộng thành phân phát đồng ruộng cho người dân, để ai cũng có ruộng, bốn bề không có ruộng hoang.

Hắn còn cổ vũ người dân làm xưởng nhỏ và kinh doanh quầy hàng, nông nhàn khi kinh thương, ngày mùa làm ruộng, mỗi năm bình chọn nông thương nhân ưu tú, tự mình tiếp đãi bọn họ, khiến nhân dân Đại Ninh coi lao động là vinh quang.

Nói về vị hoàng đế Đại Ninh này, ai cũng phải giơ ngón tay cái.

Chỉ có một điều, phương diện nào đó của vị hoàng đế này hình như có chút vấn đề.

Người bình thường mười hai mười ba tuổi đã thành hôn, ngài ấy năm nay đã hai mươi rồi vẫn chưa lập hậu.

Các đại thần và phủ Nội Vụ đã nhắc hắn phải tổ chức tuyển tú, nhưng cứ nhắc tới chuyện này là mặt hắn đen lại, mọi người chỉ có thể từ bỏ.

Chỗ khó là, vị hoàng đế này không giống những hoàng đế khác, hắn trị quốc bằng vũ lực, cho nên các đại thần đều kiêng kị, thậm chí còn có chút sợ hắn.

Đành phải gác lại chuyện lập hậu này.

Mãi đến năm Diệp Phỉ Nhiên mười tám tuổi, vị hoàng đế bệ hạ văn võ song toàn này đột nhiên tuyên bố muốn lập hậu.

Khi Diệp Phỉ Nhiên xuất hiện trong triều đình, cả quan văn quan võ trong triều đều trầm mặc.

Người đầu tiên đứng ra phản đối chính là thừa tướng đại nhân, ông hùng hồn hỏi: “Hoàng thượng, thần không phản đối ngài lập… nam hậu! Thần chỉ muốn hỏi một câu, con nối dõi của Đại Ninh thì làm sao bây giờ?”

Năm thứ hai, Diệp Phỉ Nhiên ôm một đứa trẻ về, đặt tên là Tiêu Nặc, dáng vẻ giống Diệp Phỉ Nhiên như đúc.

Cũng năm ấy, bảo bối thứ tư của tái ngoại kì vực hiện thế, tên là đá Nữ Oa, tục truyền có thể làm nam tử mang thai con nối dõi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.