Dị tinh cầu.
Liễu Bình và Người ghi lại lịch sử cùng xuất hiện trong phòng.
Hắn cầm lấy điện thoại căn phòng, gọi cho dãy số phục vụ phòng và nói: “Xin
đưa phần cơm ba người đến phòng."
"Được."
Bên kia đáp lại.
Đợi trong chốc lát.
Một bữa cơm trưa phong phú được đẩy tới rồi đặt trên bàn cơm.
Người ghi lại lịch sử lập tức hiện thân, ngồi trước bàn rồi ăn ngấu nghiến.
Liễu Bình hỏi: “Lần đầu tiên tiến vào đoạn lịch sử này là phải gia nhập võ quán,
hiện giờ thì phải làm gì?"
Người ghi lại lịch sử ném quyển sách nhỏ tới trước mặt hắn, không ngẩng đầu
lên mà nói: “Tự người xem đi."
Liễu Bình mở quyển sách nhỏ ra, chỉ thấy trên tờ mới nhất có viết: “Tóm tắt:"
"Ngươi đã hội hợp với bạn thân ngày cũ, cũng thành công gia nhập võ quán,
nhưng nguy cơ lớn hơn nữa đang chờ các ngươi."
"Khi võ quán của các ngươi chính thức thông qua cuộc thi, sẽ lập tức gặp phải
khiêu chiến của các võ quán khác."
"Các ngươi chỉ có hai người, cho nên các võ quán khác sẽ không chút do dự
khởi xướng khiêu chiến, muốn lấy đi bảng hiệu của các ngươi."
"Một khi võ quán bị lấy mất bảng hiệu, các ngươi sẽ mất đi tất cả tài nguyên."
"Nhiệm vụ của ngươi đã được tuyên bố:"
"Xin hãy bảo đảm bảng hiệu võ quán không bị võ quán nào lấy mất."
"Nhiệm vụ thành công thì đạt được sự tán thành của ý chí thế giới trước mắt,
ngươi có thể nhận lấy nhiệm vụ có liên quan đến Linh, từ đó giúp Andrea danh
chính ngôn thuận xuất hiện ở thế giới trước mắt."
"Nếu nhiệm vụ thất bại, ngươi sẽ trực tiếp bị đoạn lịch sử này đá ra, cuối cùng
không thể tham dự vào trong đó."
Liễu Bình nhanh chóng xem xong.
Hắn đứng lên, ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Sơ Vân Thường rồi gõ gõ.
"Mời vào."
Giọng nói của Sơ Vân Thường truyền đến.
Liễu Bình đi vào, cười nói: “Còn bao lâu chúng ta nữa mới có thể trở về?"
ấ ề ỗ
"Nghe nói rất nhanh sẽ về thôi, bởi vì đăng ký vào ở chỗ này thì mặc định là
thông qua kiểm tra."
Sơ Vân Thường nói.
"Đúng rồi, thực lực các võ quán khác trên con phố như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Bọn họ à, mỗi một quán chủ đều có Thế Giới chi Linh, thực lực cũng cỡ như
ta."
Sơ Vân Thường nói.
"Nếu quán chủ của những võ quán đó thay phiên khiêu chiến, người cảm thấy
chúng ta chịu đựng được không?"
Liễu Bình lại hỏi.
"Không được, bởi vì hiện giờ Huyết Tâm Lưu Phái chỉ có một mình ta có Thế
Giới chi Linh, nếu bọn họ chơi trò xa luân chiến, ta sẽ không kiên trì nổi đến
cuối."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình như suy tư gì.
Lúc này ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ.
"Mời vào."
Sơ Vân Thường nói.
Cánh cửa mở ra.
Một người dáng vẻ như người hầu đi vào, hành lễ và nói với hai người: “Xin
hỏi vị nào là Liễu Bình."
"Ta đây."
Liễu Bình nói.
"Ngài từng gặp qua Tả đại nhân-giám khảo của vòng khảo nghiệm sinh tồn này
ở Võ Minh, vừa rồi ngài ấy có gửi tin tới, bảo ta truyền cho ngài một câu."
Người hầu nói.
"Xin cứ nói."
Liễu Bình nói.
Người hầu hơi mỉm cười, không nói gì.
Liễu Bình cũng cười rộ lên, lấy ra một thỏi vàng từ trong túi rồi đưa qua.
Người hầu nhận lấy thỏi vàng, ước lượng trong tay rồi lại hành lễ và nói:
“Không hổ là người mà Tả đại nhân nhìn trúng, thỏi vàng này hiếu kính cho đại
nhân thì mới đáng với câu nhắc nhở kia của ngài ấy."
"Chăm chú lắng nghe."
Liễu Bình nói.
ố ế
"Tình huống của các ngươi đã bị võ quán khác biết được, các ngươi phải nhanh
chóng thông qua kiểm tra, nhưng phải để ý bảng hiệu võ quán của mình."
Người hầu nói.
Sắc mặt Sơ Vân Thường lập tức thay đổi.
Người hầu nói xong thì rời đi.
Sơ Vân Thường thất thần mà nói: “Liễu Bình, không tốt rồi, nếu võ quán chúng
ta vừa khai trương đã mất đi bảng hiệu thì tương đương với mất đi tất cả tài
nguyên -- chúng ta sẽ không thể sinh tồn trên con phố kia nữa."
"Đừng vội, ta hỏi người, chỉ cần không treo biển hành nghề thì có nghĩa là
không có tài nguyên cung ứng, đúng không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Ngươi có thể dạy ta sử dụng phương thức
chiến đấu của Linh ở chỗ này không?"
"Thời gian mười ngày... Ta có thể dạy ngươi! Nhưng ngươi không có Linh!"
Sơ Vân Thường hết đường xoay xở mà nói.
Liễu Bình nghĩ cũng phải.
Không có Linh, chỉ dựa vào năng lực Kỳ Quỷ để chiến đấu thì e rằng sẽ xảy ra
vấn đề.
Dù sao Sơ Vân Thường cũng chính miệng nói, ở thế giới này năng lực Kỳ Quỷ
bị coi là sức mạnh dơ bẩn.
Đến lúc đó không chừng sẽ làm dấy lên một trận phong ba.
Vậy không tốt lắm.
Hắn rơi vào trầm tư.
Cốc cốc cốc -- Lại một tiếng đập cửa vang lên.
"Mời vào."
Sơ Vân Thường nói.
Cánh cửa mở ra.
Hai võ giả đứng ở cửa, mặt không cảm xúc mà nói: “Hai vị, các ngươi đã thông
qua kiểm tra trước thời gian quy định, hiện tại phải lập tức trở về Võ Minh, xin
đi theo chúng ta."
"... Được."
Sơ Vân Thường và Liễu Bình cùng bước ra khỏi cánh cửa, theo hai người kia đi
đến một sân bay.
Phi thoi đã đợi bọn họ ở đó.
ề ổ
"Nhanh vậy đã mang chúng ta trở về, xem ra là không chờ nổi nữa..."
Liễu Bình như suy tư gì mà nói.
"Ngươi cảm thấy bọn họ muốn lấy bảng hiệu của chúng ta?"
Sơ Vân Thường nói nhỏ.
"Đương nhiên, tin tức chúng ta thông qua kiểm tra ở chỗ này vừa bị truyền ra,
họ còn chờ không nổi mười ngày thì đã lập tức ép chúng ta trở về, khẳng định là
muốn lấy bảng hiệu của võ quán."
Liễu Bình nói.
Sơ Vân Thường siết chặt nắm tay, nói: “Là ta suy nghĩ quá đơn giản, sớm biết
vậy ta tu luyện thêm ở núi sâu vài thập niên rồi mới ra khỏi núi, thể thì không sợ
những người đó nữa."
Liễu Bình cười, nói: “Ngươi có tài nguyên gì trong núi sao, võ giả tu hành chính
là tranh giành tài nguyên, người sống trong giang hồ giống như đi ngược dòng
nước, không tiến thì tức là lui, ra sớm một chút mới đúng."
"Ngươi có biện pháp không?"
"Đang suy nghĩ."
Hai người bước lên phi thoi.
Trong một loạt tiếng gầm rú, phi thoi bay vút lên cao, lao ra bên ngoài tinh cầu.