Tiếng chuông ngân vang trong sương sớm, từng đoàn người dân lũ lượt tìm về đình Thổ Hà. Giữa màn sương mờ ảo, dáng đình cổ kính hiện ra như một tòa tiên cảnh. Có người kể rằng, vào những đêm trăng tròn, từ những bức chạm rồng trên cột đình, đôi khi có thể thấy long khí tỏa ra xanh biếc, và những con rồng chạm khắc dường như sống dậy, uốn mình trong ánh trăng bạc.
Bà lão Tâm, người đã thắp hương ở đình hơn năm mươi năm, thường kể cho những đứa trẻ trong làng nghe về những điều kỳ lạ. Bà bảo vào những ngày đầu xuân, khi sương mai còn đọng trên những cánh sen chạm khắc nơi cửa võng, đôi khi có thể nghe thấy tiếng đàn tỳ bà véo von từ trong khám thờ vọng ra. Những bức đố chạm tứ quý dường như tỏa ra hơi ấm kỳ lạ, và hương thơm của hoa sen tiên giới thoang thoảng trong không gian thiêng liêng.
Cửa võng tám tầng không đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật trần thế. Tương truyền, một vị cao nhân đã dẫn theo bảy vị thợ thủ công có phép thuật để tạo nên kiệt tác này. Mỗi lớp cửa võng là một tầng pháp giới, ẩn chứa những bí thuật hộ mệnh cho dân làng. Những đêm mưa giông, người dân thường thấy ánh sáng vàng lấp lánh tỏa ra từ lớp thếp vàng, như một tấm lá chắn vô hình bảo vệ mọi người.
Những bông hoa, chiếc lá được chạm khắc trên vách đình không hề im lìm. Vào những ngày lễ lớn, khi khói hương nghi ngút, người ta thấy chúng khẽ đung đưa như trong gió, dù trong đình không một làn gió thoảng qua. Các cụ già trong làng kể rằng, những hình chạm khắc này là do các vị thần thợ từ thời Lê sơ để lại, mỗi đường nét đều được thổi hồn bằng phép thuật cổ xưa.
Đặc biệt, nơi ba khám thờ chính giữa, được cho là cửa ngõ thông với cõi tiên. Những đêm rằm, các thiếu nữ trong làng thường đến dâng hương cầu duyên. Họ tin rằng, nếu thành tâm, sẽ được nghe tiếng tiêu từ xa vọng lại, và đó là điềm báo nhân duyên sắp đến. Có cô gái còn kể, trong ánh trăng mờ ảo, cô từng thấy một vị tiên nữ trong trang phục thời Lê, đang nhẹ nhàng vuốt ve những đường chạm hoa văn trên cột đình.
Mỗi buổi sáng sớm, khi ánh bình minh đầu tiên chiếu qua những ô cửa gỗ cổ kính, người ta thường thấy một làn sương mỏng màu tím nhẹ bay lên từ những bức chạm rồng. Các cụ bảo đó là linh khí của rồng, tích tụ từ hàng trăm năm tu luyện. Những đứa trẻ trong làng thường tụ tập dưới mái đình vào những buổi chiều, lắng nghe các cụ kể về những câu chuyện huyền bí. Về những đêm trăng thấy bóng tiên nữ múa trên mái đình, về những buổi sớm mai nghe tiếng đàn réo rắt từ trong khám thờ, hay về những cơn mưa phùn xuân về, khi những bông hoa đá bỗng tỏa hương thơm kỳ lạ.
Đình Thổ Hà không chỉ là một công trình kiến trúc nghệ thuật, mà còn là nơi giao thoa giữa hai cõi âm dương. Mỗi nét chạm khắc, mỗi họa tiết trang trí đều ẩn chứa những câu thần chú bảo vệ, những lời cầu nguyện của các bậc tiền nhân. Và đặc biệt, cứ mỗi dịp lễ hội, khi tiếng trống đình vang lên, người ta vẫn thường thấy những cánh hoa đào từ đâu bay về, nhẹ nhàng đậu trên mái đình cong v·út, dù không phải mùa hoa...
Những ngày mưa phùn gió bấc, khách thập phương vẫn tìm về đình Thổ Hà như tìm về một chốn bình yên. Họ thì thầm khấn vái trước những bức chạm rồng bay phượng múa, như thể đang trò chuyện với những vị thần linh vô hình. Và đôi khi, giữa tiếng mưa rơi tí tách trên mái ngói rêu phong, người ta vẫn nghe được tiếng đàn tiêu văng vẳng, như lời ru của thời gian, như lời thì thầm của các vị thần thợ ngày xưa, vẫn đang ngày đêm canh giữ cho ngôi đình cổ này…
Hai người bước đến nơi này, trên đường họ gặp từng bà lão, ông lão trong bộ trang phục giản dị màu nâu tía - màu áo tín đồ của Đức Phật. Họ đi thành hàng ngay ngắn, vừa đi vừa khấn niệm: “A di đà phật.”.
Đi đến sân đình, những kẻ phải đến cũng đã đến đông đủ. Hạo Dương hắn liếc nhìn tất cả: Đại hoàng tử triều Đại Ngu, Hồ Quang Liêm; con trai tể tướng họ Mạc, Mạc Mộc Đăng; … và một kẻ đơn giản cứng cạnh lão Bốn trong làng.
Hắn nhìn đằng sau, đã thấy Lê Ý Nhu chạy đến với tay gọi:
“Dương ca, là muội đây!”
Hắn không biểu cảm, chỉ tập trung nhìn đằng sau nàng ta, Lê gia chủ và Lê phu nhân đứng đằng sau nhìn hắn, ánh mắt có vẻ không được vui. Y hiểu ý, truớc khi Ý Nhu đến gần liền cản lại, nói nhẹ nhàng:
“Ý Nhu muội, hôm nay chốn đông người vẫn nên chú ý hành động.”
Nàng ta bị hắn cản lại, nghe câu nói đó phân vân đôi khắc thì dừng lại, chầm chậm bước đến.Hắn quay lại nhìn, Hoá lão đầu cũng đã dẫn thằng cháu đích tôn đi đến. Khép nép sau đám người, thằng Phúc cháu già Phốc cũng đã xuất hiện, ánh mắt y nhìn hắn đầy vẻ căm hận nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Lý lão đầu với Lục lão đầu hôm nay cũng góp mặt, nhưng lại ngồi ở ngoài đình đóng vai ông đồ cho chữ.
Họ không phải là tín đồ cầu đạo phật, khi thấy những ông bà lão quỳ xuống gõ mõ đọc kinh thì chỉ lặng lẽ quan sát. Từ trong chính đình, hắn đã thấy vị sư thầy hôm nọ, ông đang gõ mõ tụng kinh cầu lành Đức Phật.
Lần đó hắn nhìn qua, cứ ngỡ vị sư thầy đây là người xuất gia thông thường. Nhưng phải đến hôm nay, hắn nhìn vào áo cà sa mới thấy trên đó khảm nhiều chữ Phạn cổ, trên đó ẩn chứa thần thông khó có thể lường được. Thân thế vị sư thầy này, không thể nào nhỏ bé được.
Những luồng công đức vàng ánh kim bay, từ trên trời xuống hoà vào vị sư thầy và những tín đồ ngoài sân. Công đức mỗi lần tràn xuống mỗi nhiều, họ tích đức trong tâm mong ngày qua thế giới bên kia sẽ là ngày đến với vùng đất Phật.
Qua hai canh giờ, khi bản kinh trên tay vị sư thầy đã đến những dòng cuối, khi ấy lời nói trôi qua lại càng chậm hơn. Cho đến lần gõ mõ cuối cùng, âm thanh cộng hưởng với chuông đồng ngoài sân.
Khí thanh như vang vọng khắp làng, khắp núi rừng, khắp trời trời cho đến tận chân trời vọng lại. Khi ấy, không gian như rung chuyển theo tiếng chuông, vạn vật như cúi mình trước ngã lộ.
Tiếng chuông vang lên, từng luồng khí linh mộc hệ ngũ hành khắp ngã tụ lại, xuất phát từ linh mộc, cây cối trong làng. Những luồng khí linh mộc hệ đi vào mái đình, sáng trên những hoa văn linh mộc khảm trên đá.
Hạo Dương hắn có thể thấy rõ một bông sen khảm trên đá đang nở rực, ánh vàng kim quang theo sau sáng chói. Những bức phù điêu rồng bay như có linh tính, sáng rực trong ánh kim quang mà chuyển động không ngừng, thoát ra bay lượn trên bầu trời non xanh. Những tiếng gầm vang uy thế của thần bầu trời, thêm những bóng phượng hoàng cất đôi cánh rực lửa mà múa lượn. Một long, một phượng thoả trí tung hoành giữa trời đất bao la, rộng lớn.
Không chỉ vậy, trên mặt hồ những bông sen như tuần hồi khởi sắc, bông này tàn thì bông khác đâm thay. Cây cối như hòa mình, theo gió mà chuyển động vô ngừng cúi chào một điều gì đó.
Từ bậc thềm đình, những đường viền gạch đá đang sáng dần men đến khắp nơi, những khí linh làm hiện thân những chữ Hán Nôm cổ khắc sâu trên thân cột, thân tường…
Bên dưới ngôi đình, những vòng tròn rộng lớn bao quanh những Hán tự cổ xoay theo ngũ hành mà bay lên hình thành trận pháp, nó ánh nên sự cổ xưa không thể tả.
Bầu trời bỗng tối sầm, từng đám mây đen cuồn cuộn kéo về phía đình Thổ Hà. Những mảng chạm khắc hoa văn trên các cột gỗ cổ xưa bỗng tỏa ra ánh sáng xanh biếc kỳ lạ. Từ trong ba khám thờ, tinh hoa của gỗ quý tích tụ qua hàng trăm năm bắt đầu rung động, hội tụ thành một dòng khí màu xanh ngọc bích xoáy lên không trung.
Không gian chung quanh đình như ngưng đọng. Những chiếc lá rơi đứng yên giữa không trung, thời gian như đã dừng lại. Mặt đất rung chuyển nhẹ khi linh khí mộc hệ từ khắp vùng đất hội tụ về. Từng dải năng lượng xanh biếc như những dây leo vô hình quấn quanh những cột đình cổ kính, len lỏi qua từng kẽ hở của những tấm ván gỗ, chảy xuống những đường chạm khắc tinh xảo trên cửa võng.
Bỗng nhiên, một bóng người khổng lồ hiện ra trên bầu trời. Thân ảnh của vị tiền bối này cao lớn đến mức chỉ một cánh tay giơ lên đã có thể che khuất cả vùng trời phía trên làng Thổ Hà. Áo bào xanh thẫm của người tung bay trong gió lốc, tạo thành những gợn sóng năng lượng khổng lồ trên không trung. Mái tóc bạc phơ như thác đổ tỏa ra khí thế ngút ngàn, mỗi sợi tóc như một dải lụa bạc đang múa trong không trung.
Uy áp từ vị tiền bối tỏa ra như s·óng t·hần, khiến những ngọn cây cổ thụ phải rạp mình xuống. Không khí trở nên nặng nề đến mức những người dân trong làng không thể đứng thẳng, phải quỳ rạp xuống đất. Ngay cả những con chim đang bay cũng phải đáp xuống, không dám cất cánh trước khí thế của bậc tiền bối.
Đôi mắt người sáng rực như hai vầng trăng xanh, nhìn xuống Mộc Bản đang dần thành hình dưới sự hội tụ của linh khí. Mỗi khi người khẽ cử động ngón tay, những dòng năng lượng mộc hệ lại cuộn xoáy, tạo thành những hoa văn kỳ ảo trên bề mặt Mộc Bản. Từng chữ một hiện lên, tỏa ánh sáng lung linh như được khắc bằng ngọc bích.
"Độc Tự Kinh..." - Giọng nói của vị tiền bối vang vọng như sấm, khiến không gian rung chuyển. Mỗi từ thốt ra đều mang theo uy lực có thể nghiền nát núi non. - "Tám nghìn năm... cuối cùng cũng đến lúc..."
Dưới bàn tay người, Mộc Bản dần hoàn thiện, tỏa ra hào quang xanh ngọc rực rỡ. Những ký tự cổ xưa trên đó như sống dậy, bay lượn trong không trung như những con rồng nhỏ được tạc từ ánh sáng. Mái đình cổ kính rung lên bần bật dưới sức mạnh khổng lồ đang được giải phóng, nhưng kỳ lạ thay, không một viên ngói nào bị vỡ, không một mảng chạm khắc nào bị tổn hại.
Khi Mộc Bản hoàn toàn thành hình, vị tiền bối ánh mắt nghiêm nghị nhìn tất cả. Cái ánh nhìn chứa đựng uy áp từ viễn cổ hồng hoang, một cảm giác đè nén vô hình khó tả giáng lên tất cả, cái khó thở, cái sức mạnh khiến ai cũng phải run sợ. Không dám ngước nhìn.