Nghiệt Ma

Chương 27: Lời tạm biệt (đầu)



Chương 27: Lời tạm biệt (đầu)

Một tuần sau.

Hạo Dương hắn về cơ bản thân thể cũng đã khôi phục hoàn toàn, chỉ là…

Thấm thoắt thoi đưa, còn đúng một tuần nữa là rằm rồi. Không hiểu sao nghĩ đến đây hắn lại có đôi chút gợn buồn, tâm trí hay chán nản lại dễ mất tập trung. Bởi hắn hiểu là Nguyệt Như, nàng ta sắp đi rồi,... . Chính những suy nghĩ này vẫn luôn ẩn hiện trong hắn, khó dứt ra được, cứ như có hình bóng nào đó đang gián tiếp điều khiển tâm trí hắn.

Trải qua nhiều chuyện, bây giờ mỗi khi gặp mặt. Hắn cũng không còn quá lạnh lùng với nàng ta nữa, luôn cố để dành một chút sự quan thầm ẩn nào đó. Hắn luôn ngồi nơi phòng sách, rất tịnh tâm nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng ta luyện kiếm một cách khó hiểu.

Hàng ngày, hắn vẫn thức dậy từ sớm, luôn chuẩn bị chu đáo mọi việc, đạo tiếp khách vẫn rất trọn. Chỉ là dẫu sao, nếu không có việc gì thì chính họ cũng rất ít khi nói chuyện.

Cho đến hôm nay.

Nguyệt Như bước vào, khuôn mặt nàng ta vẫn đẹp như vậy, tràn đầy sức sống và sự tươi mới như cơn gió mát mùa hạ. Trên khoé môi nở một nụ cười dịu nhẹ, dáng người mảnh mai thong dong đi vào phòng lúc hắn đang đọc sách

Nàng ta bước vào, thái độ rất bình tĩnh hỏi:

“Hạo Dương, có thể đi dạo với ta không?”

Hắn khi nghe xong có đôi chút ngỡ ngàng, nhướng mày lên nàng ta, trong ánh mắt là sự nghi hoặc khó tả:

“Trần tiểu thư, hỏi thật chứ?!”

“Thật… !”

...

Trên con đường làng thân thuộc, một đôi nam nữ bước đều trên con ngõ nhỏ, khung cảnh ban sơ rất bình yên. Họ lần lượt đi qua những ngôi nhà đất xưa, đi qua từng giá phơi bánh đa nem cổ truyền và bánh đa nổi tiếng .

Nguyệt Như nàng ta bước đến cái sân lớn, nơi đây được người làng tận dụng để phơi những bó mỳ gạo trắng đục. Từng sợi mỳ cũng giống như từng hạt gạo, đó đều là kết tinh của công sức ngàn đời để lại, là nỗi vất vả, là giọt mồ hôi rơi khi trưa hè phơi nắng.

Nàng bước đến sờ vào một bó mỳ đang phơi trên giá, đôi tay thon nhẹ nhàng lướt qua đi theo giá phơi. Thoáng chốc, biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Cho đến khi, nàng ta xuất hiện sau một khe nhỏ trên giá phơi. Cái nắng vàng chiếu rọi một nửa khuôn mặt tuyệt đẹp, cái tinh tú rực rỡ ấy khiến hắn động lòng mà nhìn nàng không thôi. Trên khoé môi vương chút sự run rẩy.



Nàng ta đi qua một hồi, vòng qua mấy vòng sau lại đến trước mặt hắn trong nụ cười nhẹ nhưng rạng rỡ. Nàng cất giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo như âm thanh của tiếng chim hót vang:

“Hạo Dương, biết vì sao hôm nay ta lại rủ huynh đi dạo không?!”

Hắn lắc đầu, tỏ rõ vẻ không biết nhưng sau một hồi vẫn nói:

“Tiểu thư cất công đi dạo… là muốn chào tạm biệt ta?!”

Nguyệt Như lắc đầu, cái lắc đầu nhẹ nhàng đến mức nó chỉ biểu lộ trên tròng mắt . Nàng ta hỏi:

“Trong mắt huynh, tiểu thư và tiểu cô nương khác nhau chứ?!”

Hắn cười nhạt:

“Ngay từ cách gọi đã khác nhau, thì cớ sao nghĩa lại có thể giống được? Tuy thế ta cảm nhận được hàm ý trong câu, mời tiểu thư cứ nói.”

“Vậy huynh có từng nghĩ rằng tiểu thư và tiểu cô nương cách biệt một trời một vực không?”

“Trời và vực tuy xa cách, nhưng vẫn cùng tồn tại trong một thế giới. Cũng như tiểu thư và tiểu cô nương, dù khác biệt về thân phận nhưng đều là những đóa hoa xinh đẹp trong vườn xuân của nhân gian."

Nàng nhìn hắn đăm đăm, trong ánh mắt ánh lên sự thú vị:

“Từ bao giờ một kẻ lạnh lùng như huynh lại văn vở đến vậy?Ta nghe mà không quen luôn ấy!”

“Câu nói vừa rồi cũng chỉ là kiến thức ta đúc kết lại qua mỗi lần đọc sách, đó cũng chẳng phải lời nói thoát ra trong đáy lòng . Nhưng về dung mạo xinh đẹp của Trần tiểu thư thì đó không phải là điều sai sự thật.”

“Vậy giờ ta hỏi huynh. Trong suy nghĩ thì huynh cảm thấy đáng ra là tiểu thư phải như thế nào?”

“Sống tại tâm không thẹn với lòng. Sao cứ phải vì vài lời dèm pha của thiên hạ mà mất công suy nghĩ. Ta sống ra sao, phận ta quản. Người sống ra sao, phận kẻ đó.”

Nàng ta nhíu mày:

“Huynh chưa đáp lại câu hỏi của ta…”



Hắn cũng hiểu, tỏ ra hơi ngờ nghệch đáp lại:

“Tiểu thư là tiểu thư, đâu cần phải như thế nào. Về nhân sinh, tiểu thư là danh từ để chỉ những nữ tử con nhà quyền, ở họ dù thầm ẩn nhưng cũng sẽ có một vẻ thanh cao hơn nữ tử khác. Đây là điều hiển nhiên không cần phải bàn cãi, nhưng không phải hành động của cô đã chứng minh rồi sao? Nữ tử tên Nguyệt Như vốn không phải đại tiểu thư cao ngạo, nếu không dù là luật định cô cũng chẳng cứu ta hơn nữa bát cháo gà đó cũng rất ngon .”

Nàng ta nghe vậy, lòng thấu cảm đôi phần rung động đôi điều ngờ nghệch. Nàng quay người tránh lộ ánh mắt buồn sâu thẳm ấy, trên khoé mắt cũng rơm rớm một chút lệ chảy. Không hiểu vì lý do gì, nàng ta lại tự bộc bạch:

“Ta, đúng là đại tiểu thư chính mạch của Trần tộc. Nhưng mới đầu, ta chính là đứa con gái ngoài giá thú, không biết mặt cha . Mẹ ta quanh năm cực khổ giặt chăn mền nuôi nấng, có lẽ vì cái khổ cực ấy đã biến thành căn bệnh lao h·ành h·ạ mẹ ta…

… bà mới đầu rất đẹp, thực sự là bà rất đẹp . Chỉ trách là cuộc đời mẹ ta quá cực khổ, cũng trách cuộc đời quá bất công với bà…”

… Năm tám tuổi mẹ ta mất, ta lại sống trong một khoảng thời gian khổ đến cùng cực. Từ miếng ăn cũng phải đi tranh với chó, từ chỗ ngủ cũng phải đánh nhau với mấy bọn con trai.

Cho đến một ngày, một đám người đi đến họ tự xưng là Trần tộc mà ta là đại tiểu thư của họ. Đó cũng là lần đầu ta thấy mặt cha ta.

Từ cầm, kỳ, thi, hoạ, nghệ… . Mọi thứ đều đủ cả, ta phải làm quen, phải phấn đấu sao cho bản thân xứng với cái danh tiểu thư ấy. Ta luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng đôi khi cũng yếu mềm khó tả, nhưng bây giờ thì khác nó không còn quan trọng nữa.

Ta rất ghét hai chữ “tiểu thư…”

Nguyệt Như nói đến đó thôi thì dừng lại, không nói thêm nữa. Hắn nghe được những lời bộc bạch trong lòng ấy không khỏi mủi lòng, một nỗi buồn khó tả cứ lan toả khắp thân. Nhưng khi nhắc đến hai chữ “tiểu thư” ấy, nàng ta thật sự cho hắn thấy được cái tâm trạng chán ghét, sự cay nghiệt trong lời nói.

Hắn cũng trầm ngâm theo lời nói, giọng rất nhẹ nhàng:

“Vì sao chứ?”

Nguyệt Như quay lại đối mặt với hắn, trên miệng nở một nụ cười khổ:

“Tiểu thư ư... ? Cái danh xưng ấy đã trở thành xiềng xích vô hình trong tâm thức con người. Kẻ hèn mọn thì quỳ gối tung hô, kẻ quyền quý thì nâng niu như ngọc. Nhưng có mấy ai biết, tiểu thư chẳng qua chỉ là cái bẫy ngọt ngào, là lồng son giam hãm tâm hồn.

Người ta tung hô hai chữ ấy như thần tượng, rồi bắt kẻ mang danh phải sống như búp bê trong tủ gỗ - đẹp đẽ, hoàn mỹ, nhưng không có lấy một hơi thở của riêng mình.

Càng được tôn sùng, càng bị giam cầm trong chính cái danh phận ấy. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn, vì cái danh tiểu thư đã trở thành xiềng xích không thể nào gỡ bỏ.”

Hắn nghe vậy sững lại, thân tâm đứng hình không biết đã bao lâu, ánh mắt mơ hồ nhìn nàng ta. Trong tiềm thức, hắn đã ngộ ra điều gì đó. Buộc miệng nói:



“Vậy nên cô trở thành Kiếm Tu cũng vì lý do ấy?”

Nàng ta lắc đầu, ánh mắt lần này không hề di chuyển dù chỉ là một chút. Nàng ta nói:

“Huynh từng bao giờ nghĩ đến ba từ: “Phận - Nữ - Nhân chưa?”

Hắn lắc đầu. Nguyệt Như đột nhiên cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía xa xăm:

““Tiểu thư”? Một cái danh phận đáng nguyền rủa! Ta chẳng phải búp bê trong tủ để thiên hạ ngắm nghía, càng không phải con rối để cha mẹ và lễ giáo múa may.

Tam tòng tứ đức? Hừ, những xiềng xích đó chỉ trói buộc được kẻ cam tâm làm nô lệ. Người ta bảo “tiểu thư” phải nết na, phải dịu dàng? Ta thà làm con sói hoang giữa rừng sâu còn hơn làm đóa hoa yếu ớt trong vườn!

Thiên hạ quỳ lạy hai chữ “tiểu thư ”như thần tượng, nhưng ta thề sẽ đạp đổ cái thần tượng đó! Ta không sinh ra để làm món đồ trang trí cho khuê phòng, không sinh ra để làm vật hi sinh trên bàn thờ lễ giáo. Thà làm ma nữ bị ngàn người nguyền rủa, còn hơn làm tiểu thư được vạn người tung hô mà mất đi chính mình!"

Giọng nàng vừa chua chát vừa đầy khí phách, trong ánh mắt lấp lánh ngọn lửa kiêu hãnh không gì dập tắt được:

“Hạo Dương, ta không cần ai tôn sùng. Ta chỉ cần được sống như chính ta!”

Hắn sững lại, hoàn toàn tỉnh ngộ, trong tâm trí như được khai sáng bởi điều gì đó . Nhưng hắn vẫn cố nói:

“Tuy ta không biết trong mấy đại gia tộc đó như nào. Nhưng khắp nơi, tín ngưỡng Nho giáo cổ xưa ấy cũng đã dần khuất lấp. Nam nhân, nữ tử công bằng bình đẳng như nhau.”

“Đó là lý do mà ta muốn dẹp đổ hoàn toàn những cái suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức ấy!!!”

Hắn đáp lại:

“Nhưng cô vẫn là cô, Nguyệt Như vẫn là Nguyệt Như ai lại có thể thay đổi chứ ?! Tâm hướng tính con người ta ! Cũng hướng cái xã hội này!”

Nàng ta hỏi lại:

“Vậy trong suy nghĩ của huynh, nữ nhân là người như thế nào?”

Hạo Dương hôm nay đã ngờ nghệch đủ điều, nhiều khi hắn còn không hiểu vì sao nàng ta lại hỏi chính hắn như vậy . Hắn suy nghĩ một lượt mới đáp lại:

“Trước kia, ta vốn rất ghét nữ nhân. Lần đầu gặp ta chắc cô cũng hiểu, nhưng sau này ta cũng đã ngộ ra nhiều điều cho bản thân. Còn nếu cô hỏi ta nữ nhân trong tín ngưỡng của ta như nào thì hoàn toàn không có. Những lời ta đáp lại cũng đã đủ nói lên suy nghĩ của chính mình.”

Nàng ta nhìn hắn nghiêm túc, một nụ thoáng nở trên môi. Ánh mắt như thoát ra một sự mới lạ, một niềm vui… len lỏi...

...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.