[Viên ngoại Nguyễn Văn gia (Thăng Long ngoại thành)]
Nguyễn Văn Thiên Tường ngồi trước cửa sổ nơi góc tối mà nhìn lên ánh trăng sáng soi vằng vặc, vẻ mặt y trầm ngâm suy tư sâu lắng đến lạ thường. Y nhớ về khoảng thời gian trước, nhớ lại mấy việc trong gia tộc. Mà càng nhớ lại chỉ thêm sầu não, thiên hạ thì tranh đoạt ngôi vua còn y thì tranh đoạt danh chức trưởng tộc. Ngẫm lại lại chỉ thấy mệt mỏi hơn.
Một tên thuộc hạ bận y phục đen tuyền kín từ đầu cho đến luồn qua cửa sổ mà tiến đến, kẻ này một chân quỳ gối một chân bẩm báo:
“Thiếu chủ, chúng ta thật sự không cần cho người đi thăm dò thực lực của kẻ đó sao?!”
Y lắc đầu, điềm nhiên nói:
“Trần Dương, hắn chẳng phải kẻ tầm thường, đến ta cũng không thể nhìn thấu. Nếu đi, thì tổn hại cũng chỉ người ta gánh, mà điều đó cũng khiến hắn nghi ngờ ta.”
“Vậy… ngài cho rằng tên đó thật sự là cao thủ?!”
Y nhướng mày nhìn xuống:
“Đã gần 10 năm, ngươi đã đột phá lên Tam trọng cảnh chưa?!”
Kẻ này ngỡ ngàng, ngạc nhiên, sắc mặt có phần kinh hãi:
“Vậy ngài cho rằng hắn thực sự là cao thủ Tam trọng cảnh?!”
Y lắc đầu dường như cũng không chắc chắn:
“Ta không biết, cũng không thể chắc chắn rằng kẻ đó phải cao thủ Tam trọng cảnh hay không. Nhưng linh cảm ta không sai, kẻ này thực không thể động đến.”
Tên này không đáp lại…
“Mấy năm nay, tam đại gia tộc luôn tranh đoạt chức vị thành để chủ kiểm soát cả vùng đồng bằng màu mỡ này. Cao thủ trên Tam trọng ngũ đại cảnh hầu như đều trên Tân Thanh trường thành hoặc ở Thành nhà Hồ. Duy chỉ có mấy lão trưởng bối là Tam trọng bát đại cảnh, đặc biệt là Văn Thánh - thực lực không thể đoán được. Nếu có thêm cao thủ tam trọng há phải mọi việc sẽ trở nên dễ dàng?!”
“Thiếu chủ nói chí phải!”
“Trong nội thành tam đại gia tộc: Nguyễn Văn, Trần thị và Lý thị âm thầm tranh đoạt từng tấc đất, hàng gạch. Môn phái thì có: Thiên Quán Quyền, Đạo Hạnh Thế Đường và Kiếm Đạo Đường ngày đêm tranh đoạt cơ duyên đại đạo, ra sức tuyển chọn đệ tử. Thật chẳng hiểu vì sao, thế cục thật đại loạn mà… ! Ngươi… cho ta biết kẻ tu luyện, tu luyện để làm gì?!”
Tên thuộc hạ ngẫm nghĩ một hồi lâu:
“Giáp danh Tân Thanh vạn trượng thành là yêu tộc Hoa Hán ngàn đời nay xâm lấn, kẻ tu luyện sinh ra cũng vì mục đích giữ cõi, giữ thành quả cho sau này…”
“Sai rồi …!!!”
“Sao a…”
Thiên Tường cười mấy tiếng “phư phư” lại thêm lắc đầu:
“Kẻ tu luyện cũng là để đạt đến trường sinh. Ngươi nhìn xem, mấy đại lão quái Tứ trọng ngũ cảnh có bao giờ can dự vào thiên hạ này chưa?! Con đường của họ khác với những kẻ như chúng ta, những kẻ nhỏ bé đến đáng thương. Không những thế, kẻ mạnh luôn có tiếng nói, có tiền tài, danh vọng. Vậy nên tu luyện cũng không khác là bao so với việc tìm kiếm mục đích của bản thân. Ngươi hiểu chứ?! Như ta và ngươi bây giờ chẳng khác là bao…”
Tên kia không dám đáp lại, bởi vì bây giờ cho dù cất lời nói nào cũng đều không phải phép, nhưng chính y nói cũng không sai, càng không thể phản bác.
Hắn chắp tay:
“Thiếu chủ, ta xin cáo lui.”
Thiên Tường nhắm nghiền mắt lại như đã đồng ý câu nói ấy, y đợi thuộc hạ của mình biến khuất rồi mới từ từ mở mắt. Thong thả rót trà, vẻ mặt ung dung, bình thản, y rót nhưng không uống mà đưa chén trà lên trước ánh trăng rồi đổ xuống. Qua ánh trăng loé mới thấy được nụ cười mỉm thầm kín của y, y đang tự thầm cảm, cảm thán bản thân:
“Cha… mẹ… đã 10 năm rồi! Đã 10 năm rồi! Đúng là chia năm sẻ bảy… ! Thật nực cười! Đứa con trai ngu ngốc - đệ đệ của ta thì đi tin theo chính kẻ g·iết cha mẹ mình mà đối đầu với chính người ca ca của hắn. Người thúc thúc tôn kính… hư(tiếng cười nhạt) thật là kinh tởm. Ta vẫn không hiểu, không thể nào hiểu nổi, cái gia tộc này lớn mà lại giỏi g·iết nhau. Huynh đệ tương thân tự hại, anh g·iết em, cha mẹ g·iết con cái, … lắm thể loại. Thật buồn cười… mà.”
Chỉ còn nụ cười nhạt theo đó tàn theo ánh trăng.
__________________________________
[ Hoa Phượng trọ ]
Hạo Dương bước vào căn phòng theo sắp xếp, hắn ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp nơi này, mọi thứ được bài trí một cách dân giã nhưng không thiếu đi vẻ cổ kính, hài hoà. Nếu bên ngoài là phồn hoa nơi phố phường thì trong này lại mang đến cho con người ta một cảm giác trầm tư sâu lắng. Hắn chỉ không ngờ là từ cửa nhìn vào lại đúng thẳng ra cửa sổ, mà cửa sổ cổ kính này vẫn mở, mở để ánh trăng vàng chiếu rọi xuống nơi chiếc giường dưới chân. Cửa sổ gập mở đứng bằng một que gỗ này thì hắn cũng đã quá quen.
Hắn cảm thấy tò mò bèn tiến đến lại gần, ngó đầu ra ngoài cửa sổ mà ngước nhìn lên bầu trời cao. Hắn cũng muốn xem thử thế nào là ánh trăng đẹp, quả nhiên khi tận mắt thấy rồi thì không thể quay ra, giống như việc có thứ gì đó khiến ta không thể rời mắt. Hắn cũng không biết đêm nay có phải rằm hay mười tư không mà trăng đêm nay tròn, ánh vàng dịu nhẹ cùng làn gió thoảng hương hoa quỳnh nở vào ban đêm bay đến, tạt đến mặt.
Cái cảm giác tâm hồn như thức tỉnh, bình thản trong thoáng chốc nảy sinh, lâu lắm rồi hắn cũng mới lại ngắm trăng. Hoặc có lẽ thay vì ngắm trăng thì hắn lại ngắm sao, lần này mới thực lưu tâm. Cảnh đẹp này khiến hắn nhớ lại mấy bài thơ của các bậc vĩ nhân tiền nhân đi trước.
- Cảnh khuya (Hồ Chí Minh)
Tiếng suối trong như tiếng hát xa,
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa.
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ,
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.
- Vọng nguyệt( Hồ Chí Minh)
Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ.
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ,
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.
Hắn ngẫm đi ngẫm lại mà càng thấy hay, hay rất hay. Tuy chẳng giỏi văn chương gì nhưng chính hắn đêm nay cũng tự hứng viết bài thơ mà ngâm nó cùng chén trà nóng:
“Ánh trăng ta thấy ngoài khung cửa
Gió thoảng hương quỳnh buổi đêm ai
Khung cảnh vẹn toàn ta nhìn lặng
Ngắm trăng ngắm cảnh quên mất thời”
(tự sáng tác)
Lúc ấy hắn không để ý xuống dưới, một tay nâng chén trà hướng về ánh trăng, một thân một giọng trầm ngâm nói, kẻ bên dưới lặng đứng nhìn mãi không thôi. Khi bài thơ kết lại mọi người vừa rồi nghe hắn đọc liền hò reo:
“Thơ hay ! Hay lắm!”
Hắn lúc ấy mới nhìn xuống bên dưới, bao nhiêu là ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn, đoàn người trải dài cả một con phố, họ còn nói với:
“Huynh đệ, thơ hay lắm! Còn bài nào mau đọc tiếp đi! Chúng ta lắng nghe…”
Hắn rụt người vào bên trong, một kẻ ít nói tất nhiên sẽ cảm thấy ái ngại trong lòng. Hắn nhấc cây cọc gỗ mà đóng sầm cửa sổ lại để mặc bên ngoài đang reo hò ầm ĩ. Chính hắn cũng cảm thấy hồi hộp đến lạ thường, có lẽ vì trước kia ở làng cũng không đông người đến thế. Nhưng là vì thế mà hắn lại càng bị chú ý.
Tiểu nhị bên dưới biến sắc vì phải tiếp đón một đại nhân vật, cả lão chủ trọ cũng phải chạy đến mà ngoan như con cún. Niềm nở không khác gì như đang đón ông cố nội:
“Tiểu thư mời!”
…
__________________________________
“Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa vang đến.
Đánh động Hạo Dương ở bên trong làm hắn cảm thấy khó chịu mà gằn giọng quát lớn:
“Ta đã nói là không cần cái gì hết cả ! Còn không mau biến đi!”
Bên ngoài cửa không khí chợt im lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng cười ngại ngần của tiểu nhị với ai đó. Một hồi sau hắn mới nói:
“Công tử, bây giờ có một người muốn gặp mặt công tử, không biết công tử có rảnh?!”
Hạo Dương lẩm bẩm: “Có người muốn gặp mặt?”. Điều này làm hắn không khỏi cảm thấy tò mò, rồi nhấc thân dậy chầm chậm đi ra bên ngoài.
Hắn vừa mở cửa thấy bóng dáng nữ nhân xuất hiện liền vội đóng cửa, cánh cửa chưa khép lại thì cả hai bên đã bị giữ chặt lại, phía trái là ông chủ mà bên còn lại là tiểu nhị. Tiểu nhị nói với giọng cầu xin
“Công tử, đây không phải thị nữ chúng ta sắp xếp. Đây là Tiểu thư của gia tộc Lý thị trong nội thành đến gặp mặt. Công tử không nể mặt ta thì cũng phải nể mặt Lý tiểu thư chứ?!”
Hai cánh tay hắn nhẹ lại rồi từ từ buông ra, bấy giờ nữ nhân kia mới hành lễ:
“Nữ tử họ Lý, tên Thư, đệm Uyên, tức Lý Uyên Thư. Nửa buổi ban đêm mạn phép đến gặp mặt huynh, vừa rồi ta nghe bài thơ huynh ngâm lên rất hay, nên muốn đến đây xin chỉ giáo. Mong huynh xưng danh.”
Hắn ngó đằng sau lại không thấy ai khác, càng cảm thấy kỳ lạ khi thân là nữ nhân lại không mang theo thuộc hạ. Đã là tiểu thư của đại gia tộc ắt hẳn không bình thường, hắn tiếp tục đóng cửa lại, lạnh lùng đáp lại:
“Đa tạ tiểu thư đã chú ý đến, tại hạ họ Trần, tên Dương, tức Trần Dương. Nhưng chúng ta có thể gặp mặt sau, tiểu thư cũng biết thiên hạ đó giờ có câu “nam nam nữ nữ thụ thụ bất phân”. Thế nên chúng ta càng cần phải giữ khoảng cách. Xin mạn phép cho kẻ vô danh tiểu tốt ta đây không thể tiếp đón.”
Uyên Thư nàng ta cười mỉm nói:
“Đúng là trong phòng có hơi bất tiện mà cũng không phải phép. Ngoài kia sáng ánh đèn, phồn hoa dân chúng, tấp nập kẻ đến người đi. Chúng ta không thể gặp mặt ở đây thì vẫn có thể đi dạo vào ban đêm kia mà. Không biết huynh có thể… ?!”
Nàng ta cũng đã chú ý đến mấy thứ đồ trên eo hông của hắn, ánh mắt khẽ khàng, xa xăm.
Hắn nhìn trái, nhìn phải vẫn nhất quyết chối từ. Ánh mắt kiên định đáp lại:
“Lý tiểu thư, mời về cho. Hôm nay tại hạ mệt mỏi rồi, mong cô thông cảm.”
SẦM!!!
Tiếng đóng cửa mạnh bạo vang đến tạo thành cơn gió nhẹ thoang thoảng bay đến mặt nàng ta. Ông chủ trọ với tiểu nhị cảm thấy khó xử, không biết phải nói lời gì để phá bĩnh đi bầu không khí yên ắng đến rợn gáy đó. Ai cũng nghĩ nàng ta sẽ nổi cáu, nhưng không khi trên khoé miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Vui vẻ nói với ông chủ:
“Ông chủ, vậy ta xin mạn phép về trước.”
“Lão hủ đây cúi đầu tiễn tiểu thư đi về.”
Lúc ấy ông ta mới thở dài sau cái chuyện cứ nghĩ sẽ lên đến đỉnh điểm, lấy khăn trong túi mà lau đi mồ hôi lăn trên má khi cơ thể không ngừng run rẩy.
Về phía Uyên Thư, nàng cảm thấy rất thú vị với nam nhân này, đặc biệt cũng biết là hắn họ Trần nhưng không liên quan đến Trần thị. Nụ cười đầy ẩn ý vẫn thoáng qua trên bờ môi ngọc.