Bạch Mục mỗi khi thức dậy từ sáng sớm, hắn đều quét sân, làm việc nhà, mọi việc cũng một tay hắn mà thành chưa hề ngại khó hay ngại khổ. Cũng phải thôi, sống một mình ở cái nơi rộng thế này không làm thì ai làm cho.
Chính hắn cô độc, ôm trọn nó trong lòng.
Nguyệt Như nàng ta là đại tiểu thư, trong suy nghĩ nhiều kẻ sẽ thế này thế nọ nhưng trái ngược lại hoàn toàn, nàng dạy từ sớm ngồi thiền yên tĩnh giữa sân nhà. Giữ cho bản thân mình tâm thanh tịnh, hấp thụ khí vận nơi này.
Hắn nhìn thấy, cố gắng lùa chổi sao cho không phạm nơi, cũng hiểu sơ qua chỉ nói
“ Cô hấp thụ khí vận nơi này cũng được, nhưng đừng hối hận là được!”
Rồi hắn quay đi, cũng chẳng nói thêm điều gì, cứ mặc kệ. Nàng ta nhíu mày, lẩm bẩm suy nghĩ lời hắn vừa nói, cũng khá bất ngờ. Tuy không hiểu hai từ “hối hận” kia, nhưng nàng không để nó lưu sâu vào tâm trí mà tiếp tục ngồi thiền.
Qua một hồi, mặt trời lên đến non đỉnh, khi tia nắng đã dần chuyển sang ánh vàng ban mai. Nửa canh ba đã điểm, hắn tiến đến nói vài lời, cái lạnh như băng ẩn qua lời nói, hắn vẫn như thế:
“ Trần đại tiểu thư, bữa sáng của cô đã chuẩn bị xong xuôi. Mời.”
Rồi hắn rời đi, chẳng biểu lộ điều gì. Thoáng chốc đã đi vào gian nhà chính.
Lại một hồi, Lê Ý Nhu đã đứng trước cổng gõ tiếng thông báo.
Hắn nhìn thấy Nguyệt Như đang ngồi thiền nên đành thôi, chầm chậm rảo bước ra đến bên ngoài.
Chầm chậm cổng mở, bên ngoài Ý Nhu tạo dáng để khiến hắn ngạc nhiên, hai tay nàng chéo hai bên, vẻ mặt mỉm cười:
“ Ta da! Dương ca, đoán xem muội về bao giờ nè... !”
Hạo Dương hắn nhìn qua người thiếu nữ một hồi, cũng nhận ra nàng ta chính là người hồi nhỏ rất hay chơi cùng hắn, phải nói là hồi đó rất thân. Nhưng trái ngược với suy nghĩ mong đợi của nàng, hắn vẻ mặt vô cảm lạnh lùng, giọng nói trầm ấm:
“ Muội đã về sao? Vào đây đi... !”
Hắn lạnh nhạt quay người đi, cứ như không để người tiểu muội này vào mắt, dù có phần khó hiểu nhưng nàng vẫn bước vào. Trên con đường gạch cũ nát, nàng lúc bên này lúc bên kia hắn nói:
“ Dương ca, lần đi Đồ Sơn huyễn cảnh này muội đã là cao thủ Kiếm Tu nhị trọng cửu đại cảnh, sắp hơn huynh rồi đấy!”
Hắn không nói gì.
“ Bao giờ huynh rảnh có thể dẫn muội đi hái măng cụt không?”
Hắn lúc ấy mới nói vài lời, nhưng vẻ lạnh nhạt khi ấy càng hiện rõ:
“ Dạo này ta rất bận, không tiện! Xin lỗi muội…”
Ý Nhu nghe được lời này như đang hứng chính một gáo nước lạnh lên mặt mình, sâu trong thâm tâm chính bản thân đã cảm nhận thấy cái lạnh nhạt rõ rệt, người trước mặt nàng hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện lúc trước.
Ý Nhu cũng biết chuyện mà Hạo Dương từng phải trải qua, sau lần đó như biến thành con người khác, cô muốn thay đổi cũng không thể, cảm giác xa cách mỗi ngày một lớn, mong manh sự một sợi chỉ.
Hắn cứ thế bước vào chỉ nói vài lời: “Muội vào nhà chơi.” rồi cứ thế rời đi. Từ mấy năm trước nàng cũng đã quen thế rồi, vẫn hy vọng một ngày nào đó người ca ca thân từ bé của mình sẽ trở lại. Vậy thôi, cũng chỉ có thể gượng gạo.
Chuyện cứ ngỡ sẽ chẳng có gì đặc biệt nhưng nàng lại thấy một người phụ nữ ngồi trên sân nhà, tính nghi ngờ non trẻ nổi lên chiếm mất lý trí. Nàng chạy đến xung quanh Nguyệt Như, ngắm nghía soi xét kỹ một hồi đến mức phải tự lấy gương mà so lại. Vì nhan sắc của nữ tử này cũng không thua kém gì nàng, mỗi người mỗi vẻ đẹp.
Nguyệt Như đã thấy điều gì đó, khi mở mắt thấy lạ thay khi chính một nữ tử đang nhìn mình ngang dọc. Cảm nhận được mùi không ổn, nàng nheo mắt nhếch miệng nói:
“ Vị cô nương đây là ai, mà sao cứ ngắm nghía ta kỹ càng thế?”
Lê Ý Nhu bất giác lùi lại, không thua kém buông lời, giọng nói châm biếm:
“ Nữ tử họ Lê, tên đệm Ý, tên Nhu, tức gọi là Lê Ý Nhu. Là muội muội hàng xóm từ bé của Dương ca.”
Nguyệt Như vậy rất hiểu, trong lòng thầm cười nhạt chỉ tiếc là không thể biểu lộ ra đến bên ngoài…
- Sao đây? Nữ tử này nói vậy là đang muốn khẳng định chủ quyền hay gì? Chỉ tiếc một thân đơn phương, đơn gió với một kẻ lạnh như băng ngàn a…
Nàng ta tự ngẫm…
Nói rồi đứng dậy chắp tay hành lễ:
“ Ta tên Trần Ngọc Nguyệt Như, là khách du lễ của đình Thổ Hà, đến đây thuê phòng ít lâu qua một thời gian sẽ rời đi”
Ý Như nghe vậy cũng hiểu đôi phần, nhưng đã là một nữ nhân thì sao có thể dễ dàng tin tưởng một nữ nhân khác ở gần người mà nàng thích. Cái tính trẻ con lúc ấy mới bộc lộ:
“ Ta với Dương ca từ ngày xưa đã rất… … cô biết đấy”
Nguyệt Như nghe vậy cũng chỉ biết cười nhạt, thở dài vì nó quá vô vị.
Cổng vẫn mở, một đứa trẻ chạy vào, nó gào lớn, rất lớn:
“ Trần Hạo Dương, ta tìm thấy một mỏ đá thạch tím siêu quý dưới bờ sông này, huynh có hứng thú thì mau đi thôi!”
Giọng nói trong cao v·út mang theo một vẻ hào hứng cắt ngang tất cả, ngay cả câu chuyện dài phía trên cũng đứt quãng. Cái giọng nói không lẫn vào đi đâu này, khiến hắn nhận ra ngay là thằng Hùng - cái thằng hay chơi cùng thằng cháu ông Hoá. Hắn bước ra, ngoài vẻ mặt bớt phần u tối, mỉm cười nói:
“ Nhóc Hùng, thật chứ?”
Thằng nhóc gật đầu chắc chắn, hắn cài cửa nhà đi đến trước mặt nó nói nhẹ:
“ Thế mau đi thôi!”
Đến lúc này cái vẻ hào hứng cũng không mất đi, nó nói thêm:
“ Trần ca, chúng ta còn thấy thêm mấy con cá chép vàng nữa, chúng rất to đấy!”
Hắn cảm thấy thú vị hơn. Về phía hai nữ nhân kia, thấy người sắp rời đi cũng hét lớn:
“ Chúng ta đi nữa!”
Một phần là vì Nguyệt Như muốn rời khỏi nữ nhân quái dị này, một phần cũng là vì Ý Nhu muốn đi theo vị ca ca hàng xóm này. Ai cũng có nỗi niềm riêng.
Bên bờ sông Cầu.
Nơi mấy thằng nhóc phát hiện viên đá tím là quãng sông phía trước cây đa miếu thờ, cách một đoạn ngắn. Lúc Hạo Dương đi đến, nơi này đã có mấy đứa trẻ khác chúng vén quần xắn áo mà lội xuống sông mày mò, trông dáng mò thì rất chuyên nghiệp.
Hắn đứng trước bờ sông, hỏi lại:
“ Nhóc Hùng, viên đá thạch tím ở đâu thế?”
Nó rất lém lỉnh, tỏ vẻ cao quý, chắp tay trước ngực như chờ đợi điều gì đó. Hắn hiểu ý, liền móc từ ngực áo ra 20 đồng kim tệ đưa cho thằng nhóc. Nó rất biết ý, cất ngay vào ngực áo chỉ tay về chỗ viên đá thạch tím. Miệng hò hét ăn mừng:
“ Chúng mày ơi! Có tiền rồi. Lát nữa đi mua kẹo mạch ăn nha!”
“ Được!”
“ Ê... ! Ê... ! Bắt thêm mấy con cá chép là lại có thêm tiền rồi!”
Thế rồi chính nó cũng xà xuống cùng chỗ vơi mấy đứa khác.
Hạo Dương hắn cởi đôi hài đi trên chân, bỏ lớp Giao Lĩnh mặc bên ngoài, trên thân chỉ còn lớp áo mỏng trắng quàng trên. Hắn vén tay áo với ống quần, nhẹ nhàng lặn xuống.
Khúc sông này cũng chẳng phải là quá sâu, vì đến đám trẻ con cũng có thể lặn ra đến giữa. Nhưng để mang được viên đá lên thì cũng khiến hắn phải rất chật vật, lớp áo mỏng dính đầy bùn đất, ướt sũng. Vì lớp áo quá mỏng nên dính sát da thịt, lúc ấy ta mới thấy đằng sau lưng hắn nhiều sẹo đến mức nào, sẹo chằng chịt một cách khó coi, nhiều vết lớn rạch thẳng một đường dài sau lưng.
Mang nó lên bờ, hắn tự dùng thủy thuật của bản thân tách đi lớp nước trong áo, khiến nó khô lại. Sau mặc lại bộ Giao Lĩnh đen tuyền vứt trên bờ khi nãy.
Hai nữ tử kia, đứng xem từ nãy đến giờ, đặc biệt là Nguyệt Như sau khi nàng thấy những vết sẹo chằng chịt trên hắn, trải dài từ cánh tay cho đến tận sau lưng. Nó cho nàng thêm những suy nghĩ mới, cái nhìn khác hơn về hắn. Trong lòng phải tự hỏi:
“ Chính hắn đã hải trải qua những chuyện gì kia chứ?”
Cũng giải thích phần nào lý do hắn thường hay mặc giao lĩnh đen không hở đôi chút một điều gì.
Hắn đặt viên đá lên bờ, lúc ấy một kẻ lạ mặt bước đến.
Tên này khoác trên mình bộ áo Nhật Bình xanh lục đặc trưng, tóc bó gọn sau gáy chỉ buông nhẹ vài lọn trước mặt. Khuôn mặt thanh tú, toát lên khí chất ngời ngời của bậc vương giả, kẻ hiểu biết tự hiểu tên này mang dòng máu vương giả. Tên này đi một thân, không có kẻ nào đi theo dường như rất tự tin về thực lực bản thân. Nguyệt Như có biểu hiện đặc biệt, giống như quen biết kẻ này mà chính hắn cũng hành lễ với nàng.
Kẻ này đứng trước mặt hắn, cây quạt vàng đã gấp lại nói:
“ Tại hạ họ Hồ, tên Liêm, đệm Quang đầy đủ là Hồ Quang Liêm. Ta là đại hoàng tử của vương triều Đại Ngu, hôm nay hữu duyên thấy viên đá này, không biết huynh trường đây có thể nhường lại cho ta không? Tất nhiên, giá cả bao nhiêu không thành vấn đề.”
Nhìn cái cách ăn nói khiến cho người nghe nổi da gà này, một cảm giác ghê rợn xuất hiện trong Hạo Dương. Loại người hắn ghét nhất chính là cái kiểu đi đâu gặp ai là phải xưng gia thế, danh vọng hơn nữa khuôn trạng lúc nào cũng phải tỏ ra là mình thanh cao.
Hắn nhíu mày, lời nói ban nãy lọt qua tai tự tan biến:
“ Không hứng thú ! Mời đi cho.”
Quang Liêm hoàng tử nghe thế, hắn vẫn nghĩ rằng người trước mặt chưa nghe thấy, bèn cố tình nhắc lại rồi nhấn, ngấn giọng:
“ Tại hạ tên Hồ Quang Liêm… là đại hoàng tử nước Đại Ngu… !”
Lần này khiến hắn thực sự khó chịu, Hạo Dương quay đầu lườm hắn, hô lớn:
“ Đủ rồi! Ta không có điếc! Nói nhảm vừa thôi! Gia thế của ngươi là gì ta phải quan tâm à? Cái danh hoành tử uy nghi thật đó!”
Tên này hơi sững người, dường như chính hắn cũng không ngờ đến sẽ có kẻ không coi trọng cái danh nghĩa, nhưng rất nhanh con mắt ẩn đầy dã tâm hiện rõ, sâu trong hắn là một nụ cười nham hiểm đầy ẩn ý.