Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 22: Giờ khắc này



Tống Khai Vận bị bắt.

Còn hai kẻ muốn giết Ngô Đồng lần trước, Lý Thành cũng phát hiện chúng dính dáng đến Tống Khai Vận.

Trước khi sự việc xảy ra tầm một tuần, một trong hai tên đã liên lạc với trợ lý của Tống Khai Vận. Lý Thành luôn cho người theo dõi trợ lý kia sát sao, cuối cùng đã phát hiện chứng cứ tay trợ lý thường xuyên tiếp xúc với thành phần xã hội đen, dân vô công rỗi nghề tại một sòng bạc ngầm.

Lý Thành biết Tống Khai Vận không thể thoát khỏi liên can. Ban đầu, anh ấy chỉ có thể hỏi Tống Khai Vận về chuyện của tay trợ lý. Nếu Tống Khai Vận cứng đầu không khai, cảnh sát không tìm ra bằng chứng then chốt, lão cũng chỉ phải ở lại đồn cảnh sát vài ngày.

Nào ngờ thời cơ đã đến, một quan chức cấp tỉnh ngã ngựa, thành phố Nam phong thanh một tin: Chỗ dựa của Tống Khai Vận đã đổ.

Lúc này, mấy bên môi giới bất động sản đồng loạt tố cáo Tống Khai Vận, về hành vi cạnh tranh kinh doanh không lành mạnh, cũng như nhiều vụ gây thương tích ác ý trong bao năm qua. Bằng chứng chồng chất, Lý Thành dễ dàng bắt giữ Tống Khai Vận để từ từ điều tra.

Bấy giờ, trong vấn đề lựa chọn tuyến vận chuyển đường biển của Daniel, Lý Thành đã tìm thấy nhiều điểm bất thường, huống hồ trước đây Tống Khai Vận còn là chủ tuyến đường biển này. Lý Thành lợi dụng việc này nhằm buộc Tống Khai Vận tố cáo Daniel, có thể giúp lão giảm nhẹ tội.

Hai người này có mối thù không đội trời chung, Lý Thành tin mình có thể thu thập chứng cứ phạm tội của Daniel từ Tống Khai Vận.

Song, trái với dự đoán của Lý Thành, xuyên suốt mười ngày thẩm vấn liên tiếp, Tống Khai Vận vẫn kiên quyết không hó hé một lời về mình hay Daniel. Lão không nhận tội, cũng không tiết lộ gì về Daniel.

Lý Thành hết cách, đành phải sử dụng mấy chuyện xoay quanh bất động sản, để giữ Tống Khai Vận tại đồn cảnh sát. Mặt khác, cuộc điều tra về Daniel vẫn không có tiến triển gì. Daniel luôn xây dựng hình tượng mình là một doanh nhân hợp pháp, yếu thế, bên cạnh anh ta không bao giờ có đông vệ sĩ như Tống Khai Vận.

Thậm chí, khi em gái mình bị Tống Khai Vận đe dọa, lựa chọn đầu tiên của Daniel là tìm đến cảnh sát nhờ giúp đỡ. Ngoại trừ Trần Đại Hà, Lý Thành không thể tìm thấy bất kỳ điểm đột phá gì, nhưng Trần Đại Hà cũng kín miệng như bưng, anh ấy không biết đường nào mà lần.

Quanh đi quẩn lại, Lý Thành chỉ có thể tập trung vào Tống Khai Vận. Kỳ lạ thay, sau mười ngày im lặng, Tống Khai Vận đã khai một số manh mối về địa điểm vận chuyển đường biển của Daniel. Lý Thành lập tức cử người điều tra.

Không ngờ, sau khi tiết lộ mấy manh mối trên, Tống Khai Vận lại như uống thuốc câm, không chịu nói thêm gì nữa. Những manh mối này chỉ nằm ở bề nổi, chưa đủ lung lay Daniel.

Lý Thành cảm thấy mình đã bị Tống Khai Vận đùa giỡn.

Vụ án rơi vào bế tắc một lần nữa, cho đến khi Lý Thành nhận được cuộc gọi từ Trương Sậu:

“Madelyn bị bắt cóc rồi!”

Trương Sậu tận mắt chứng kiến Ngô Đồng bị một chiếc xe tải đông lạnh bắt cóc. Anh chạy theo xe tải, khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi để bám đuôi, nhưng khi đến đường ray xe lửa, đèn đỏ sáng lên, đoàn tàu xanh lục chạy xình xịch qua trước mặt anh. Lúc đèn đổi sang màu xanh, chiếc xe tải kia đã mất tăm.

Không bất ngờ gì, biển số xe là giả.

Sau khi trở về từ thành phố Ngô, Trương Sậu đã rút khỏi vụ án của Daniel. Nhưng lúc này tại đồn cảnh sát, anh đang gấp rút kiểm tra camera giám sát trên con đường đó.

Lý Thành nhanh chóng cử hai nhóm dựng rào chắn chặn xe tải đông lạnh, còn anh ấy tới tìm Tống Khai Vận.

Madelyn mất tích, dĩ nhiên Tống Khai Vận là nghi phạm hàng đầu.

Song, sau khi thẩm vấn Tống Khai Vận, Lý Thành không khỏi ngờ vực. Lúc nghe tin Madelyn bị bắt cóc, Tống Khai Vận đã tỏ vẻ ngạc nhiên, trông có phần nào đó như đang giả vờ vô tội, Lý Thành cực kỳ quen thuộc với thái độ này. Nhưng khi nghe đến chiếc xe tải đông lạnh, lão đã nhíu mày trong chớp nhoáng, khó ai nhận ra.

Trực giác của một cảnh sát lâu năm đã mách bảo Lý Thành: Chuyện này không hề đơn giản.

Nhưng Tống Khai Vận vẫn giữ im lặng như mọi khi, không hó hé gì.

Nửa đêm, cảnh sát ở lối vào cao tốc phía Bắc thành phố Nam đã báo tin, xe tải đông lạnh mà họ lần theo đang cố gắng rời khỏi thành phố. Lý Thành ra lệnh phải ngăn chặn bằng mọi giá, anh ấy và Trương Sậu tức khắc lái xe sang đó.

Chiếc xe lặng lẽ phóng nhanh dưới đêm mưa, mưa tầm tã gần như không thể thấy đường. Nhưng tốc độ lái xe của Trương Sậu vẫn nhanh vùn vụt, khiến Lý Thành phải nắm chặt tay cầm.

“An toàn là trên hết.” Lý Thành nhắc nhở.

Trương Sậu không quay đầu, chỉ hỏi: “Người trong xe đông lạnh có thể sống được bao lâu?”

Trong khoang xe tối tăm, tiếng động cơ trở nên ầm ĩ.

Lý Thành nhìn Trương Sậu, từ khi đến đồn cảnh sát vào buổi chiều, anh vẫn luôn căng thẳng, trạng thái của anh không bình thường.

Lý Thành chưa bao giờ thấy Trương Sậu như vậy.

Năm ấy, sau khi bị thương rồi quay về thành phố Nam nhận việc, Lý Thành và Trương Sậu đã phá nhiều vụ án, đối mặt với không ít tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng trạng thái của Trương Sậu chưa bao giờ giống thời khắc này.

Anh từng kinh qua những năm tháng nguy hiểm cận kề tử thần, Lý Thành tin chắc, sẽ khó lòng xuất hiện việc gì khiến Trương Sậu sợ hãi lo lắng hay tim đập dồn dập.

Thực tế cũng chính xác như vậy, Trương Sậu giống hệt một vũng nước đọng sâu không đáy, Lý Thành chưa từng thấy anh gợn sóng vì ai.

Nhưng giờ đây, Lý Thành chắc chắn vũng nước đọng đấy đang ở ngay tâm bão.

Một nỗi lo sợ tột độ bỗng chốc bao trùm Lý Thành, anh ấy nhìn Trương Sậu:

“Cậu và Madelyn có mối quan hệ gì?”

Khi Trương Sậu rẽ gấp vào đường cao tốc, tiếng lốp xe rít lên chói tai: “Tôi và cô ấy không có quan hệ gì hết.”

Cả hai biết rõ, người có quan hệ sẽ phải rút khỏi vụ án để tránh hiềm nghi. Trương Sậu phủ nhận mối quan hệ giữa họ.

Lý Thành từng gặp Madelyn một lần.

Nếu Trương Sậu thật lòng yêu cô, Lý Thành cũng không ngạc nhiên. Nhưng trong lòng anh ấy thoáng dâng lên một cảm giác bi thương, bởi lẽ hai người họ khác nhau mồn một.

Lý Thành vẫn nhìn Trương Sậu.

Anh ấy hiểu mình không thể ngăn cản Trương Sậu.

Song, Ngô Đồng không ở trên xe đông lạnh.

Khi Trương Sậu và Lý Thành đến nơi, chiếc xe đông lạnh vừa bị chặn đường. Trương Sậu lao lên mở cửa thùng xe. Một cơn gió thổi mạnh qua, cánh cửa đập “rầm” vào thân xe.

Bên trong hoàn toàn trống rỗng, nhiệt độ bình thường.

Không phải cảnh Ngô Đồng bị hạ thân nhiệt mà anh từng thấy.

Trái tim Trương Sậu thắt lại, nhưng đã căng lên ngay sau đó. Anh mau chóng đến trước mặt tài xế.

“Người trên xe đâu?”

Trương Sậu sa sầm mặt, giọng nói khàn đặc, anh ép tài xế vào cạnh xe.

Tài xế run rẩy nói năng lộn xộn: “Tôi... tôi... trên xe chỉ có mình tôi thôi.”

“Ông nói dối!” Trương Sậu đột ngột cao giọng: “Tại ngã rẽ phố Khánh Xuân, rõ ràng ông đã cố tình dừng xe.”

“Tôi... tôi không có mà.”

“Ông giấu người ở đâu!?” Trương Sậu mất hết kiên nhẫn, vươn tay bóp mạnh cổ tài xế, ép ông ta vào cửa xe, gần như nhấc bổng ông ta lên.

“Tôi bảo ông nói thật!” Trương Sậu siết chặt tay hơn, tài xế đỏ bừng mặt.

Bấy giờ Lý Thành đang chỉ đạo nhiệm vụ, rốt cuộc anh ấy cũng nhận ra điều bất thường. Anh ấy lập tức bước tới, nắm lấy cánh tay Trương Sậu.

“Trương Sậu!” Anh ấy thấp giọng nhắc nhở: “Madelyn không ở trên chiếc xe này! Nếu cậu truy hỏi như vậy tiếp, tôi phải buộc cậu rút khỏi vụ án đấy!”

Dưới đêm mưa đen kịt, Trương Sậu đã ướt sũng người từ lâu. Anh chậm rãi quay đầu nhìn Lý Thành, khiến Lý Thành rợn hết sống lưng.

Anh ấy chắc chắn mình đã thấy sát ý.

“Trương Sậu!” Lý Thành cảnh cáo một lần nữa.

Trương Sậu lẳng lặng nhìn Lý Thành trong giây lát, từ từ buông tay ra.

Tài xế ngã gục xuống đất.

Lý Thành ra lệnh cho cấp dưới, phải mau chóng đưa dấu vân tay và mẫu vật trong xe về phòng thí nghiệm để xét nghiệm. Daniel đang ở nơi khác, một người phụ nữ họ Ôn đã mang đồ đạc trong nhà Madelyn đến đồn cảnh sát, để họ xét nghiệm và đối chiếu.

Một nhóm cảnh sát khác điều tra tài xế, nhanh chóng có kết quả.

Tài xế này không có gì đáng ngờ, ông ta là nhân viên lâu năm của một công ty vận chuyển hàng đông lạnh địa phương. Lý do sử dụng biển số giả cũng đơn giản, xe tải bị trừ điểm và phạt tiền sẽ là tổn thất với cá nhân lẫn công ty, cộng thêm tài xế chạy đường dài thường xuyên vi phạm luật giao thông, nên việc dùng biển số giả gần như đã trở thành quy tắc ngầm trong ngành.

Nhà của tài xế nằm ở vùng nông thôn thuộc thành phố Nam, cảnh sát đã tới lục soát, nhưng không phát hiện điều gì khả nghi.

Lý Thành và Trương Sậu thức trắng đêm, để đưa tài xế về đồn cảnh sát và thẩm vấn ông ta suốt ba giờ liền, nhưng không thu được bất kỳ manh mối nào có giá trị.

Có vẻ tài xế thật sự không biết gì về vụ việc.

Trời đã hửng sáng, tài xế ngồi ủ rũ trong phòng thẩm vấn, lẩm bẩm than phiền hôm nay xui xẻo quá, lo lắng nếu bị công ty sa thải, ông ta không biết phải chăm sóc hai đứa con đang mắc bệnh thế nào.

Không nhận được kết quả gì từ quá trình thẩm vấn, Lý Thành bảo Trương Sậu về nghỉ ngơi.

Trương Sậu mở cửa rời khỏi phòng, ngồi xuống ghế lấy thuốc lá ra.

“Bao giờ có kết quả xét nghiệm?” Anh hỏi.

“Chậm nhất vào sáng mai. Cậu về nghỉ đi.”

Trương Sậu không đáp, đưa điếu thuốc lên miệng, ngẩng đầu nhìn bầu trời chỉ mới hửng sáng.

Mưa đã tạnh nhưng mọi thứ vẫn không khá hơn.

Lý Thành nhìn anh một lát, bất ngờ lên tiếng:

“Tôi nghĩ chưa chắc Madelyn bị xe này bắt đâu.”

Thật ra, ban đầu Lý Thành đã ngờ ngợ. Tại sao Trương Sậu lại tin chắc Madelyn ở trên chiếc xe đông lạnh này?

Lý Thành cũng đã xem đoạn video giám sát. Góc quay của camera trùng với tầm nhìn của Trương Sậu, họ chỉ thấy chiếc xe đông lạnh che khuất Madelyn rồi cô biến mất tại chỗ.

Dù Lý Thành đã nhanh chóng cử người liên lạc với Daniel, sau khi tra xét một loạt địa điểm Madelyn có thể đến, cũng như liên hệ với người cô quen biết, Lý Thành mới khẳng định Madelyn bị bắt cóc thật.

Nhưng trước đó, vì sao Trương Sậu cứ khăng khăng nói Madelyn bị chiếc xe đông lạnh đó bắt lên? Khi anh mở thùng xe, ngoài nỗi thất vọng hụt hẫng, Lý Thành vẫn nhớ, trên mặt Trương Sậu còn hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Cứ như anh tin chắc một trăm phần trăm Madelyn sẽ ở đó.

Lý Thành thấy rất kỳ lạ. Anh ấy rút một điếu thuốc ra, lặng lẽ hút hồi lâu.

Một cơn gió thổi từ xa tới, ven đường không một ánh đèn, chỉ lập lòe đốm lửa đỏ từ hai đầu điếu thuốc.

Lý Thành ngẩng đầu: “Làm sao cậu chắc chắn...”

Nhưng anh ấy chưa kịp nói hết câu, đột nhiên điện thoại của Trương Sậu vang lên.

“Có kết quả rồi.”

Trương Sậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía phòng thí nghiệm.

Trên xe tải đông lạnh, không tìm thấy bất kỳ dấu vết sinh học nào của Madelyn. Xem video quá trình xe di chuyển trong phạm vi của camera, họ không thấy đoạn nào ghi lại cảnh cửa thùng xe mở ra.

Về mặt lý thuyết, có thể khẳng định Madelyn chưa bao giờ lên chiếc xe này.

Lý Thành quay đầu nhìn Trương Sậu, anh gần như đứng chết trân, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau hồi lâu im lặng, Trương Sậu mới hỏi: “Có thể thu thập lại mẫu vật trong thùng xe không?”

Lý Thành thoáng nhìn cảnh sát Vương trong phòng thí nghiệm, quay sang nói với Trương Sậu: “Đã thu thập hơn hai mươi mẫu vật trên xe, đủ lắm rồi. Huống hồ…” Lý Thành khựng một nhịp: “Cậu biết rõ hơn tôi mà, thứ đám bắt cóc muốn là né tránh tai mắt của người khác. Dùng xe chở đồ đông lạnh to thế này là tự đâm đầu vào chỗ chết đấy.”

Lý Thành rời mắt khỏi Trương Sậu: “Trương Sậu, Madelyn không ở trên chiếc xe này.”

Cô đã nói: “Mọi việc không bao giờ như ý muốn, luôn trái với mong đợi.”

Trong sổ chỉ viết xe đông lạnh và tình trạng của cô lúc ấy, nhưng khi anh muốn xem lại tỉ mỉ cảnh tượng hôm đó, thì giấc mơ kia không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Mọi việc chưa từng như ý muốn, luôn trái với kỳ vọng.

Cô nói đúng.

Ngô Đồng cứ biến mất như thế.

Daniel vẫn đang ở nơi khác, không thể rời khỏi. Trong thời gian đó, anh ta gọi vài cuộc điện thoại, yêu cầu Lý Thành nhất định phải mau chóng tìm thấy em gái anh ta. Anh ta vừa nghiêm túc vừa gấp gáp nói, nhưng cũng chỉ dừng ở mấy cuộc điện thoại.

Thậm chí anh ta còn bảo không thể trở về.

Bấy giờ vụ án của Tống Khai Vận đã chuyển sang giai đoạn mới, một số nhà môi giới bất động sản bị tố cáo ẩn danh, cảnh sát điều tra ra họ đã thực hiện nhiều chuyện mờ ám. Do đó, số bằng chứng tố cáo Tống Khai Vận dạo trước đã bị hủy bỏ hết.

Tình hình càng tiêu cực hơn.

Gần như đã chắc chắn Tống Khai Vận sẽ được thả ra, tựa hồ Daniel không còn quan tâm đến tung tích của Madelyn nữa, trong khi Madelyn mất tích suốt bảy ngày rồi.

Ôn Nguyệt đến gặp Trương Sậu ở phòng nghỉ của đồn cảnh sát. Ngô Hằng đã đi rất nhiều ngày, anh ta nói công việc ở vùng khác đang chồng chất nên không thể về, bảo chị tin tưởng cảnh sát. Ôn Nguyệt khóc sướt mướt trong điện thoại, Ngô Hằng thẳng tay cúp máy.

Kể từ khi bị cảnh sát điều tra một khoảng thời gian, Ngô Hằng bắt đầu bận rộn hơn. Khác hẳn thời điểm Tống Khai Vận và Ngô Hằng tranh chấp nhau, dạo này Ôn Nguyệt thường bắt gặp luật sư lẫn giám đốc ngân hàng ra vào công ty Ngô Hằng, thậm chí còn thi thoảng ở nhà Ngô Hằng rất muộn.

Dù lo lắng bất an không thôi, Ôn Nguyệt lại không thể hỏi lý do. Hiện tại, Ngô Đồng đã mất tích bảy ngày. Cảnh sát luôn miệng bảo đang tìm kiếm, đang điều tra, phát hiện ra gì sẽ báo cho họ. Nhưng đã đợi lâu như vậy rồi, chị vẫn chưa nhận được tin nào về Ngô Đồng.

Ôn Nguyệt tìm số điện thoại của Trương Sậu, Trương Sậu bảo chị sang đồn cảnh sát gặp anh.

Tới nơi, chị ngửi thấy mùi khó chịu trong phòng nghỉ.

Có lẽ vì cửa sổ luôn đóng kín, còn mùi thuốc lá quá nồng.

Ôn Nguyệt không bật đèn, vì chị thấy Trương Sậu đang dựa vào ghế ngủ.

Tư thế ngủ của anh cũng ngay ngắn, ánh sáng u ám chiếu từ ngoài vào, khiến hàng mày nhíu chặt của anh trở nên sâu hơn.

Ôn Nguyệt muốn khóc.

Vừa rồi chị đến đây, thấy ai nấy trong đồn cảnh sát cũng tươi tỉnh, bừng bừng sức sống. Có lẽ họ vẫn đang khua chiêng gõ trống ráo riết tìm kiếm tung tích của Ngô Đồng, nhưng trong mắt họ, chuyện này chỉ là một công việc.

Nhưng đối với Trương Sậu thì không.

Đội trưởng Lý nói Trương Sậu đã không về nhà suốt bảy ngày.

Anh kiểm tra toàn bộ camera giám sát bất kể ngày đêm, liệt kê tất cả mọi chiếc xe tải đông lạnh đã đăng ký ở thành phố Nam, rồi ra ngoài điều tra theo dõi từng chiếc một.

Chiều nay Tống Khai Vận sẽ được thả, Trương Sậu còn muốn theo dõi lão.

“Cô đến rồi.” Trương Sậu tỉnh dậy.

Ôn Nguyệt lấy lại tinh thần, một giọt nước mắt còn vương trên má.

Chị nghiêng người bật đèn, lặng lẽ lau giọt nước mắt.

Căn phòng sáng lên, chị thấy Trương Sậu đứng dậy mở cửa sổ.

Bấy giờ chị mới nhìn rõ người đàn ông trước mắt, râu đã mọc lởm chởm từ cằm kéo dài đến hai bên má anh, sắc mặt mệt mỏi không thể diễn tả thành lời. Khi thức dậy, anh lập tức rút điếu thuốc ra khỏi túi rồi châm lửa.

Anh cần tỉnh táo ngay, Ôn Nguyệt biết rõ. Đã bao lâu rồi anh chưa ngủ?

Trương Sậu đứng dậy vươn vai một chút, sau đó ngồi xuống ghế. Cất giọng khàn đặc, anh nhìn Ôn Nguyệt:

“Cô cứ ngồi tự nhiên, mười phút nữa tôi phải ra ngoài, có vấn đề gì thì bây giờ cô có thể hỏi tôi.”

Chạm vào ghế ngồi xuống, Ôn Nguyệt nhìn Trương Sậu. Hồi lâu sau chị nhỏ nhẹ hỏi: “Anh chắc chắn sẽ tìm thấy Mandy, đúng không?”

Trương Sậu hít vài hơi thuốc, lông mày của anh gần như nhíu chặt vào nhau. Anh im lặng rất lâu, như thể đang canh cánh điều gì đó.

Quá trình chờ đợi này trở thành một kiểu tra tấn, Ôn Nguyệt vô thức run run người.

Ngoài cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi qua, mùa thu sắp tới, mưa vẫn chưa ngừng dù chỉ một lúc.

“Ừ.” Trương Sậu đáp: “Cô còn câu hỏi nào nữa không?”

Trong phòng nghỉ yên tĩnh, Ôn Nguyệt vô thức quên mất hơi lạnh vừa rồi. Người đàn ông trước mặt chị đã chắc nịch đáp “Ừ”.

Nếu một ngày nào đấy Ngô Đồng thật sự yêu người đàn ông này, Ôn Nguyệt có thể hiểu vì sao.

Anh đủ sức cáng đáng tất cả, dẫu cô rơi từ độ cao hàng nghìn mét, anh vẫn có thể vững vàng đỡ lấy cô trong vòng tay mình.

“Paul nói, hôm mất tích, con bé đã ở nhà anh.” Ôn Nguyệt mở lời.

“Ừ, nhưng tôi không phải người bắt cóc cô ấy.”

“Ý tôi không phải vậy.” Ôn Nguyệt ngập ngừng: “Ý tôi là, hai người… ?”

“Chúng tôi không có quan hệ gì cả.” Anh dứt khoát phủ nhận.

Ôn Nguyệt nhìn anh: “Lần trước, khi trợ lý Diêu đến thành phố Ngô đưa Mandy về, tôi đã nghe về chuyện của anh trên máy bay.”

Trương Sậu im lặng.

Ôn Nguyệt rơi lệ lần nữa, chị đứng dậy, không muốn làm mất thêm thời gian của Trương Sậu.

“Cảnh sát Trương, xin nhờ anh. Tôi không còn thắc mắc nào khác.”

Ôn Nguyệt tới cửa, dừng bước. Chị chăm chú nhìn Trương Sậu: “Mandy là một cô gái rất tốt, nếu anh thật sự hiểu con bé, anh sẽ biết điều ấy thôi.”

Dứt lời, chị quay đầu rời khỏi phòng nghỉ.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, âm thanh gió thổi ngoài cửa sổ trở nên rõ rệt hơn.

Điếu thuốc trên tay đã tàn, Trương Sậu vô thức dời mắt sang một nơi.

Ở góc phòng nghỉ để một cây dù ngôi sao trong suốt.

Khi dù xoay tròn, ánh sáng chuyển động theo, sáng tối giao thoa, hắt lên gương mặt cô.

Thỉnh thoảng đôi mắt cô sẽ tối lại, đôi khi sẽ sáng lên, nụ cười của cô giống hệt trăng lưỡi liềm ngời ngợi.

“Trương Sậu, Trương Sậu, Trương Sậu.”

Cô luôn gọi cả tên lẫn họ của anh.

Cô ướt sũng tóc, ngồi xổm bên cạnh anh, lên tiếng hỏi: “Tôi đẹp không?”

“Trương Sậu, anh đã từng nhớ về tôi chưa?”

Cô lấy mất điếu thuốc của anh, rồi lại đưa về miệng anh.

Cô nói, cảnh sát Trương của các cậu đã tặng tôi cây dù này đấy.

Cô đã có người mới, anh chưa bao giờ là người duy nhất, dẫu anh hiểu rõ điều ấy từ lâu.

Bao lời dối trá đẫm máu giữa họ, cô cho vào quên lãng. Quá khứ của họ, cô dễ dàng xóa bỏ.

Một lần nữa, anh đã lừa dối cô.

Lần này, cô ngoảnh đầu cất bước không hề do dự, cô đã hoàn toàn thất vọng về anh.

Nhịp thở của Trương Sậu chậm dần, nặng nề hơn. Cửa sổ trong phòng nghỉ hẹp nhỏ, tia sáng chiếu lên lưng anh, gương mặt anh trở nên ảm đạm.

Chuông báo thức của điện thoại reo vang.

Còn nửa tiếng nữa, Tống Khai Vận sẽ được thả.

Trương Sậu đứng dậy, cầm áo khoác rời khỏi phòng.

Trời lại mưa, Trương Sậu đội mũ áo khoác lên, châm một điếu thuốc, bám theo Tống Khai Vận. Thật ra Lý Thành đã cử một đội giám sát Tống Khai Vận, nhưng Trương Sậu vẫn quyết định tự theo dõi.

Buổi chiều ở thành phố Nam, giao thông tắc nghẽn, chiếc xe đến đón Tống Khai Vận di chuyển chậm chạp trên đường.

Xe của đội theo dõi cũng chạy phía sau xe Tống Khai Vận không xa, đường tắc nên họ chỉ có thể khó khăn nhích lên.

Trương Sậu dùng xe đạp công cộng, âm thầm theo dõi từ xa. Xe đạp nhẹ, tiếng động nhỏ, thuận tiện luồn lách giữa đám đông.

Mây đen nặng trịch bao trùm cả thành phố, thỉnh thoảng xuất hiện tiếng sấm to vang dội. Nhưng trời vẫn chưa đổ mưa lớn, như thể cơn mưa vẫn đang từ từ tích tụ.

Nhưng ai cũng biết, một trận mưa lớn sẽ trút xuống sớm thôi.

Dòng người lặng lẽ di chuyển, tất cả đều dừng xe trước đèn đỏ.

Điếu thuốc của Trương Sậu đã ướt sũng, anh ném vào thùng rác ven đường.

Từ trên cao, một chiếc lá cây ngô đồng ướt nhẹp chậm rãi rơi xuống, đáp lên tay lái xe đạp của anh.

Lá không còn xanh nữa, mùa thu đã gõ cửa.

Đèn đỏ chuyển xanh, xe Tống Khai Vận lập tức phóng về phía trước, xe của đội cảnh sát theo sát đằng sau.

Trời ngày càng tối, một tia sét đánh xuống, Trương Sậu nhanh chóng bám theo.

Tống Khai Vận phát hiện xe của đội cảnh sát.

Khi chúng dẫn xe của đội cảnh sát vòng quanh thành phố Nam lần thứ hai, cửa kính bên phía Tống Khai Vận hạ xuống, lão ngạo mạn giơ tay ra ngoài và vẫy với phía sau.

Thành viên trong đội báo cáo cho Lý Thành, Lý Thành tức giận chửi mắng.

Nhưng cuối cùng xe của đội cảnh sát vẫn phải rút lui, vì việc bám theo đã trở nên vô nghĩa.

Xe của Tống Khai Vận không chạy vòng quanh nữa, mà tiếp tục tiến thẳng về phía ngoại ô thành phố Nam.

Đổi sang một chiếc xe đạp điện công cộng, Trương Sậu bám đuôi.

Rốt cuộc, trận mưa lớn đã tích tụ cả buổi chiều cũng đổ xuống, tầm nhìn của Trương Sậu hoàn toàn bị che khuất giữa làn mưa dày đặc, anh cố gắng theo dõi chiếc xe đen, toàn thân ướt sũng.

Cơ thể anh tựa một dòng sông ấm áp, nước mưa trong suốt chảy róc rách qua người anh.

Đường cao tốc bị chặn, ô tô chỉ đành chạy qua con đường nhỏ lầy lội bùn sình, nhờ vậy Trương Sậu mới có thể bám theo chúng.

Xe dừng trước một ngôi nhà ở nông thôn.

Bốn người xuống xe, gồm Tống Khai Vận, trợ lý của lão và hai vệ sĩ.

Trương Sậu dừng xe ở xa, ẩn nấp sau một thân cây gần đó.

Trợ lý che dù cho Tống Khai Vận bước vào trong.

Trương Sậu quan sát căn nhà, đó là một căn nhà sân vườn hình vuông, diện tích không lớn, phía trước có cổng, một ngôi nhà hai tầng nằm bên trong.

Thấy chúng đã vào sân, Trương Sậu nhanh chân vòng ra sau nhà, anh xác định không có cửa sau, cũng như nắm rõ vị trí của bốn chiếc camera giám sát. Rồi anh chọn một điểm mù của camera, lùi về sau vài bước, nhảy lên bám vào mép tường, âm thầm lẻn vào sân.

Cánh cửa tầng trệt đã đóng, Trương Sậu thấy căn phòng phía Tây sáng đèn, anh cúi người tiến nhanh về bên đó, ngồi xổm dưới cửa sổ đang mở hé.

Tiếng mưa xối xả đã át hết mọi âm thanh của Trương Sậu.

Có lẽ Tống Khai Vận cứ tưởng mình đã cắt đuôi được cảnh sát, hoặc có thể lão quá tự mãn, xem thường người khác, nên lúc này lão đang thoải mái bàn chuyện với trợ lý trong phòng.

Áp sát lưng vào bức tường lạnh lẽo, Trương Sậu bật máy ghi âm lên. Vừa lắng nghe động tĩnh từ bên trong, anh vừa quan sát tình hình bên ngoài.

Sấm sét vẫn đang gào thét không ngừng trên trời, giọng nói trong nhà hơi đứt quãng.

“... Từ nay về sau, ông đây và hắn không đội trời chung!” Giọng Tống Khai Vận khàn nhưng không nhỏ.

“Chắc hắn vẫn chưa biết sếp đã ra ngoài.” Trợ lý nói: “Tôi điều tra rồi, hiện giờ hắn đang ở Monaco, hầu hết tài sản trong tài khoản của hắn cũng đã chuyển qua đó.”

“Thằng Tây khốn kiếp!” Tống Khai Vận chửi: “Kiếm tiền của chúng ta rồi muốn chạy, ông đây không giết hắn thì cũng phải khiến hắn hối hận cả đời!”

Trương Sậu mím chặt môi.

“Thằng Tây” lão đang nói đến ắt là anh trai Ngô Đồng. Vậy nên Ngô Đồng đã bị Tống Khai Vận bắt cóc, nhưng tại sao lão lại chọn thời điểm này để ra tay?

Trương Sậu còn chưa kịp nghĩ xong, một tia sét bổ xuống, gió đổi hướng.

Tiếng vọng từ bên trong ra: “Đóng cửa sổ mau, mưa tạt vào hết rồi.”

Đang chuẩn bị rời khỏi, Trương Sậu đột nhiên nghe thấy âm thanh ở cửa sổ.

Âm thanh kề sát, gần như ngay trên đầu anh.

Trương Sậu tức khắc dừng bước, nhanh chóng nép sát vào tường. Anh nín thở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trên.

Nhưng rồi âm thanh bỗng dưng im bặt.

Tim đập thình thịch, Trương Sậu vẫn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Vì anh biết, nếu nhấc chân vào lúc này, chắc chắn anh sẽ bị đám người bên trong phát hiện.

Nhưng bàn tay đang nắm lấy cửa sổ đã dừng lại rất lâu.

Cứ như đang quan sát anh, hoặc đang chờ đợi anh.

Tiếng mưa lớn nhỏ đan xen.

Trương Sậu đã tê rần chân vì ngồi lâu, nước mưa lạnh lẽo chảy xuống tay anh. Anh cẩn thận dời từng bước một.

Nhìn qua khe hở, anh mới nhận ra tay trợ lý đang gỡ sợi dây phơi ở cửa sổ. Gã cứ gỡ từng vòng một, Tống Khai Vận mất kiên nhẫn hỏi: “Sao còn chưa đóng nữa?”

Nói xong, lão bước nhanh tới, Trương Sậu lại áp sát vào tường. Rồi anh nghe thấy tiếng cửa sổ đóng sầm!

Âm thanh cơn mưa rào vang lên bên tai anh lần nữa, tiếng người nói chuyện bên trong trở nên rời rạc hơn.

“... Trước kia ông đây không nên cầu xin hắn!...” Tống Khai Vận vẫn cao giọng nói, nhưng anh không còn nghe thấy câu trả lời của tay trợ lý.

“... Con mẹ nó thấy chết không cứu, còn muốn lừa ông đây... Hổ dữ còn không ăn thịt con...”

“Vậy chỉ còn cách gậy ông... lưng ông...”

Tiếng cười vang lên trong phòng, trái tim Trương Sậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau khi Ngô Đồng mất tích, anh trai cô không trở về thành phố Nam một lần nào. Anh ta đã gọi vài cuộc điện thoại, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi. Anh ta quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như tin chắc Ngô Đồng sẽ không sao.

Trương Sậu nghĩ mình đã đoán đúng.

Ngô Đồng mất tích gần trùng với thời điểm Tống Khai Vận bị bắt. Lý Thành từng than phiền Tống Khai Vận có chống lưng vững chắc, không thể hỏi được gì. Nhưng chẳng mấy chốc, chỗ dựa của Tống Khai Vận đã rớt đài. Kỳ lạ thay, lão không hề hó hé bất cứ việc gì liên quan đến Daniel, dù trước đây lão và Daniel đã nổ ra xung đột lớn.

Song, trên thế giới này, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn.

Tống Khai Vận mặc kệ việc lập công chuộc tội, bất luận nhiều công lao đến đâu cũng không thể xóa hết tội lỗi của lão. Lão không muốn ngồi tù dù chỉ một ngày.

Do đó, Tống Khai Vận đành tìm đến Daniel nhờ cậy, đây là lý do khi ở trong đồn cảnh sát, lão không nhắc đến Daniel một từ nào.

Nhưng dễ dàng nhận ra Daniel không giúp lão.

Dẫn tới chuyện Ngô Đồng mất tích.

Còn Ngô Hằng biết rõ kẻ nào đã bắt cóc Ngô Đồng.

Anh ta biết Tống Khai Vận có yêu cầu gì với mình, nên Tống Khai Vận sẽ không giết Ngô Đồng.

Đó là lý do Ngô Hằng có thể bình tĩnh đến vậy.

Trái tim Trương Sậu như bị thiêu đốt.

Không giết Ngô Đồng, không có nghĩa việc cô bị bắt cóc là chuyện không quan trọng.

Nhưng Tống Khai Vận nói Ngô Hằng đã lừa lão là sao? Gậy ông đập lưng ông là sao?

Hiện giờ, chuyện quan trọng hơn là Tống Khai Vận đã được âm thầm thả ra, có nghĩa Ngô Hằng vẫn nghĩ mình đang nắm thóp Tống Khai Vận, nhưng thực chất, Tống Khai Vận không còn cần gì từ Ngô Hằng nữa.

Giờ đây đối với Tống Khai Vận, mạng sống Ngô Đồng đã mất hết giá trị.

Cái chết của cô có thể trở thành một con dao sắc bén, giúp Tống Khai Vận đâm vào Ngô Hằng.

Trương Sậu vô thức thở dốc.

Lúc này, từ ngoài sân vang lên tiếng xe ô tô, Trương Sậu nhanh chóng thay đổi vị trí, trốn ra sau tường bên trong sân.

Mấy người đàn ông mặc vest đen bước vào, Trương Sậu nhìn họ và nhận ra hai người.

Thảo nào lại chọn một ngôi nhà nông thôn hẻo lánh tầm thường thế này, thì ra đây là nơi Tống Khai Vận gặp gỡ chỗ dựa mới của mình.

Khi cánh cổng đóng lại, trợ lý Tống Khai Vận và hai tên đàn em bước ra.

Trương Sậu có linh cảm chúng đi xử lý Ngô Đồng.

Anh không hề lưỡng lự, lập tức trèo ra ngoài từ phía bên kia sân.

Ba tên đó lên xe, di chuyển về phía Nam.

Trương Sậu lái xe điện, bám theo từ xa.

Chạng vạng, mưa đã tạnh. Trong bóng tối, vì không thể bật đèn xe của mình, anh đã gặp khó khăn khi theo dõi.

Với ít ánh sáng từ bầu trời, Trương Sậu khó nhọc bám sát chiếc xe đen. Thời điểm rời khỏi sân, anh đã lấy điện thoại ra, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ Lý Thành.

Anh gọi lại.

“Cậu có bám theo Tống Khai Vận không?” Lý Thành hỏi thẳng.

“Trên quốc lộ 225, hướng về phía Nam sáu kilômét, rẽ trái khoảng hai kilômét có một căn nhà, trước cổng trồng hai cây ngô đồng.”

“Hiểu rồi.”

Lý Thành đang định tắt máy, đột nhiên nghe thấy Trương Sậu nói: “Họ sẽ giết Mandy trong tối nay.”

Lý Thành ngẩn ra, hỏi ngay: “Sao cậu biết? Cậu đang ở đâu? Đừng hành động một mình đấy!”

“Tôi biết, tôi đang theo dõi chúng, tôi sẽ chia sẻ vị trí cho anh, anh hãy cử người đến nhanh.” Trương Sậu vẫn dán mắt vào chiếc xe đằng trước, giọng trầm thấp: “Tống Khai Vận từng cầu cứu Daniel, nên lão mới không chịu hợp tác khi ở trong đồn.”

Lý Thành chửi thề: “Đệt, tôi biết ngay hai tên này có vấn đề mà!”

“Tống Khai Vận bắt cóc Mandy, ép Daniel phải cứu lão.”

“Thảo nào anh trai cô ấy bình tĩnh đến thế, em gái mình gặp chuyện cũng không thèm về. Nhưng giờ Tống Khai Vận đã ra ngoài rồi, đừng nói lão sẽ...”

“Nên tôi mới bảo hãy nhanh chóng cử người đến.” Trương Sậu trầm giọng, sau đó anh cúp máy, tiếp tục theo dõi.

Trên con đường không mưa, xe điện khó có thể theo kịp ô tô. Thêm vào đó, anh đã lái xe quá lâu, xe điện dần cạn pin.

Khu vực này không gần trung tâm thành phố, Trương Sậu không tìm thấy phương tiện thay thế nào. Tốc độ xe ngày càng chậm, chiếc ô tô mất hút khỏi tầm mắt của anh.

Trương Sậu không chần chừ, tức khắc xuống xe.

Song, ngay khi anh chuẩn bị lao về phía trước, một ánh đèn pha chói lòa chiếu thẳng vào anh.

Trên con đường ẩm ướt sau khi tạnh mưa, chân ga đạp hết cỡ khiến lốp xe phát ra âm thanh inh tai.

Chiếc xe màu đen vừa mất dấu bỗng quay về, phóng thẳng đến chỗ Trương Sậu.

Tốc độ xe quá nhanh, Trương Sậu không đủ thời gian né tránh.

Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, anh bị đâm văng rơi xuống đường.

Sau đó, hai tên rời khỏi xe, Trương Sậu nhịn đau vội lăn sang một bên, rồi anh thấy hai viên đạn bắn vào chỗ anh vừa ngã xuống.

“Mẹ kiếp, hôm nay ông đây phải giết mày!”

Con đường ở nông thôn hẻo lánh vắng vẻ, nên tay trợ lý của Tống Khai Vận mới dám hành động trắng trợn như vậy.

Gã cầm súng, bảo đàn em dừng xe. Gã muốn tự tay giết tên cảnh sát này.

Hai bên đường rộng lớn, Trương Sậu chạy hướng nào cũng thành tấm bia sống.

Ánh trăng chiếu khắp mặt đường ẩm ướt, anh thấy trợ lý đang chậm rãi tiến về phía mình.

Trợ lý lên đạn, gã biết cú va chạm vừa rồi mạnh cỡ nào, tên cảnh sát đã bị hất văng gần mười mét, giờ không thể đứng dậy nổi.

Gã đến trước mặt Trương Sậu, giẫm lên ngực Trương Sậu.

Ánh trăng rọi xuống mặt anh, ở miệng anh rướm máu rõ ràng.

Trợ lý mỉm cười: “Để tao giúp mày, tiễn mày lên đường nhanh chóng.”

Gã cúi xuống, dí súng vào trán Trương Sậu.

Nhưng ngay sau đó, Trương Sậu bất ngờ nắm chặt cánh tay gã bẻ về một phía khác, trợ lý bóp cò theo quán tính.

Một tiếng “đoàng” vang lên, một kẻ đứng cạnh hét to ngã gục.

Trương Sậu bật dậy ngay, thúc mạnh đầu gối vào ngực trợ lý, rồi anh nghiêng người, dùng tay ghì cổ gã. Anh dồn sức vật ngược lại, ném trợ lý xuống đất.

Súng rơi vào tay Trương Sậu.

Ban nãy Trương Sậu và trợ lý đánh nhau, tên đàn em không bị thương không dám nổ súng, giờ đây hắn đã mất hết cơ hội làm vậy.

Hạ gục trợ lý xong, Trương Sậu ném súng, trúng vào đầu tên đàn em. Hắn che mắt gào thảm thiết, Trương Sậu lao tới, đá mạnh vào ngực hắn.

Trương Sậu vứt ba khẩu súng vào trong xe.

Ba tên nằm trên đất bị lột áo hết, tay chân cột ra sau lưng, bị trói chặt vào nhau. Tên nào cũng bị ép cong người về phía sau, không thể cử động.

“Madelyn đâu?”

Tay Trương Sậu như kìm sắt, siết chặt cổ trợ lý.

Tuy mặt gã gần như bị ấn sâu vào bùn lầy, nhưng gã vẫn kiên quyết không hé răng.

“Tao hỏi mày bây giờ Madelyn đang ở đâu?!”

Trương Sậu siết chặt tay thêm lần nữa, trợ lý sắp mất hết khả năng hít thở, tay chân bị trói, gã giãy giụa như một con thú hoang bị xiềng xích.

Nhưng gã vẫn cố gắng nhếch khóe miệng lên.

“Tên cảnh sát chết tiệt...” Gã nói: “Con ả chết từ lâu rồi, bọn tao… đang kiếm chỗ vứt xác ả.”

“Nói dối!” Trương Sậu suýt bóp nát cổ gã, anh cố gắng kiềm chế lực của cánh tay mình, để lại cho gã ít hơi thở cuối cùng.

“Ha... ha... không tin, thì... thì mày... mày xem trong cốp xe ấy.”

Trương Sậu nhìn chiếc xe màu đen, đột nhiên buông tay, đứng dậy bước qua đó.

Anh mở cốp xe, bên trong trống không.

Ba tên cười phá lên.

Trợ lý nói tiếp: “Mày thích ả? Vóc dáng và gương mặt ả ngon phết, để ả chết cũng hơi tiếc thật... Nhưng yên tâm, bọn tao đã tìm cho ả một người bạn...”

Trương Sậu bất chợt quay về, giữ chặt cằm gã, đấm mạnh một cú.

Nơi này không phải đồn cảnh sát, Lý Thành cũng không ở đây.

Anh đánh một cú, hỏi gã một lần.

Thêm một đấm nữa, hỏi thêm lần nữa.

Máu tươi dính đầy tay anh, không biết là máu của tên trợ lý hay máu anh.

Anh bảo Ôn Nguyệt anh sẽ tìm thấy cô.

Anh cũng tự nhủ mình có thể.

Anh không tin cô đáng phải chịu kết cục như vậy.

Song, tên trợ lý vẫn không chịu nói.

Bấy giờ cơn đau trên cơ thể đang khuếch đại vô hạn.

Trương Sậu biết, có lẽ xương cẳng chân trái của anh đã gãy.

Anh nên dừng tay, kiểm tra vết thương của mình trước.

Nhưng anh không thể.

Dường như chỉ cần anh còn hỏi, thì Ngô Đồng vẫn chưa gặp chuyện.

Anh đánh ngày càng mạnh, ngày càng ác liệt.

Dần dà, tay trợ lý không còn phát ra âm thanh gì nữa.

Hai tên đàn em ngưng bặt tiếng cười, hoảng sợ nhìn Trương Sậu.

Thấy anh loạng choạng đứng dậy.

Trong đêm tối, bóng dáng anh trở nên cao lớn khổng lồ. Hai kẻ kia cố gắng lùi về sau nhưng không thể.

Anh ngày một đến gần hơn.

“... Mày... Không phải mày là cảnh sát hả? Sao... sao lại có thể đánh chết người?!”

Trương Sậu lạnh lẽo đáp: “Ai nói với mày tao là cảnh sát.”

Anh đạp lên đầu một tên:

“Ai khai tung tích của Madelyn trước, tao sẽ thả đứa đó. Còn đứa kia hôm nay sẽ ở lại đây.”

Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống mặt anh, một nửa mặt của kẻ bị đạp lên đầu đã chìm trong bùn ẩm.

Máu nhỏ từ ngón tay Trương Sậu xuống cổ hắn, hắn gào thét khóc lóc.

Trương Sậu cạn sạch kiên nhẫn.

“Tao chỉ đếm đến ba.”

“Tôi nói! Tôi nói!”

Hắn không chịu nổi nữa.

Tên còn lại bỗng hoảng hốt, kêu lên: “Con mẹ nó nói gì chứ, khi ra ngoài, Vương Phú không hề bảo sẽ làm gì cả!”

Nhưng tên kia vẫn run rẩy nói: “Gã không nói với mày không có nghĩa không nói với tao! Bọn tôi... bọn tôi tới giết cô gái đó. Cô gái đó ở một căn nhà tại khu phát triển kinh tế phía Bắc, anh... anh không tin thì tôi dẫn anh đến.”

Tên còn lại lập tức mắng chửi: “Đồ hèn, mày muốn hại chết tao! Mày đang nói dối!”

Gió thu thổi bay chiếc áo ngắn của Trương Sậu, phát ra tiếng phần phật nặng nề. Từ kinh nghiệm thẩm vấn nhiều năm của mình, anh nhận ra chúng chẳng biết gì về nơi giam giữ Ngô Đồng.

Hô hấp của Trương Sậu trở nên nặng nề, anh cố gắng chịu đựng cơn đau.

Anh rút chân về, bước nhanh đến chiếc xe màu đen.

Khi anh chuẩn bị lái xe, âm thanh của xe cảnh sát đột nhiên vang lên từ đằng sau.

Lý Thành là người đầu tiên xuống xe, lao tới cạnh xe Trương Sậu.

Các cảnh sát khác cũng mau chóng rời khỏi xe, bao vây ba kẻ dưới đất.

Mùi máu nồng nặc, khi Lý Thành mở cửa xe của Trương Sậu, anh ấy thấy anh đầm đìa máu khắp người.

“Trương Sậu, cậu không sao chứ?” Lý Thành vươn tay kéo cánh tay anh, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo và sự trơn tuột.

“Không hỏi được gì, chúng chỉ chạy xe trên con đường này thôi.” Trương Sậu nhìn về trước, chuẩn bị khởi động xe.

Lý Thành giữ chặt vô lăng, lớn tiếng: “Bây giờ cậu cần phải đến bệnh viện ngay!”

Trương Sậu vẫn khởi động xe.

Lý Thành chửi ầm: “Con mẹ nó cậu thế này rồi, muốn đâm đầu vào chỗ chết hả? Huống hồ cậu cũng không biết đi đâu cả!”

Máu ấm chảy xuống từ trán Trương Sậu, giờ đây anh mới nhận ra đầu mình đã bị thương.

“Nếu anh không lên xe thì bỏ tay ra.” Anh tỏ thái độ cứng rắn như một tảng đá.

Lý Thành hết cách, đành lên xe đóng cửa.

“Con mẹ nó cậu đúng là không sợ chết mà! Nhưng có một phát hiện tôi phải báo cậu biết.”

Trương Sậu giẫm chân ga.

Lý Thành nắm chặt tay vịn: “Cậu còn nhớ tài xế xe đông lạnh Từ Kiến Quốc được thả lần trước không?”

Trương Sậu liếc anh ấy.

Lý Thành la lên: “Nhà ông ta ở cuối con đường này đấy!”

“... Thấy chết mà không cứu, còn muốn lừa ông đây… Hổ dữ không ăn thịt con...”

“Vậy chỉ còn cách gậy ông... lưng ông...”

Trương Sậu đã xem đoạn video giám sát Ngô Đồng bị bắt vô số lần.

Góc nhìn của anh và góc máy quay trùng nhau, anh thấy xe đông lạnh chạy qua từ trái sang phải. Còn Ngô Đồng đứng bên đường đối diện.

Trương Sậu nhớ rõ, xe đông lạnh đã thoáng dừng lại khi chạy qua Ngô Đồng, rồi nhanh chóng rời khỏi. Đó không phải ngã tư, tài xế không có lý gì để dừng xe.

Anh chắc chắn xe đông lạnh đã dừng lại vì Ngô Đồng, mặc dù sau đó cảnh sát không tìm thấy Ngô Đồng trên xe.

Nhưng bây giờ, cuối cùng Trương Sậu đã hiểu ra mọi chuyện.

Xe đông lạnh nhắm vào Ngô Đồng là thật, nhưng không thể hoàn thành nhiệm vụ. Đấy là lý do cuộc điều tra sau đó không tìm thấy dấu vết sinh học của Ngô Đồng trên xe, vì Ngô Đồng chưa bao giờ lên xe tải này.

Lý Thành đã nói, mấy kẻ bắt cóc thường dè chừng việc mục tiêu quá lớn, sử dụng xe đông lạnh để bắt cóc Ngô Đồng là tự tìm cái chết, tự chui vào lưới.

Nhưng nếu kẻ đó muốn tự chui vào lưới thì sao?

Khi Tống Khai Vận bị giam trong đồn cảnh sát, lão đã cầu cứu Daniel nhiều lần nhưng Daniel từ chối hết.

Lý Thành kể vào một hôm nọ, Tống Khai Vận đột nhiên khai một số việc liên quan đến tuyến vận chuyển đường biển của Daniel, nhưng lão đã nhanh chóng ngậm miệng, không chịu nói gì thêm.

Lý Thành nghĩ Tống Khai Vận chỉ đang đùa giỡn họ, nhưng lúc này Trương Sậu đã vỡ lẽ.

Tống Khai Vận bỗng mở miệng, chỉ để buộc cảnh sát phải xuất hiện trước mặt Daniel. Đấy là một “bức thư cảnh cáo” Tống Khai Vận gửi đến Daniel, cảnh cáo nếu Daniel không giúp đỡ, lão cũng sẽ không tha cho Daniel.

Nhưng khi lời cảnh cáo này được đưa đến chỗ Daniel, gần như đã tuyên chiến với anh ta. Daniel không biết Tống Khai Vận đã khai với cảnh sát bao nhiêu, anh ta phải lập tức tấn công Tống Khai Vận.

Nhưng anh ta là một thương nhân “hợp pháp”, giết chóc không phải thủ đoạn của anh ta. Anh ta chọn cách đổ tội.

Tống Khai Vận có thể giết em gái anh ta một lần, cũng có thể giết thêm một lần nữa.

Hợp tình hợp lý, rõ ràng đúng logic.

Dùng xe đông lạnh làm mục tiêu to lớn, để cảnh sát có thể nhanh chóng chặn đường và cứu Ngô Đồng. Trên thực tế, phản ứng đầu tiên của cảnh sát khi biết Ngô Đồng mất tích, cũng là khẳng định chính Tống Khai Vận đã gây ra.

Nhưng trước khoảnh khắc Ngô Đồng biến mất, một chiếc ô tô đen chạy tới theo hướng vuông góc chín mươi độ với xe đông lạnh.

Khi che khuất bóng dáng Ngô Đồng, xe đông lạnh cũng che khuất con ô tô đen.

Khi xe đông lạnh chạy đi, Ngô Đồng biến mất, ô tô đen bình thản rẽ vào con đường không nằm trong phạm vi của camera giám sát.

“Manh mối vận tải đường biển” không hề giúp được gì cho Tống Khai Vận, nên lão đánh liều, gọi người bắt cóc Ngô Đồng một lần nữa.

Ngờ đâu, ma xui quỷ khiến, ô tô đen Tống Khai Vận cử tới bắt cóc Ngô Đồng đã đụng phải chiếc xe đông lạnh cũng muốn “bắt cóc” Ngô Đồng. Trong camera giám sát, xe đông lạnh đã vừa vặn che khuất ô tô đen.

Thêm nữa, kết quả trong giấc mơ của Trương Sậu đã dẫn dắt cảnh sát theo sai hướng.

Nhưng sau khi biết Ngô Đồng bị bắt cóc thật, Daniel vẫn không chịu giúp đỡ Tống Khai Vận. Tống Khai Vận đành phải cắt thịt một lần nữa, tìm kiếm trợ giúp từ nơi khác, cuối cùng ra khỏi đồn cảnh sát.

Lần này, lão nói sẽ dùng kế gậy ông đập lưng ông.

Con đường phía trước dẫn tới nhà của tài xế xe đông lạnh đó.

Máu trong cơ thể chảy ngược, Trương Sậu đạp chân ga, lao nhanh vùn vụt.

Anh không nhìn nhầm, đúng là xe đông lạnh.

Nhưng không phải vào thời điểm ấy.

Mà là ngay giờ khắc này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.