Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 26: Giấc mơ



“Sao em lại nói thế?”

Trương Sậu bảo: “Anh không biết.”

Ngô Đồng nghĩ, trong giấc mơ của Trương Sậu, có lẽ họ còn trải qua một câu chuyện khác. Nhưng giấc mộng của anh cũng vỡ vụn, đứt đoạn, không ai có thể tìm ra ngọn nguồn thật sự.

Ngô Đồng hỏi: “Vậy kết cục trong mơ là gì?”

Trương Sậu trả lời: “Anh chỉ thấy Ngô Hằng chạy trốn.”

Câu chuyện giữa anh và cô, nhưng Ngô Hằng lại đặt dấu chấm hết.

“Em biết kết cục thật sự là gì.” Ngô Đồng nói.

“Là gì?”

Cô nghiêng tai áp vào vị trí trái tim anh, nhẹ giọng đáp: “Em sẽ chết.”

Trương Sậu nói: “Anh không thích kết cục này.”

Song, cô chỉ bật cười khúc khích.

Vừa ban nãy thôi cơ thể cô vẫn còn ấm, nhưng sau khi cô nghỉ ngơi một lát, thân nhiệt đã nhanh chóng hạ xuống.

Trương Sậu đứng dậy đóng cửa sổ, tiếng mưa tí tách trở nên trầm đục đầy xa xăm.

Cô hỏi: “Khi nào mùa mưa này mới kết thúc?”

“Không biết, tin tức nói có thể sẽ kéo dài tới mùa đông.”

“Gần đây anh có theo dõi tình hình bão Mặt Trời không?”

Trương Sậu ngẩn người, nhớ ra cô đang nói về việc trên radio.

Anh muốn bảo, nhiều khả năng mấy chuyện đó chỉ là lời bàn luận gây tò mò thôi, không có căn cứ khoa học, anh chưa bao giờ thấy cách giải thích tương tự trên các bản tin thời sự chính thống. Nhưng anh cũng nhớ đến chú chim sơn ca đã lìa đời chỉ để cất tiếng hồi đáp.

“Em nhờ Ôn Nguyệt kiểm tra giúp em rồi, khi hai lần mưa lớn đạt cực trị vào tháng Chín và tháng Mười, thì bão Mặt Trời cũng đạt đỉnh.”

“Có lẽ trùng hợp thôi.” Trương Sậu nói.

“Phải, giống giấc mơ và hiện thực của anh, cũng là trùng hợp.”

Trương Sậu không đáp.

Ngô Đồng tựa vào ngực anh, chậm rãi nói tiếp: “Chúng sinh ra rối loạn lượng tử, mưa to và bão Mặt Trời, cũng như giấc mơ lẫn hiện thực của anh đấy.”

“Em học nhiếp ảnh hay vật lý thế?” Trương Sậu hỏi.

Ngô Đồng cười rộ.

“Đến tận bây giờ, hiện thực luôn bị giấc mơ ảnh hưởng. Anh nghĩ có khả năng nào hiện thực cũng thay đổi được giấc mơ không?”

Trương Sậu tiếp tục trầm mặc.

“Anh đã thử, nhưng thất bại.” Cô nhắc đến lần ở thành phố Ngô.

Trong phòng ngủ yên ắng, cô không biết anh đang nghĩ gì, anh cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Thi thoảng, Trương Sậu cảm thấy giây phút này mới là giấc mộng.

Không hề chân thực, cứ mông lung mơ màng. Cô không nên thuộc về anh, anh không thể trao cho cô cuộc sống cô mong đợi, nhưng anh cũng chẳng cưỡng lại được việc gần gũi với cô hơn.

Tình trạng của cô không ổn lắm, dù điệu bộ của cô không khác gì thời điểm họ mới gặp nhau.

Song, chính vì không có bất kỳ điểm khác biệt nào, nên anh mới cảm thấy cô có điều cực kỳ bất ổn.

Thời khắc cô nằm trong xe đông lạnh, cô đã quyết định buông bỏ.

Nhưng sau khi được cứu, dường như cô đã lập tức trở về bình thường.

Trái tim Trương Sậu treo lơ lửng, Lý Thành kể anh Ôn Nguyệt thường xuyên gọi điện hỏi bao giờ có kết quả của Ngô Hằng. Có lẽ không chỉ mỗi Ôn Nguyệt muốn biết vấn đề đó.

Không biết lúc này đã mấy giờ đêm rồi, giọng Ngô Đồng nhỏ nhẹ, cô nói ngày mai cô muốn ra ngoài chụp ảnh.

Anh đáp được.

“Trương Sậu, ôm em.” Cô ra lệnh.

Trương Sậu ôm cô, để cô nép vào lồng ngực mình. Anh ôm chặt xiết bao, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của anh.

Cảm giác hoảng hốt sợ hãi không rõ nguyên nhân chợt dâng lên.

Nhịp tim vững vàng của anh, cơ thể nóng bỏng của anh, khiến cô lầm tưởng thế gian này vẫn còn điều gì đấy đáng bịn rịn.

Ngô Đồng đẩy Trương Sậu ra.

“Thôi, em không quen.” Cô nói.

...

Buổi sáng Ôn Nguyệt đến sớm, mang bữa sáng cho họ.

Khi Trương Sậu bước ra phòng khách, Ôn Nguyệt lên tiếng chào anh. Đã một thời gian anh không gặp Ôn Nguyệt, trông chị gầy hơn, nhưng chị vẫn nở nụ cười dịu dàng. Thấy Ngô Đồng chưa ra ngoài, chị bèn hỏi Trương Sậu về tình trạng của cô.

Trương Sậu lặng thinh.

Ôn Nguyệt cười gượng: “Anh cũng cảm nhận được rồi nhỉ.”

Chuyện này như ngọn núi sạt lở, anh chỉ có thể trơ mắt chứng kiến núi sụp xuống nhưng chẳng thể làm gì.

“Hôm nay căn nhà ở trung tâm thành phố sẽ bị niêm phong.” Ôn Nguyệt nói.

Trương Sậu bảo anh biết rồi, sáng sớm Lý Thành đã báo anh.

Ai cũng hiểu rõ, chuyện của Ngô Hằng gần như là ván đã đóng thuyền.

“Phải mất bao lâu để đưa ra phán quyết?” Ôn Nguyệt hỏi.

“Cũng tùy, nếu vụ án phức tạp, có thể mất vài tháng đến vài năm.”

Ôn Nguyệt gật đầu: “Tôi vào xem em ấy.”

Trương Sậu nhường đường.

Thoạt trông Ngô Đồng rất ổn.

Cô nhờ Ôn Nguyệt trang điểm cho mình.

Cửa sổ trong phòng mở ra, Ngô Đồng đã rửa mặt xong, cô đang ngồi trên giường.

Cô mặc váy ngủ màu trắng, gập đầu gối dựa vào đầu giường.

Gương mặt cô trắng nõn, khiến Ôn Nguyệt nhớ tới cảnh cô được cứu ra khỏi xe đông lạnh, bấy giờ khuôn mặt cô đã mất hết sắc máu.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cộng thêm mưa lớn, nhiệt độ giảm rất nhanh.

“Chắc năm nay phải lên Bắc Sơn sớm rồi.” Ôn Nguyệt nói.

“Bắc Sơn cũng mưa liên tục mà.”

Ôn Nguyệt đáp: “Cũng đúng.”

Ngô Đồng cười, Ôn Nguyệt cũng tủm tỉm.

Thấy gương mặt Ngô Đồng lạnh lẽo, Ôn Nguyệt bèn đứng dậy đóng cửa sổ.

Cửa sổ vừa đóng, âm thanh trong phòng cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Mùa đông năm nay đi đâu?” Ôn Nguyệt ngồi xuống ghế, lấy hộp phấn phủ bên cạnh.

Ngô Đồng nhắm mắt: “Đến nhà Trương Sậu.”

Ôn Nguyệt nói: “Ý kiến hay đấy.”

Hai người lại khẽ cười.

Ôn Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngô Đồng, cô vẫn nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

Dường như cô đã dịu dàng hơn nhiều, nhưng càng khiến Ôn Nguyệt lo lắng hơn.

Chị sợ, không phải Ngô Đồng đang dịu dàng mà vì cô không còn vướng bận bất cứ điều gì nữa.

Cây cọ môi nhẹ nhàng lướt trên môi Ngô Đồng từng lượt một, trong lòng Ôn Nguyệt trĩu nặng tâm sự.

Ngô Đồng chợt lên tiếng: “Đám họ hàng của chị có tìm đến chị nữa không?”

Ôn Nguyệt vẫn vững tay: “Không, sau khi bị em đánh một trận, họ không dám tới nữa.”

Hai người tiếp tục bật cười.

“Chị nói chị thích Quảng Châu nhỉ?”

Ôn Nguyệt ngẩn ra: “Trước đây chị chỉ nói bâng quơ thôi, em còn nhớ à.”

“Sau khi rời khỏi Ngô Hằng, hay chị đến Quảng Châu sống nhé?”

“Chị sẽ không rời xa em.”

Ngô Đồng mở mắt, cô cười trêu Ôn Nguyệt thiếu nghị lực.

“Nếu em kết hôn với Trương Sậu, chị vẫn muốn ở nhà em hả? Em không thích 3P đâu.”

Ôn Nguyệt nghẹn lời: “Em định kết hôn với Trương Sậu ư?”

“Chị giỏi nắm bắt trọng điểm phết.”

“Cảnh sát Trương thật sự rất tốt.” Ôn Nguyệt ngừng tay, nghiêng người tìm lược.

Sau khi uống thuốc đều đặn, Ngô Đồng hoàn toàn chấp nhận việc cô không thể nhìn thấy nữa. Xung quanh cô bắt đầu xuất hiện nhiều người đàn ông đến rồi đi như cưỡi ngựa xem hoa.

Không một ai có thể ở lại lâu dài.

Cô cũng ngày càng thờ ơ sắc sảo.

Sau đó, cô say đắm cảm giác nghẹt thở. Ôn Nguyệt từng thấy vết máu bầm trên cổ cô chẳng rõ bao nhiêu lần.

Cô ngày một cực đoan hơn, mãi đến khi gặp Trương Sậu.

Ôn Nguyệt đã nghe về chuyện xảy ra trên máy bay, chị cũng đã gặp Trương Sậu ở đồn cảnh sát.

“Cảnh sát Trương, là kiểu người dù gãy chân cũng phải ngủ với em trước khi đi bó bột đấy.”

Ôn Nguyệt nhớ rõ biểu cảm của Ngô Đồng lúc cô nói câu này, có lẽ bản thân cô không thấy, nhưng trên môi cô đã nở một nụ cười nhè nhẹ, cũng chẳng kém phần chân thật.

“Chị đang nghĩ gì thế?” Đột nhiên Ngô Đồng hỏi.

“Không có gì.” Ôn Nguyệt bừng tỉnh, tiếp tục chải đầu cho Ngô Đồng.

“Muốn búi lên không?”

“Cũng được.”

...

Bên ngoài, Trương Sậu gọi điện cho Lý Thành.

Tiến triển của vụ án còn nhanh hơn Lý Thành nghĩ. Tống Khai Vận vốn định rút lui hoàn toàn khỏi chuyện này, nhân tiện xử lý cả Ngô Đồng, nhưng nào ngờ ba người lão cử tới đã bị Trương Sậu tống vào đồn cảnh sát.

Cây bút ghi âm của Trương Sậu trở thành bằng chứng then chốt. Ngoài tay trợ lý của Tống Khai Vận, hai tên đàn em còn lại đã dứt khoát phản bội Tống Khai Vận để giữ mạng.

Tống Khai Vận hết đường chối cãi, biết chắc chắn lão sẽ bị xử tội giết người.

Ban đầu Ngô Hằng bị bắt vì xúi giục tài xế xe đông lạnh bắt cóc Ngô Đồng, nhưng chỉ sau vài ngày, Tống Khai Vận muốn lập công chuộc tội nên đã khai ra chuyện của Ngô Hằng.

Lão đã thuê người bắt cóc và mưu sát Ngô Đồng, giờ không còn hy vọng vào việc Ngô Hằng có thể cứu lão nữa.

Khi biết Tống Khai Vận đã tố giác sau lưng mình, Ngô Hằng hoàn toàn nổi điên.

Phía trên âm thầm gây áp lực cho Lý Thành, nhưng hai kẻ này lại phản bội lẫn nhau, tiết lộ hết mọi bí mật. Vụ án quá lớn, lãnh đạo thấy không thể che đậy được nữa nên đành mặc kệ.

“Có lẽ sẽ có kết quả sớm thôi.” Lý Thành nói.

“Anh vất vả rồi.” Trương Sậu đứng trong sân, nhìn phòng khách trống trải: “Còn một chuyện nữa, tôi muốn nhờ anh để ý giúp.”

“Là?”

“Trong thời gian tạm giam, liệu Ngô Hằng có khả năng được bảo lãnh với số tiền kếch xù không?”

“Về mặt pháp luật thì có khả năng đấy.”

“Anh ta sẽ chạy trốn.” Trương Sậu nói đầy chắc nịch.

Lý Thành im lặng một lát: “Cậu thấy gì nữa à?”

“Ừ.”

Lần này Lý Thành tin Trương Sậu.

“Được rồi, chúng tôi sẽ để ý, cố gắng ngăn việc anh ta được bảo lãnh.”

“Cảm ơn anh, còn nữa...” Trương Sậu dụi tắt điếu thuốc đã cháy gần hết: “Tôi đã nộp đơn xin chuyển công tác, chắc anh cũng thấy rồi.”

“Cậu nghĩ kỹ chưa? Ở đó khổ hơn thành phố Nam nhiều đấy. Đội chỉ định phạt cậu thôi, không định thuyên chuyển đâu.”

Trương Sậu ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám: “Tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ đợi xong vụ án của Ngô Hằng nữa thôi.”

“Nhưng chuyện của Ngô Hằng vẫn chưa có kết quả... Tôi sẽ tạm giữ đơn của cậu, nếu khi nào cậu đổi ý, nhớ nói với tôi.”

Trương Sậu cầm điện thoại, thấy Ngô Đồng đang đứng ở cửa phòng khách.

Trời âm u nặng nề, cô mặc chiếc váy dài không tay màu trắng, ôm sát đường cong cơ thể, chạm tới gần mắt cá chân trắng muốt.

Mái tóc đen búi lên xinh xắn, tai đeo đôi khuyên ngọc trai tròn trịa sáng bóng, tựa như chính cô.

“Cảm ơn anh, tôi còn ít việc, cúp máy đây.” Không đợi bên kia trả lời, anh đã nhét điện thoại vào túi.

Trương Sậu bước tới, ánh mắt hóng hớt của Ngô Đồng lia qua, cô cười: “Gọi cho Trình Tuyết à? Sao cúp máy gấp thế, em đâu phải người nhỏ nhen.”

Trương Sậu sửng sốt, đáp trả: “Em vẫn còn nhớ tên cô ấy cơ đấy.”

Nụ cười của Ngô Đồng nhanh chóng biến mất: “Trương Sậu.”

Trương Sậu nói thẳng: “Là Lý Thành.”

Anh cúi đầu nhìn Ngô Đồng, trên mí mắt cô ánh lên vệt sáng lấp lánh, Trương Sậu không kìm được, khẽ chạm môi vào mắt cô.

Ngô Đồng đẩy anh ra: “Đừng động dục khắp nơi.”

Cô hơi mím môi lộ ra nét cười nhẹ, hỏi tiếp: “Anh đã nói gì với cảnh sát Lý?”

Trương Sậu nhìn cô, trông cô rất điềm tĩnh, như thể chỉ hỏi vu vơ.

“Về chuyện anh trai em. Nếu anh ta được bảo lãnh, anh lo anh ta sẽ bỏ trốn.”

“Như anh đã thấy trong mơ.”

“Đúng.” Trương Sậu đáp.

“Không phải nói không thể ngăn cản sao?”

“Vẫn phải thử chứ.”

Ngô Đồng khẽ cười, không nói gì thêm, xoay người vào phòng khách.

Ôn Nguyệt cũng chuẩn bị về, Trương Sậu tiễn chị ra tận cửa.

Trong phòng khách, Ngô Đồng ngồi dựa vào ghế sofa.

Ngón tay cô cầm một điếu thuốc.

Thái độ của cô vẫn như trước, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, nhìn xuống sàn nhà đăm đăm.

Trương Sậu vào phòng khách, ngồi cạnh cô. Tối qua cô nói hôm nay muốn ra ngoài chụp ảnh, nhưng bây giờ cô chỉ trầm tư ngồi yên trên sofa.

“Em đang lo về chuyện của anh trai em à?”

Ngô Đồng vẫn bất động: “Em lo cho anh ta làm gì, anh ta phạm tội thì vào tù thôi, chẳng liên quan gì đến em.”

“Em có dự định gì không?”

“Dự định gì cơ?” Ngô Đồng nhướn mày nhìn anh, bất ngờ nghiêng người đến gần, cười nói: “Cảnh sát Trương, ngày nào anh cũng thích nghĩ nhiều vậy à?”

Trương Sậu cúi đầu nhìn cô.

Ngô Đồng bỗng lùi về, mỉm cười: “Em chưa từng lo lắng gì hết, anh biết tại sao không?”

“Tại sao?”

Khóe mắt Ngô Đồng cong cong, cô giơ một ngón tay chỉ vào mắt mình.

“Vì em nhắm mắt làm ngơ.”

Cô cười đến mức run run vai, cứ như chuyện này thật sự rất hài hước.

“Cảnh sát Trương nên học hỏi em nhiều hơn.”

Trương Sậu nhìn cô một lát: “Thế em dạy anh nhé.”

Ngô Đồng nhìn anh vài giây, dập điếu thuốc của mình, đứng dậy.

“Vậy để em dạy anh.”

Bên ngoài căn nhà trồng một bãi cỏ cắt tỉa gọn gàng, xa hơn chút là một hồ nước, bao quanh bởi hàng cây cao.

“Chỉ cần nhắm mắt, đơn giản vậy thôi.” Ngô Đồng ra sân trước.

Lúc này không phải ban đêm, nhưng khi nhắm mắt, toàn bộ khung cảnh đã biến mất.

Trương Sậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Đồng, anh tiến về phía cô.

Anh nhớ rõ khu vực này là một bãi cỏ bằng phẳng, dù bước chân không chắc chắn, anh cũng không hề do dự.

Nhưng chẳng mấy chốc, Trương Sậu đã ngửi thấy mùi ẩm ướt của hồ nước.

Cùng lúc đó, bước chân của Ngô Đồng trở nên gấp gáp hỗn loạn hơn.

Cô đang bước đến hồ, Trương Sậu cảm nhận được sự thay đổi của thảm thực vật dưới chân.

Anh giơ một tay lên giữa không trung, để dò trước những thân cây đang nghênh đón anh. Rễ cây nấp dưới mặt đất tạo thành nền đất gồ ghề khó đoán, Trương Sậu bèn thận trọng thả chậm bước chân hơn.

Nhưng âm thanh của Ngô Đồng đã biến mất.

Gió lùa qua rừng cây, từng chiếc lá âm ẩm rơi xuống cánh tay Trương Sậu, khiến cơ bắp của anh co lại rồi nhanh chóng thả lỏng.

Ngô Đồng đã “tan biến”.

Trương Sậu dừng bước, từ từ xoay một vòng tại chỗ, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Ngô Đồng, nhưng cô không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Bên tai anh chỉ còn tiếng gió lạnh thổi chẳng dứt.

Thế giới như rời xa anh, chỉ còn mỗi bóng tối.

“Trương Sậu ơi.”

Giọng cô bất chợt vang lên từ đằng sau.

Trương Sậu xoay người lại.

“Đi thẳng.” Cô nói.

Cô cách anh không xa, Trương Sậu bước nhanh về phía trước.

Anh không giơ tay để dò cây cối xung quanh nữa, chỉ cất bước theo giọng Ngô Đồng.

Tiếng cành cây gãy vang lên rõ rệt, Trương Sậu đứng yên, cảm nhận được máu nóng đang chảy xuống trán.

Ngô Đồng tiến về phía anh, đến gần sát, giọng cô không giấu nổi niềm vui:

“Trương Sậu, có phải anh đụng vào cành cây rồi không?”

Trương Sậu trầm giọng đáp phải.

Cô càng cười tươi hơn, không thèm kiềm chế.

“Cảnh sát Trương, dù anh nheo mắt hay mở mắt thì em cũng chẳng thấy gì đâu. Sao mà khờ thế?”

“Ừ nhỉ, anh quên mất.”

Ngô Đồng cười khúc khích, cô vươn tay chạm vào má Trương Sậu. Máu không chảy xuống nữa, chỉ đọng ở gần vết thương trên trán bên phải.

Cô kéo dài giọng: “Cảnh sát Trương, làm người mù không dễ đâu. Anh khờ thế này, cứ giữ đôi mắt để dùng thì hơn.”

Trương Sậu không đáp.

Trước kia, anh luôn vượt trội hơn cô, nhưng giờ đây khi nhắm mắt, anh lại kém xa cô.

Ngô Đồng cười hồi lâu, cười đến mệt, không còn thấy thú vị nữa.

Trương Sậu mở mắt, vẫn không lên tiếng.

Ngô Đồng không thấy nét mặt anh, nhưng bầu không khí yên tĩnh kéo dài khiến mọi thứ trở nên nặng nề. Cô đoán, có lẽ anh đang tức giận.

Người đàn ông bình thường bị trêu chọc như vậy chắc đã nổi cáu rồi.

Cô cất lời, có phần thách thức: “Cảnh sát Trương, giận hả?”

Giọng Trương Sậu vẫn bình thản: “Không.”

Anh im lặng một giây: “Buồn cười lắm à?”

Ngô Đồng nhướn mày: “Buồn cười chứ, buồn cười quá chừng.”

Cô còn dùng ngón trỏ xoa máu trây ra mặt anh, nhưng Trương Sậu vẫn đứng yên. Cô nghĩ cơn giận của anh dồn đến đâu rồi nhỉ?

Cổ? Hay miệng đây?

Sau một hồi bôi máu lung tung, Ngô Đồng hết hứng thú, chuẩn bị rút tay về.

Nhưng Trương Sậu bất ngờ nắm nhẹ cổ tay cô.

“Buồn cười thì hãy cười nhiều hơn em nhé.”

Khi anh nói, hơi thở ấm áp phả ra.

Lòng bàn tay Ngô Đồng bỗng dưng nóng rực.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.