Cô có cả triệu cách đẩy anh xuống địa ngục, cũng có cả triệu cách đưa anh lên thiên đường.
Cô cho phép anh sở hữu cô, độc chiếm cô.
Tựa như cách cô chiếm hữu anh.
Đêm nay hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ đêm nào trước đấy.
Trước kia Trương Sậu chấp nhận việc sau khi họ lên giường, cô đã không gọi cho anh suốt một tuần. Nhưng từ nay về sau, anh sẽ chủ động gọi cho cô.
Anh đủ tư cách, đủ danh phận, đủ tự tin.
Cô chỉ thuộc về một mình anh.
Bản năng chiếm hữu bẩm sinh bùng nổ vô hạn trong đêm nay, chính tay cô đóng dấu xác nhận điều ấy.
Anh chạm vào tóc cô, trán, sống mũi, gò má, môi cô.
Ngón tay ấn môi cô, anh ngắm nhìn dòng máu đỏ tươi tụ lại rồi tan ra.
Anh nhẹ nhàng luồn vào, lưỡi cô nhiệt tình cuốn lấy anh.
Cô nhắm mắt, nghênh đón anh đến.
Trước kia ở Canada, một người bạn của Ngô Đồng từng gửi một chú chó Becgie ở nhà cô.
Lúc ra ngoài, chú Becgie sẽ bảo vệ cô, nhe hàm răng nhọn đáng sợ ra. Nhưng khi về nhà, Becgie sẽ liếm láp khắp người cô, chẳng hề thấy chán.
Chú Becgie liếm mặt cô, liếm mắt cô, liếm từng ngón tay cô, cắn nhẹ rồi liếm mạnh.
Khi cô ngồi thoa kem dưỡng thể trên sofa, Becgie si mê hương thơm ấy. Chú Becgie như bị mất trí, nhào lên người cô.
Mấy ngày nay anh không cạo râu sao? Ngô Đồng nghĩ.
Thời khắc này, những sợi râu ngắn châm chích đấy như bộc phát sức sống, khu vườn bí mật được âu yếm theo từng nhịp đưa đẩy của lưỡi anh.
Tối hôm ấy, Ngô Đồng như vút bay lên tầng mây cao vời vợi.
Cô ngồi trên một chiếc máy bay tên “Trương Sậu”, bay tới một nơi xa xăm. Người cô nhẹ tênh, được anh ôm chặt.
Cô ghé vào tai anh, lặp đi lặp lại lời hứa hẹn với anh.
Trương Sậu gần như không kiềm chế nổi, tay anh giữ cằm Ngô Đồng, anh bảo cô nhấn mạnh lần nữa, một lần nữa, thêm lần nữa.
Vậy cô sẽ nói vô vàn lần.
...
Vì họ đến đúng vào dịp gần Tết, nên sau Tết Trương Sậu sẽ chính thức nhận việc.
Do đó, họ đã trải qua một khoảng thời gian ổn định cuộc sống khá dài.
Trương Sậu cáng đáng hết việc nhà, anh làm việc nhanh nhẹn sạch sẽ. Thiếu mất bàn tay giúp đỡ của dì giúp việc và Ôn Nguyệt, Ngô Đồng cứ nghĩ cô sẽ không quen, nhưng Trương Sậu đã lo liệu chu toàn tất cả.
Anh là một người đàn ông giỏi giang.
Giỏi trong mọi việc.
Trương Sậu giặt đồ lót của Ngô Đồng bằng tay, mỗi lần mặc cô vẫn luôn thấy mềm mại.
Sáng sớm, Trương Sậu đi mua thức ăn về đúng lúc Ngô Đồng tỉnh giấc.
Dùng bữa sáng nóng hổi xong, Trương Sậu sẽ dẫn Ngô Đồng ra ngoài.
Phần lớn thời gian, họ chỉ dạo quanh bờ hồ, Ngô Đồng cầm máy ảnh, nhưng hầu như Trương Sậu sẽ là người chụp.
Cô dạy anh một số kỹ thuật chụp ảnh cơ bản, cô bắt đầu muốn lưu giữ mỗi một khoảnh khắc êm đềm đẹp đẽ.
Trương Sậu nhiệt tình lắm.
Anh đã chụp cho Ngô Đồng hàng trăm, hàng nghìn tấm ảnh.
Buổi trưa, hai người ngồi ăn trước cửa sổ sát đất lớn trong phòng khách. Thời tiết ở Vân Nam thật sự tuyệt vời, Trương Sậu không lừa cô.
Dường như quá khứ đã tan biến khi họ rời khỏi nơi kia.
Thi thoảng trên TV vẫn còn thảo luận về hiện tượng El Nino, Ngô Đồng nghe đến ngẩn ngơ.
Rõ ràng tất cả chuyện đó mới xảy ra không lâu thôi, nhưng cô cứ cảm giác như đã rất đỗi lâu rồi.
Vẫn còn một số câu hỏi chưa tìm thấy đáp án, vẫn còn một số vấn đề chưa tìm thấy nguyên nhân, nhưng cô không còn bận lòng nữa.
Cô quan tâm đến bản thân mình, cô quan tâm đến Trương Sậu.
Cô nhờ Trương Sậu chọn vài bộ nội y anh ưng ý, cô chỉ có một yêu cầu, chất lượng phải tốt.
Trương Sậu mua về, mở hộp, giặt sạch và phơi khô.
Cô sẽ mặc chúng vào buổi tối sau khi tắm xong.
“Thích không?” Cô luôn hỏi vậy.
“Thích.” Câu trả lời của anh chưa bao giờ thay đổi.
Cô thích việc anh thích.
Cô thích cảm giác da kề da, hòa làm một với Trương Sậu.
Cô thích làm tình với Trương Sậu.
Trước lúc yêu Trương Sậu, mọi chuyện đã như thế.
...
Hai tuần sau khi đến Vân Nam, vào hôm nọ, lúc sắp ra ngoài, Ngô Đồng nói Trương Sậu hãy đặt lịch với bác sĩ.
Trước đó, Trương Sậu đã đề cập chuyện này với cô rồi không nhắc thêm nữa. Anh không muốn thúc giục cô, có một số việc cuối cùng cô phải tự đối mặt.
Trương Sậu nhanh chóng đặt lịch khám với một chuyên gia.
Đầu tiên là khám mắt, bác sĩ hỏi về tiền sử bệnh tật, Ngô Đồng bắt đầu thuật lại quá khứ từ rất lâu trước đây.
Cô nắm rõ tên của từng căn bệnh, cô liệt kê các triệu chứng sau vụ tai nạn đó.
Tiếp theo cô kể về số lần phẫu thuật.
Ngày tháng, địa điểm, kết quả phẫu thuật, cô nhớ rõ.
Không ai chịu đựng nỗi đau ấy thay cô, không ai nhớ mỗi một vết sẹo như cô.
Sau khi nghe cô kể, bác sĩ trầm mặc trong chốc lát. Ông ấy ngẩng đầu nhìn Ngô Đồng: “Cô rất kiên cường.”
Ngô Đồng mỉm cười, vui vẻ chấp nhận: “Phải, tôi là một người rất kiên cường.”
Cô được kiểm tra mắt kỹ lưỡng, kết quả không khác biệt gì nhiều.
Có thể duy trì tình trạng hiện tại đã là tốt nhất rồi, không cần uống thuốc, không cần phẫu thuật, vì không còn ý nghĩa gì cả.
Sang buổi kiểm tra tâm lý, cô cần Trương Sậu giúp đỡ.
Bài kiểm tra tâm lý dài dằng dặc, Trương Sậu phải đọc câu hỏi cho cô nghe.
“Bạn đánh giá thế nào về chất lượng giấc ngủ gần đây của mình?”
Ngô Đồng ngẫm nghĩ: “Nếu ngủ với Trương Sậu thì tốt lắm.”
Khóe miệng Trương Sậu nhoẻn lên, không hạ xuống.
“Chất lượng giấc ngủ tốt vô cùng.”
“Bạn có nghĩ đến việc tự sát không?”
Trương Sậu nhìn Ngô Đồng.
Ngô Đồng gật đầu.
Trương Sậu lặng thinh, khiến không gian như nổ tung.
“Đùa anh thôi.” Ngô Đồng cười phá lên: “Chết thì không thể lăn giường với anh, em sẽ tiếc lắm.”
May thay họ đang ngồi làm bài kiểm tra ngoài hành lang, nếu không bác sĩ sẽ thấy vẻ mặt Trương Sậu đổi đủ sắc đỏ trắng xanh lá.
Hơn một trăm câu hỏi tốn không ít thời gian, khi trở vào phòng khám, Ngô Đồng nói Trương Sậu hãy ở ngoài.
Anh chờ đợi rất lâu.
Trương Sậu muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, kìm nén nỗi lo trong lòng, nhưng rồi anh sợ cô rời khỏi phòng sẽ không tìm thấy anh.
Khi cánh cửa mở lần nữa, Ngô Đồng cầm tờ chẩn đoán trên tay.
Cô hỏi: “Anh muốn xem không?”
Trương Sậu hơi đắn đo, cầm lấy gấp lại, bỏ vào túi quần.
“Không cần xem.” Anh nói.
Ngô Đồng cười: “Vậy mình đi lấy thuốc cho em nhé.”
“Được.”
Lấy thuốc xong, Trương Sậu cẩn thận kiểm tra số lượng và loại thuốc phải uống hằng ngày. Ngô Đồng theo anh ra bãi đậu xe, thuận miệng hỏi: “Anh nghĩ sau này em nên làm gì?”
Khi họ rời khỏi bệnh viện, mặt trời đã xế bóng. Đèn đường màu vàng ấm áp đã được bật từ sớm, chiếu lên gương mặt cô một lớp ánh sáng êm dịu.
Nếu một khoảnh khắc nào khiến Trương Sậu cảm thấy tất cả đã bắt đầu lại, vậy đấy chính là giờ phút này.
Cô sẵn lòng khám bác sĩ, sẵn lòng uống thuốc đều đặn, sẵn lòng suy tính về tương lai của mình.
Còn anh cũng rời khỏi thành phố Nam, thoát khỏi cảm giác lênh đênh giữa mặt hồ rộng lớn nhưng mất hết phương hướng.
Giờ đây anh đã có một hoài bão rõ ràng. Anh trở về dòng sông chảy xiết nhưng với mục tiêu cụ thể. Anh muốn kết hôn với Ngô Đồng, muốn trải qua năm tháng hạnh phúc bình yên với cô, muốn vĩnh viễn sống với cô dưới ánh nắng tươi đẹp của Vân Nam.
Anh nghĩ nhiều đến mức lặng người hồi lâu.
Tưởng anh không biết cô có thể làm gì, định tặng anh mấy câu “đanh đá xéo xắt”, Ngô Đồng chợt nghe thấy anh trầm giọng nói: “Lên xe trước đã.”
Trương Sậu mở cửa xe, đỡ cô ngồi vào ghế phụ lái. Nhưng anh không đóng cửa ngay, dáng hình cao lớn của anh bao phủ Ngô Đồng.
“Ngô Đồng, mình kết hôn nhé.” Anh ngỏ lời.
Trương Sậu cũng bất ngờ với chính câu nói đột ngột của mình. Anh cố dằn xuống nỗi hoảng loạn, định nói thêm để che giấu, nhưng vào giây sau, anh đã nghe thấy đáp án nhanh chóng bình tĩnh của Ngô Đồng:
“Được thôi.”
Trên đường về nhà, không gian trong xe yên tĩnh hơn bình thường.
Ngô Đồng mở cửa kính xe, cảm nhận làn gió hiu hiu của buổi chiều tà lướt qua mặt.
Trương Sậu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập vang dội.
Cô nói: “Được thôi.”
Cô nói: “Được thôi.”
Cô nói: “Được thôi.”
Xe vững vàng dừng trước cửa nhà. Trương Sậu bước qua phía Ngô Đồng mở cửa cho cô.
Ngô Đồng được anh dẫn vào nhà: “Tối nay ăn gì...”
Nhưng khoảnh khắc vừa đặt chân vào phòng khách, còn chưa kịp dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm.
Hơi thở của anh ập đến, vừa nóng rực vừa gấp gáp. Anh nhấc bổng cô lên, ép cô vào vách tường trắng có bàn tay anh lót phía sau.
Người anh cứng như sắt, giam chặt cô giữa bức tường và chính anh.
Miệng anh mạnh mẽ chiếm đoạt hương vị của cô, khiến cô cũng khó thở như anh.
Cô vất vả cười khẽ khi anh hôn lên sau tai.
“Trương Sậu ơi.” Cô gọi tên anh.
Cô thích gọi tên đầy đủ của anh biết nhường nào, để hai từ cứng nhắc ấy tan chảy giữa răng với môi, trở nên mềm mại như dòng nước xuân.
Còn anh vẫn luôn lẳng lặng, luôn dùng hành động để hồi đáp cô.
...
Cuối năm ấy, trước khi Tết đến, họ đã đăng ký kết hôn ở địa phương. Ngô Đồng mang quốc tịch nước ngoài nên thủ tục phức tạp hơn, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ.
Họ không báo cho ai, cũng không tổ chức hôn lễ gì.
Họ không cần ai công nhận, cũng không cần ai chứng kiến.
Chạng vạng, ăn tối ở nhà xong, Trương Sậu dắt Ngô Đồng ra ngoài tản bộ như thường lệ.
Tuy không xem việc đăng ký kết hôn là điều gì lớn lao lắm, nhưng cả hai vẫn vui hơn mọi ngày.
Bầu trời bên hồ chưa tối hẳn, Ngô Đồng láng máng thấy nhiều gam màu hỗn loạn nơi chân trời.
Cô hỏi: “Bầu trời bên kia trông như thế nào anh?”
Trương Sậu hỏi lại: “Em nhìn được bao nhiêu?”
Ngô Đồng cẩn thận quan sát vòm trời. Thật ra cô không thể thấy rõ, cảm giác còn khó hơn cả việc phân biệt khay sơn đủ màu bị lật úp qua tấm kính mờ.
Nhưng giờ đây cô đang hạnh phúc nên bèn bịa ra: “Nước hồ đen thẫm, bầu trời gần mặt nước mang một màu xanh lam đậm, vầng dương vừa lặn xuống, nên phía trên màu xanh lam đã nhuộm sắc cam đỏ lẫn cam vàng, lên cao nữa thì sáng hơn. Trăng lên rồi, hôm nay là trăng non.”
Ngô Đồng quay đầu nhìn Trương Sậu, nhướn hàng mày xinh xắn lên, cô hỏi anh đúng chứ?
Trương Sậu nhìn cô: “Đúng thế, đẹp lắm.”
Anh nắm tay trái cô, cứ mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô mãi.
Nhưng tối nay trăng không xuất hiện, mây đen vây giăng đầy trời.
Sang hôm sau, Vân Nam bắt đầu mưa to.
Bão Mặt Trời vẫn hung hăng ngang ngược, hiện tượng El Nino vẫn chưa chấm dứt.