Carlos bắt máy cuộc gọi từ Mendes với tâm trạng khá thấp thỏm. Khi biết Mendes đang trên đường đến, Carlos cũng trở nên hơi sốt sắng lên. Bình thường, những thời gian nhạy cảm như vừa mới nhận báo giá thế này, Mendes sẽ ít khi nào sốt sắng đến như vậy, mà thường sẽ chờ đợi một thời gian cho câu lạc bộ chủ động liên hệ, hối thúc, hoặc đơn giản là gọi điện thoại gây áp lực lên đội bóng. Lần này, lão già này lại chủ động đến thăm sớm như vậy, không biết là phúc hay là họa đây.
Với tâm lý là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi, Carlos tiếp đón Mendes với tâm trạng như tráng sĩ đi cướp pháp trường, không thành công thì thành nhân. Nhưng câu nói đầu tiên của Mendes khiến Carlos như từ địa ngục bay thẳng đến thiên đường.
“Tôi nghĩ, chúng ta nên thảo luận lại hợp đồng của Tùng một lần nữa rồi. Ít nhất tôi cho rằng mức lương 1000 Euro mỗi tuần là chưa đủ”, Mendes nói với giọng trầm thấp, mặc dù đôi mắt đang nén ý cười khi nhìn thấy nét mặt quái dị của Carlos.
Carlos như bừng tỉnh lại, vô thức hỏi :”Vậy còn Arsenal thì sao?”
Mendes nhướng mày, nói bằng giọng suy xét :”Nếu ông muốn bán Tùng cho Arsenal, chúng ta có thể thảo luận tiếp về mức giá”, giọng của Mendes đầy sự mỉa mai. Ông không cho rằng ban lãnh đạo câu lạc bộ Belenenses lại không nhìn ra được, có lời nhất khi bán Tùng là để cậu ấy thể hiện một mùa giải ở giải ngoại hạng Bồ Đào Nha, ít nhất, điều đó cũng chứng minh được rằng, Tùng có đủ khả năng thi đấu ở cấp độ cao nhất châu Âu, chứ hiện nay, nói một cách trực tiếp, giải hạng Nhất vẫn chưa đủ sức nặng để nâng giá Tùng lên một nấc thang mới.
Carlos như bừng tỉnh, vội nói :”Được được, tôi nghĩ hợp đồng nên thay đổi một chút rồi”. Chỉ cần không bán Tùng, theo Carlos nghĩ, mọi thứ đều có thể thương lượng.
Mendes cười mỉm, nắm chắc phần thắng trong tay. Tiếp đến là xem trình độ ra giá của cả hai bên. Mendes trực tiếp hét giá 5000 Euro mỗi tuần. Đây có thể xem là đỉnh lương tại giải hạng Nhất Bồ Đào Nha, trong khi người mang mức lương cao nhất đội một Belenenses là Dady cũng chỉ mới đạt 10000 Euro mỗi tuần mà thôi, như thế cũng đã tạo áp lực lớn cho câu lạc bộ rồi. Đánh chết Carlos cũng không đồng ý mức lương này. Hai bên tiến hành đấu đá đến hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang, tinh thần vẫn diệt. Cuối cùng, phần thắng vẫn thuộc về Mendes, khi có thể đưa lương của Tùng lên mức 2500 Euro mỗi tuần, tương đương 140000 Euro mỗi năm, kèm theo điều kiện về thưởng cống hiến như kiến tạo, ghi bàn, đồng thời vẫn giữ nguyên mức phí phá vỡ hợp đồng 4 triệu Euro, cũng coi như là một bước nhượng bộ của Belenenses khi Tùng vẫn chịu ở lại cống hiến cho câu lạc bộ, thay vì ra đi theo tiếng gọi của Arsenal.
Tại Anh, ngay khi nhận được thư từ chối từ Belenenses, Brady không lấy gì làm bất ngờ, tiếp tục gửi tiếp báo giá, lần này là 1 triệu Euro. Thu từ chối được gửi lại còn nhanh hơn tốc độ ăn tối của ông, làm ông vô cùng bất ngờ. Móc nối với Mendes, có được câu trả lời chắc chắn từ phía cò môi giới số một châu Âu này :”Tùng tạm thời hạnh phúc ở Belenenses, chưa có ý định rời đi, rất cảm ơn sự quan tâm của Arsenal và ngài Wenger, hi vọng sẽ có thể hợp tác sâu hơn sau này”
Brady nhìn những dòng phản hồi sặc mùi xã giao này, tâm trạng vô cùng bực tức. Mặc dù đã dự đoán được trước tình huống này, nhưng khi nhận được lời từ chối của đối phương, Brady cũng không thoải mái được như ông nghĩ. Cả một đời làm việc cho Arsenal, xem ở đây như là nhà của mình, ông không cho phép người khác khinh thường ngôi nhà này. Nhưng rồi suy nghĩ đến điều gì đó, ông lại thở dài, gác lại vấn đề này. Dù sao, tới hay không tới đều là quyền của người khác, không thể vì đây là Arsenal mà tất cả mọi thứ đều phải quay quanh danh tiếng này. Brady cất tư liệu qua một bên. Nếu không có gì thay đổi, đống tài liệu này sẽ gác xó một khoản thời gian dài, trừ khi tên nhóc kia có sự tiến bộ cực lớn, đánh động được Wenger một lần nữa, khi ấy mọi thứ mới có thể có chuyển cơ, đống tài liệu này cũng sẽ được thấy ánh sáng một lần nữa.
Trụ sở của Belenenses
Tùng đang lắng nghe lời kể của Mendes, tâm trạng cũng khá vui vẻ. Dù sao được tăng lương, khẳng định năng lực và vị trí của mình, ai mà lại không thích cơ chứ. Tùng cũng là người trần mắt thịt, vẫn phụ thuộc vào ngũ cốc hoa màu, nên việc tăng lương đối với Tùng giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy. Ít nhất, cậu sẽ có thêm vốn để đầu tư vào những thứ mình đang cần. Cuộc sống tuổi già của cậu hoàn toàn nhờ vào đó, sao mà không lo lắng được cơ chứ.
Mendes nói khá nhiều, chợt sực nhớ ra điều gì đó, nói với Tùng bằng giọng bí hiểm :”Marisa nhờ tôi chuyển lời với cậu, nếu đầu tuần sau cậu có thời gian, thì hãy đến Porto. Nơi đó sẽ có bất ngờ dành cho cậu. Nếu cậu không đi sẽ phải hối hận đấy”, giọng Mendes tràn ngập dụ hoặc, như một con sói xám lừa đảo chú thỏ trắng. Tùng nghe mà rùng cả mình, thầm nghĩ hai cha con này đang giở trò gì, không lẽ muốn bán mình cho bọn buôn người. Cậu yếu ớt hỏi :”Không biết có chuyện gì thế?”, giọng hơi có vẻ do dự, pha lẫn bất an.
Mendes cười lớn nói :”Không có gì đâu, chỉ là một cuộc họp mặt nhỏ của đám bạn Marisa. Nghe cô nàng nói, hình như có cả người yêu của cậu. À mà cậu có người yêu lúc nào thế, sao tôi không có tí thông tin gì cả, cậu giấu hơn bị sâu rồi đấy”, giọng Mendes tràn ngập sự bát quái. Hiếm khi Tùng có thông tin riêng bên lề ngoài bóng đá, đương nhiên với tư cách cò môi giới, ông phải sâu sắc tìm hiểu kĩ một tí.
Tùng chợt tắt tiếng, trong đầu vô ý thức hiện lên một bóng hình xinh đẹp, với mái tóc vàng óng, nụ cười nhếch mép đầy kiêu ngạo và tự tin, cộng với đôi mắt nâu toát lên sự kiêu sa và bí hiểm. Nhưng rồi cậu từ từ chuyển sang thở dài, sau đó không có tí sức lực nào nói :”Nếu đầu tuần sau không có việc gì, tôi sẽ đi, nhưng không hứa chắc được. Thôi không làm phiền ông nữa, tôi cúp máy đây.”, nói rồi, không kịp để Mendes nói thêm điều gì xấu hổ nữa, Tùng nhanh chóng cúp máy, tâm trạng buồn vô cớ.
Mendes khá khó hiểu về hành động vừa rồi của Tùng, rõ ràng sau khi nghe ông nói, tâm trạng của cậu ta thay đổi rõ rệt, từ vui vẻ chuyển sang sầu não. Mặc dù trải qua khá nhiều, nhưng ông vẫn không tài nào nắm bắt được. Thầm nghĩ việc này phải hỏi thật kĩ lại Marisa mới được. Dù sao thằng nhóc này cũng chỉ mới 16 tuổi, cái tuổi này tính bốc đồng rất lớn. Mặc dù không thấy được mức độ tiềm tàng của sự bốc đồng ở thằng nhóc này, nhưng lo trước vẫn tốt hơn là không lo. Ông còn chờ đến ngày thằng nhóc này thành siêu sao thế giới nữa, không thể để sa đà vào yêu đương vớ vẩn được.
Tại ký túc xá, Tùng khó chịu rút ra tờ tạp chí. Trên bìa tạp chí rõ ràng xuất hiện hình ảnh của một cô gái tóc vàng vô cùng xing đẹp, đang che mặt và nắm tay với một chàng trai châu Âu cao to lực lưỡng. Tiêu đề bắt mắt đập ngay vào mặt :”Tin nóng, người yêu của Emma Watson cuối cùng cũng lộ diện, là cầu thủ bóng bầu dục Tom Ducker”. Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, chợt thở dài, quăng tờ tạp chí vào sọt rác, nhanh chóng thay đồ ra tập luyện thêm. Có lẽ, bây giờ cách nhanh nhất để lấy lại tinh thần là tập sút bóng. Tùng thầm nghĩ, sau đó đi nhanh về khu vực máy bắn. Bóng lưng của cậu che khuất phía sau, vô cùng cô đơn.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?