Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 93: Lá Chắn




Giải hạng Nhất Bồ Đào Nha khác hẳn với giải Thanh niên, một bên là tập hợp các đội bóng chuyên nghiệp cạnh tranh cho 3 suất tranh tài ở giải ngoại hạng, với chi phí truyền hình kết xù, cũng như cơ hội được mở rộng nghiệp vụ cạnh tranh, còn một bên là giải đấu của nhóm các cầu thủ trẻ, tuy trình độ khá cao, nhưng mức độ cạnh tranh vẫn không kịch liệt, bởi ai cũng đều biết, dù là thiên tài cách mấy, thì khoảng cách giữa thi đấu chuyên nghiệp và giải thanh niên đều rất lớn, lớn đến mức có rất nhiều cầu thủ thiên tài đều bị kẹt lại ở trình độ này, hoàn toàn không theo kịp được mức độ khốc liệt và cạnh tranh của giải chuyên nghiệp.

Do đó, tương ứng với mức độ cạnh tranh và lợi ích mang lại, thì sự chú ý của cổ động viên và truyền thông tập trung dành cho giải hạng Nhất hoàn toàn vượt xa giải thanh niên. Nhất là ở Belenenses, nơi mà duy nhất có 2 đội đang đá ở hai cấp bậc gần nhau, với đội 1 đang thi đấu cho giải ngoại hạng, và đội B đang thi đấu ở giải hạng Nhất.

Ngay khi kết thúc thời gian tập huấn mùa đông, đám đông cổ động viên ngay lập tức tràn vào trang chủ của Belenenses, để tìm kiếm một cứu cánh cho kết quả tệ hại của nửa đầu mùa giải, khi Belenenses vẫn ngụp lặn phía dưới bảng xếp hạng. Thế nhưng, đám đông hâm mộ hoàn toàn thất vọng. Đội 1 chỉ bổ sung thêm vị trí của Figas đến từ đội B, cộng với sự trở lại của Mancuso sau khi dính chấn thương.

Người hâm mộ cảm thấy vô cùng thất vọng, cảm giác như mọi người đều bị lừa. Bởi trước đó, dưới áp lực của đám đông hâm mộ, ban quản lý câu lạc bộ đã trấn an bằng những lời hứa sẽ bổ sung nhân sự nhằm tạo lợi thế cạnh tranh, muốn thoát khỏi nhóm cuối bảng xếp hạng. Thế nhưng thực tế lại hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù điều này cũng khó trách câu lạc bộ, Carlos cũng vô cùng đau đầu trước một thực trạng vô cùng thê thảm: đội bóng không tiền. Patrick Carvalho hoàn toàn không mong muốn đầu tư thêm vào cái động không đáy này, trong khi chi phí của câu lạc bộ chỉ ở mức duy trì cân bằng. Nếu không có một khoảng đầu tư mới, thì hiện trạng này của Belenenses chỉ trông chờ vào một phép màu mới có thể xoay chuyển được tình thế.

Người hâm mộ hoàn toàn không dễ dàng qua mặt. Thế là, dẫn đầu nhóm cổ động viên quá khích của Belenenses bắt đầu biểu tình ngay tại câu lạc bộ, với hàng đống lời nhắn nhủ đầy hâm dọa dành cho ban quản lý.

Thậm chí, ngay cả huấn luyện viên Jorge Jesus cũng bị ném đá vào kính chiếu hậu, khiến ông cảm thấy vô cùng tức giận.

“Carlos, ông phải ngay lập tức giải quyết việc này, tôi chịu đựng đủ rồi. Tiền vệ và tiền đạo tôi mong muốn đang ở đâu? Thậm chí ngay cả một đội ở giải hạng Nhất các ông cũng không thể tranh đoạt được người nữa hả? Roberto của Leixoes, hay Kamel Ghitas của Victoria SC, giá của họ cao đến mức các ông không thể mua được hay sao? Làm sao? Các ông muốn tôi sử dụng đội hình chấp vá hiện tại để trụ hạng sao?”

Trái ngược với vẻ nổi nóng của Jorge Jesus, Carlos lại vô cùng bình tĩnh. Ông nói với giọng quả quyết :”Chúng ta không có tiền, Jesus à, điều này ông cũng hiểu mà. Tình hình tài chính hiện tại của câu lạc bộ không thể nào bỏ ra được số tiền để mua người mà ông cần được. Điều này là không thể nào?”

Jorge Jesus vô lực ngồi xuống, sắc mặt trầm như nước nói :”Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ông muốn tôi huấn luyện đám cầu thủ của mình với tiếng la ó đầy ngoài cửa hay sao?”

Carlos vò vò cái đầu hói của mình, nói nhỏ :”Tôi sẽ nghĩ cách, cam đoan với ông sẽ ổn thỏa ngay”.

Jorge Jesus liếc nhìn Carlos, trong nội tâm tràn ngập không cam lòng. Nếu mà không có mối quan hệ tốt với Partrick Carvalho, thì ông chắc chắn sẽ không nhận lãnh đống hỗn độn này bao giờ. Tức giận đóng sầm của lại, Carlos vô lực liếc nhìn cánh cửa, như muốn có một phép màu đến với ông. Ngay lúc đang ngây người, thì cánh cửa mở ra lần nữa, và người đến lại là Pacheco.

Liếc nhìn ánh mắt vô thần của Carlos, Pacheco cười cười nói :” À ha, tôi vừa mới thấy Jorge Jesus bước ra khỏi phòng, tâm trạng có vẻ vô cùng tức giận. Haha, trông có vẻ ông đang gặp rắc rối lớn hả Carlos”.

Nhìn gương mặt hả hê của Pacheco, Carlos giận không kềm được, nhưng cũng không thể nào giận chó đánh mèo lên Pacheco. Ông tức giận nói :”Có chuyện thì mau nói đi Pacheco, nếu ông ở đây chỉ để hả hê, thì mau mau ở đâu thì về đấy đi.”

Pacheco cười, bỏ lên bàn sấp giấy tờ :”Tôi đến đây để nộp danh sách cầu thủ đăng kí cho nửa sau mùa giải, ông mau chóng hoàn thành thủ tục giúp tôi nhé.”

Carlos mở tài liệu là, nhìn thoáng qua. Bỗng nhiên, một cái tên xuất hiện trước mắt ông, làm ông bỗng lóe lên một ý tưởng. Ông kích động nói :”Tốt quá rồi, tôi nghĩ tôi có cách để thoát khỏi vấn đề rồi. Ông đúng là cứu tinh của tôi, Pacheco à”.

Pacheco nhìn sắc mặt kích động của Carlos, tâm trạng đột nhiên trầm xuống :”Có gì thì nói thẳng đi, Carlos, ông đang có chủ đích quỷ quái gì nữa hả?”

Carlos cười lớn nói :”Haha, điều này còn là điều tốt cho ông nữa, Pacheco à. Ngày mai, tôi sẽ mở họp báo, thông báo về danh sách cầu thủ mới của đội B, đồng thời cần ông phối hợp dẫn tiến Tùng Nguyễn cùng đến buổi họp báo”.

Ánh mắt Pacheco bỗng nhiên thay đổi. Ông nhìn chằm chằm Carlos, đột nhiên, ông lớn tiếng nói :”Này Carlos, ông biết ông đang làm cái gì hay không hả ? Ông chuyển hết áp lực lên trên người một thằng nhóc 16 tuổi, có phải quá đáng lắm không? Cậu ta còn trẻ, nhỡ không chịu được mà suy sụp thì sao?”

Carlos đứng lên, đối diện với Pacheco, gương mặt kiên quyết :”Đây là chuyện sớm muộn thôi, Pacheco. Tùng Nguyễn sẽ là hình tượng mới của Belenenses, là nhân tố đào tạo trẻ xuất sắc của câu lạc bộ. Đó là định vị hiện tại của cậu ta. Sớm muộn, cậu ấy cũng sẽ tiếp xúc với truyền thông và áp lực. Tôi chỉ thúc đẩy chuyện này sớm hơn thôi. Ông cũng thấy đấy, hiện tại, Belenenses đang đối mặt với khủng hoảng niềm tin từ người hâm mộ. Chúng ta phải tìm cách an ủi lòng tin của họ. Còn có gì an ủi hơn khi chúng ta có một thiên tài đào tạo hoàn toàn từ đội trẻ Belenenses, nay lại được đá ở giải hạng Nhất, hoàn toàn có thể gánh toàn bộ đội bóng trong tương lai. Điều này sẽ giúp câu lạc bộ vượt qua được giai đoạn này. Điều này bắt buộc phải làm, Pacheco à”

Pacheco tức giận đến run cả người. Ông chỉ vào Carlos, không nói được nên lời. Cuối cùng, ông bực tức bước ra ngoài, đến nỗi không thèm đóng cửa lại, để lại Carlos gương mặt nhẹ nhõm hơn không ít.

Pacheco sải bước đi trên sân cỏ, tâm trạng bực tức từ từ giảm bớt, thay vào đó là sự lo lắng khôn nguôi. Một cậu nhóc 16 tuổi phải đối mặt với áp lực từ người hâm mộ và truyền thông, nghĩ như thế nào cũng vô cùng dễ xảy ra vấn đề. Không được, phải nhanh chóng thông báo cho cậu ấy biết mà chuẩn bị.

Nói rồi, Pacheco sải bước về khu kí túc xá. Khi đi đến gian phòng của Tùng, ông bắt gặp cậu vẫn đang luyện tập thể lực trong phòng, khi một tay đang chăm chỉ hít đất, thỉnh thoảng lại nói gì đó với Pele đang vẻ mặt ao ước ngồi bên cạnh.

Thấy người đến là huấn luyện viên, cả hai đứa đều vô cùng giật mình, ngay lập tức mời Pacheco vào phòng. Thấy ông đang chuẩn bị có điều muốn nói, Pele nhanh chóng chuồn đi, không quên đóng của lại, để lại không gian yên tĩnh cho ông và Tùng.

Nhận ra huấn luyện viên có tâm sự, Tùng hỏi ngay :”Thưa boss, hôm nay ông đến đây có việc gì thế ạ?”, nói rồi, cậu cũng tò mò nhìn về phía ông. Gương mặt của Pacheco hôm nay rất lạ, rất xoắn xuýt, tựa hồ vô cùng phân vân.

Pacheco nhìn Tùng một lúc, rồi sau đó nói :”Xin lỗi cậu, Tùng”

Tùng vô cùng nghi hoặc, hỏi lại :”Vì chuyện gì, thưa boss”.

Pacheco khoác tay, nói nhỏ :”Hôm nay, tôi đến đây với tư cách tiền bối của cậu, chứ không phải huấn luyện viên của cậu. Có một chuyện, tôi cần phải nói cho cậu biết trước để chuẩn bị, nếu không, tôi sẽ rất hối hận nếu chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu”

Tùng lại càng ngạc nhiên hơn, ngồi im nhìn ông. Pacheco thật vất vả nói ra chuyện câu lạc bộ quyết định dùng cậu để làm lá chắn hòng lấy lại lòng tin của người hâm mộ.

Gương mặt của Tùng không hề thay đổi trong suốt thời gian Pacheco nói. Kết thúc câu chuyện, Pacheco lại nói xin lỗi một lần nữa. Tùng mới bật cười nói :”Tôi tưởng chuyện gì, cứ nghĩ rằng tôi sẽ không được thi đấu vì vấn đề thủ tục gì cơ chứ. Hóa ra là chuyện này”, cậu vừa nói, vừa nhẹ nhõm nhún vai.

Pacheco gương mặt khó chịu nhìn cậu :”Bộ cậu không rõ được tình huống nghiêm trọng đến mức nào sao? Điều này có thể ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của cậu. Biết bao thiên tài vì chịu quá nhiều áp lực và chỉ trích mà vẫn lạc rồi, cậu không thấy hả?”, nói rồi, ông lắc lắc đầu biểu thị vô cùng lo lắng.

Tùng vẫn nhẹ nhõm nói :”Boss à, tôi không yếu ớt như ông nghĩ đâu. Ông cảm thấy thực lực của tôi kém đến mức không chịu được áp lực của giải chuyên nghiệp? Hay là ông nghĩ tôi sẽ bị truyền thông chửi đến hoài nghi nhân sinh? Bớt đùa lại đi, bọn họ muốn nói gì, viết gì thì ai mà quản được. Tôi chỉ biết, thực lực của tôi hoàn toàn có thể gánh được hai chữ thiên tài, thế thì có việc gì mà phải lo lắng?”, cậu còn nghĩ thầm trong bụng, khi âm thầm mở giao diện thuộc tính lên. Nhìn vào hack của mình vẫn đang hoạt động tốt, Tùng bá khí thầm nghĩ :”Đừng nói là giải hạng Nhất, cho tôi thời gian, kể cả Ronaldo hay Messi, tôi cũng đè xuống đất ma sát cho ông xem”.

Pacheco nhìn Tùng với vẻ quái lạ, đã lâu rồi ông không thấy thái độ tự tin ngập trời này của Tùng. Trước giờ hình tượng của cậu vẫn là người trầm ổn, vui vẻ và khiêm tốn. Không ngờ trong xương, cậu ta lại tự tin đến mức như vậy. Ông cũng cảm thấy mình lo lắng hơi thừa, bởi ông chỉ chú ý đến tuổi tác của Tùng, mà quên mất thực lực của cậu hoàn toàn không hề kém bất cứ cầu thủ chuyên nghiệp ở giải hạng Nhất nào mà ông biết, thậm chí có nhiều mặt còn vượt trội hoàn toàn.

Pacheco mới nhìn Tùng, cảm khái nói :”Cậu hiểu được thì tốt. Nếu câu lạc bộ đã muốn vậy, thì tôi sẽ cùng một chỗ chịu áp lực với cậu. Cậu không hề chiến đấu một mình, cứ yên tâm”.

Tùng nhìn vị huấn luyện viên chuyên nghiệp đầu tiên của mình, mái tóc hoa râm không hề che giấu sự bảo bọc dành cho cậu. Tâm trạng cậu bỗng nhiên vô cùng xúc động.


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.