Tôi cũng không có ý định giải thích, chỉ khẽ nhắm mắt lại, hai tay vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.
“Lạnh?”
Một lúc lâu, tôi gật đầu.
“Xem ra…” Cố Duệ thở dài: “Phụ nữ còn rắc rối hơn tôi tưởng.”
Tức c.h.ế.t tôi rồi!!!!!
“Cũng không biết là ai muốn tự mình chuốc lấy rắc rối, cứ muốn tôi ngồi chiếc xe này?” Tôi không vui đáp lại.
Cố Duệ lại tiếp tục ngớ người, sau đó khoé miệng lại cong lên, nở một nụ cười nhẹ: “Đây là… cảm giác cáu kỉnh lúc mới thức dậy à?”
“Tôi…” Không hiểu sao, cứ mỗi khi cậu ấy cười là tôi lại không thể chống cự nổi.
Đôi mày sắc sảo cùng khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Duệ vốn đã có vẻ kiêu ngạo và xa cách, vì vậy nên chỉ cần cậu ấy hơi dịu dàng một chút là tôi đã cảm thấy như có làn gió xuân khó cưỡng đang thổi qua rồi.
“Tiểu Mễ, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”
“Anh, rõ ràng có thể dùng giọng nói để chỉnh mà, sao anh không tự mở miệng vậy?”
“Bảo cậu chỉnh thì cậu chỉnh đi, còn cáu gắt với tôi à?”
Phụt! Tôi không nhịn được mà cười!
“Vui lắm à?” Cố Duệ cong môi, cười như không cười.
“Không vui, nhưng mà… có cảm giác bớt giận.”
“Bớt giận?”
“Tiểu Mễ, làm tốt lắm, hôm nay cậu còn dám cáu gắt với bạo chúa.”
“...” Chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười duy nhất trên môi Cố Duệ cũng biến mất.
“Chị An Nhiên, chị đừng chọc em nữa. Mắc công người nào đó về nhà sẽ tính sổ với em, em sẽ bị xử tử đấy.”
“Không sao, người nào đó không dám đâu, có chị bảo vệ cậu mà.”
Người ta thường nói, nghĩ gì nói đó sẽ có ngày rước họa vào thân.
Đợi đến lúc tôi kịp ý thức, thì những lời nói kia đã tuột ra khỏi miệng rồi.
Cố Duệ lạnh lùng cười với tôi, rõ ràng chính là kiểu cười ‘giấu dao’. Đôi mắt đen láy của cậu ấy ánh lên vẻ tà mị, ánh nhìn đầy cám dỗ, tựa như muốn vây hãm tôi lại.
Một lúc sau, bên tai tôi vang lên thanh âm đầu quyến rũ: “Chị lấy cái gì đảm bảo rằng tôi không dám? Hả? Nếu chị giỏi giang như vậy, hay là bảo vệ thêm cả tôi nữa đi, chị?”
Cố Duệ gần như thì thầm vào tai tôi, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khiến tôi cảm nhận được từng tế bào trên cơ thể mình đều bị kích động. Cái cách cậu ấy gọi ‘chị’ làm tôi có hơi…
Trong phút chốc, cả khuôn mặt và vành tai của tôi đều đỏ lên, làm tôi xấu hổ đến mức ước gì mình có thể lập tức biến mất khỏi chiếc xe này.
Nụ cười của Cố Duệ lại giống như một liều thuốc mê, khiến đầu óc tôi bối rối đến mức không thể thoát ra được.
Suýt chút nữa thì câu “Tôi không muốn bảo vệ cậu, mà chỉ muốn quyến rũ cậu” lại trượt ra khỏi miện rồi.
Trong mắt đột nhiên lóe lên một tia đùa cợt, tôi chớp mắt, cố gắng kìm chế sự hỗn loạn trong lòng: “Hay là đổi lại thành cậu bảo vệ tôi đi, tôi thích kiểu bị động hơn.”
Nhưng sau khi nói xong thì liền cảm thấy nước đi này là một sai lầm.
“Bị động? Như thế này à?” Cố Duệ trực tiếp ôm lấy tôi.
Khoảnh khắc đó, cả người tôi đều cứng đờ, nhịp tim cũng loạn theo.
Lúc này đây, tôi cảm thấy khoảng cách giữa mình và Cố Duệ thật gần, gần đến mức tôi có thể nghe thấy được nhịp tim của cậu ấy.
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy khoảng cách này thật xa, xa đến nỗi tưởng chừng cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của tôi mà thôi.
“Cố Duệ…” Tôi kinh ngạc gọi tên cậu ấy.
“Ừ.” Cậu ấy cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
“Sao vậy?”
“Tay cậu…”
“Ồ, tay tôi làm sao? Chị nói thích cảm giác bị động mà? Hơn nữa chị cũng vừa mới kêu lạnh mà, tôi như thế này có phải ấm hơn không?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Cái này…” Tôi không biết phải đáp lại thế nào, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?