Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Chương 34



Anh ấy dừng lại một chút: "Vậy thì sao? Không sao đâu, anh không chê em."

 

"Ai sợ anh chê bai chứ? Anh quay đi đi, đừng nhìn em, em phải vào nhà vệ sinh!!!!”

 

Cố Duệ lại cười: "Em rốt cuộc có bao nhiêu yêu cầu thế? Mau đi đi.”

 

Khi tôi ra ngoài, Cố Duệ đã mặc xong quần áo.

 

Anh ấy đứng ngược sáng, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ sáng ngời trong ánh mắt, khoé môi khẽ nở nụ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tả.

 

"Em đói chưa? Giờ này khách sạn chắc chắn không còn bữa sáng nữa đâu."

 

Tôi ngây ngốc nhìn Cố Duệ, anh ấy lúc này, dường như chỉ có thể xuất hiện trong truyện tranh mà thôi.

 

"Em chưa đói, nhưng mà không phải người xưa thường có câu ‘Tú sắc khả xan’ sao?” Tôi vô thức nói ra.

 

*Tú sắc khả xan; nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

 

Cố Duệ dường như vẫn chưa hiểu được ý của tôi, ngẩn người một lúc, rồi lại nhướn mày: “Thành ngữ này chỉ được dùng để miêu tả phái nữ thôi, giống như em chẳng hạn.”

 

Anh ấy nhẹ nhàng ôm và hôn lên trán tôi: "Còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, em có muốn đi đâu không?"

 

Tôi suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Em chẳng muốn đi đâu cả, bên ngoài nóng lắm, em chỉ thích điều hòa với Wifi thôi."

 

"Ý em là chúng ta cứ ở đây suốt à?" 

 

Cố Duệ nhướn mày: "Vậy em thật sự có thể g.i.ế.c anh rồi."

 

"Nói vậy là sao?"

 

"Em nghĩ xem? Chị à, anh là đàn ông mà?”

 

"..." Tôi ngượng ngùng hiểu ra…

 

"Có muốn đến nơi bọn anh thường luyện tập không? Hôm nay đúng lúc bọn Hứa Phàm, Tiểu Mễ cũng sẽ quay lại, có thể cùng nhau ăn tối một bữa."

 

Cố Duệ thấy tôi có chút ngơ ngác, liền bổ sung thêm: "Hai người bọn họ từ sau lễ hội âm nhạc lần trước thì về nhà nghỉ hè, còn Giang Hạo lúc nào cũng sẵn sàng."

 

"Em đi cùng được à?"

 

Anh ấy vỗ vai tôi: "Nhanh chóng chuẩn bị đi. Anh về lấy xe rồi qua đón em."

 

Lái xe từ Tượng đài Giải Phóng đến Sa Bình Bá chưa tới một giờ, không xa không gần. Nhưng suốt chặng đường Cố Duệ cứ im lặng, khiến tôi cảm thấy không quen.

 

"Cố Duệ..."

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Có chuyện gì à?" Anh ấy mỉm cười liếc nhìn tôi.

 

"Em có thể hỏi anh một câu được không?"

 

"Sao lại nghiêm túc thế? Làm anh cảm giác như có cái bẫy đang chờ anh vậy." 

 

"Em… trước kia..." 

 

Tôi cố gắng nhưng vẫn không có đủ can đảm nói ra: "Thôi, coi như em chưa nói gì đi."

 

Nói xong, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Ngay sau đó, Cố Duệ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Có phải muốn hỏi anh trước kia đã từng thích ai hay không?"

 

"Không phải." Tôi bỗng cảm thấy thật xấu hổ khi bị anh ấy nhìn thấu suy nghĩ, liền vội vàng ngắt lời.

 

Cố Duệ không nói gì, nhìn vào gương chiếu hậu rồi bật đèn xi nhan, tấp xe vào lề.

 

Tôi: ???

 

Anh ấy tức giận rồi à? Hình như Hứa Phàm nói đúng rồi, đây chính là điểm yếu chí mạng của Cố Duệ. 

 

Tôi bỗng cảm thấy có chút lo lắng, nói đúng hơn là cảm giác khó chịu không thể lý giải được. 

 

Cố Duệ nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng một lúc lâu mới mở lời: "An Nhiên, tuy rằng quá khứ của anh không có em, nhưng hiện tại, tất cả những tâm tư và suy nghĩ của anh đều chỉ gói gọn trong ba chữ mà thôi, là anh yêu em.”

 

Giọng điệu Cố Duệ rất bình thản, nhưng trong đầu tôi lại như có một vụ nổ. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ấy trực tiếp nói rằng anh yêu tôi!!!!!

 

Đột nhiên, một cảm giác gần như xa lạ ập đến, cuộn trào trong cơ thể tôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.