Cố Duệ có chút bối rối, cậu ấy đưa tay gãi đầu.
“An Nhiên… chị đừng khóc nữa được không? Chị cứ khóc thế này, có khi còn chảy nhiều m.á.u hơn đó…”
“Bộ cậu nghĩ tôi muốn khóc lắm à? Nhưng mà tôi không dừng lại được… huhu…”
Lúc này, Giang Hạo đứng bên cạnh chúng tôi lại đưa tay lên che miệng cười?!
Cậu ta làm thế mà coi được à? Không thấy quá đáng lắm sao?!
“Chị An Nhiên, chị khóc cái gì chứ? Anh Duệ của bọn em không phải loại người vô trách nhiệm đâu. Chỉ là tìm một người bạn trai thôi mà, trước mặt chị không phải đang có sẵn một người à?” Giang Hạo dùng ánh mắt ra hiệu liếc về phía Cố Duệ đứng trước mặt tôi.
Sau đó còn vỗ vai cậu ấy.
“Anh Duệ, không còn cách nào khác rồi, sau này anh phải lấy thân báo đáp thôi. Ai bảo anh làm hại một cô gái tốt thế này chứ?”
Giang Hạo à, lúc này tôi thật sự cảm thấy thích cậu từ tận đáy lòng nha! Thật đó, cậu chính là thiên sứ mà ông trời cử đến cho tôi!!!
“Cậu…”
Cố Duệ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cậu nói chuyện đàng hoàng chút đi được không? Đừng có thêm dầu vào lửa nữa.”
“Ai trong các cậu đi đóng tiền viện phí đi.” Bác sĩ đưa tờ hóa đơn.
“Tôi còn phải xử lý sơ qua vết thương trước khi khâu nữa.”
Giang Hạo nhận tờ hóa đơn rồi chạy biến đi trong chớp mắt.
“Bác sĩ, vết thương của chị ấy sau này có để lại sẹo không?” Cố Duệ hỏi.
Bác sĩ lên tiếng: “Bởi vì sẹo là một loại mô sợi, nên khi đã hình thành thì rất khó để phục hồi lại như trạng thái trước khi khâu. Cô bé này, tôi không thể đảm bảo với cháu 100% sẽ không để lại sẹo được đâu… Ngoài ra trong thời gian này, cháu không được trang điểm, không được để vết thương chạm nước, cũng không nên ăn đồ cay, có thể ăn nhiều rau củ hoặc trái cây hơn...”
Những lời mà bác sĩ nói phía sau đó tôi hoàn toàn không muốn để tâm đến, bởi vì tôi chỉ nghe thấy mấy chữ “không thể đảm bảo 100% không để lại sẹo”.
Ý của bác sĩ là gì đây? Quanh đi quẩn lại vẫn là để lại sẹo đúng không…?
“Huhuhuhu” Tôi lại bắt đầu khóc nữa rồi.
Giang Hạo đi đóng viện phí cuối cùng cũng quay trở lại, cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi: “Chị An Nhiên, sao chị vẫn còn khóc vậy?”
“Anh Duệ, em nói chứ, anh rốt cuộc có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy? Anh có còn là đàn ông nữa không, ít nhất cũng nên dỗ dành chị ấy một chút chứ?”
Cố Duệ nhìn Giang Hạo với gương mặt trầm ngâm, không nói lời nào mà chỉ biết nhíu mày, đưa tay xoa xoa thái dương.
Nhìn bác sĩ đang bình tĩnh chuẩn bị đồ dùng để khâu vết thương, tôi cảm giác như mình sắp suy sụp đến nơi.
“Bác sĩ, cháu hỏi một chút nhé? Chú định trực tiếp khâu cho cháu như thế này luôn à?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Tôi sẽ dùng một lượng nhỏ thuốc gây tê cục bộ.”
Quá đủ rồi! Cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi. Thử nghĩ mà xem, nếu ba mẹ biết tôi ra ngoài tung tăng nhảy nhót và trở về với một cái trán đầy sẹo, không biết hai người họ có tức giận với tôi không…?
5.
Cuối cùng, tôi bị khâu 4 mũi.
Trước cổng bệnh viện, trong lúc chờ xe, Hứa Phàm nói: “Anh Duệ, bây giờ chúng ta đi uống rượu hình như không thích hợp lắm, đúng không?”
“Cậu nghĩ sao?” Cố Duệ khẽ cười lạnh, đáp lại bằng một câu hỏi.
Hứa Phàm liếc nhìn cái trán đang quấn băng gạc của tôi: “Đúng là không thích hợp thật.”
Cố Duệ không để ý đến cậu ta nữa, quay đầu nhìn tôi: “Chị, có đói không?”
Lúc này đây, tôi chợt nhận ra dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo trước đây của cậu ấy đã biến mất rồi, thay vào đó là sự đối đãi gần như dịu dàng hơn, hoặc có thể nói là không còn cảm giác xa cách như ban đầu nữa.
Tôi lắc đầu: “Tôi có hơi mệt, cảm thấy đầu có chút nặng trĩu…”
“Đừng mà, chị An Nhiên.” Giang Hạo ghé sát lại tôi.
“Chị vừa mới mất nhiều m.á.u như vậy, phải ăn cái gì đó để bù lại chứ. Người gây ra lỗi lầm còn đang đứng trước mặt chị đấy, chị định bỏ qua cho anh ấy dễ dàng như vậy sao? Thế thì không phải lời cho anh ấy quá rồi à?”