Chương 37 : Lũ tay sai chúa trời, [ Diệp Băng ] vẫn còn trong trò chơi ?
Sức mạnh khủng kh·iếp tạo thành cơn địa chấn quét bay tất cả mọi thứ xung quanh . Con quỷ với hiện thân là người đàn ông cao gầy lịch lãm lượn lờ phía bên ngoài hét lên trói tai đầy đau đớn rồi nhanh chóng chạy mất .
Rất nhiều quái vật trú ngụ gần đó hoặc trực tiếp bị tiêu diệt, hoặc chạy trối c·hết càng xa càng tốt .
Ba người [ Hạo Nam ] [ Hàn Tuyệt ] [ Triệu Lập ] còn đang tìm kiếm hoặc đánh nhau với quái vật trong màn sương đỏ thì bất ngờ cảm nhận thấy gió đổi chiều . Trước khi họ kịp hiểu chuyện gì, một cơn sóng chạy dọc theo các con đường hất văng tất cả mặc cho là người chơi hay quái vật .
Tòa thành u tối đột nhiên trở nên sáng bừng trong giây lát trước khi lần nữa trở về nguyên trạng .
Khói bụi mịt mù nơi nghĩa trang gần như bị san phẳng .
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi thấy được sau màn bụi mù là sinh vật hình người có đôi cánh lông vũ rộng lớn . Nhưng khi màn bụi tan đi thì lại chỉ thấy một [ Diệp Băng ] trong thân thể không chút tổn thương với trạng thái chỉ đang ngủ say trên sàn đất đá đổ nát .
" [ T-thô .. thông..g ... bá .. o : Hệ th.. ốống phá..tt sinh l..ỗiii ] "
Đâu đó tại một nơi không rõ mà được [ Gideon ] thường dùng để quan sát người chơi . Căn phòng cổ kính ngày nào nay trở nên tan nát đầy lộn xộn .
Các giá sách vỡ tung với những quyển sách bay lơ lửng trong không khí . Chiếc bàn dài tọa lạc giữa phòng nứt gãy làm hai nửa .
Sàn nhà lẫn tường nhà xuất hiện các vết nứt vô cùng khủng bố, để lộ hình ảnh trong khe hở chỉ có màu trắng đơn điệu .
Tách trà vỡ vụn làm ướt quyển sách đang mở .
[ Gideon ] lau đi khóe máu trên miệng, vỗ tay một cái toàn bộ căn phòng như đang quay ngược thời gian trở về trước khi tình trạng hỗn loạn xảy ra .
Vài giây sau căn phòng đã hoàn toàn như cũ, chỉ có [ Gideon ] với sắc mặt không tốt vẫn đang dùng khăn tay che miệng .
Ánh mắt đầy xa xăm xen lẫn sự hoài nghi bởi tác động của yếu tố bất ngờ . Ngay cả người như hắn còn chẳng rõ làm sao trong một nhiệm vụ phổ thông do mình tạo ra để thử thách người chơi lại xuất hiện lỗi không xác định .
Kết quả của việc đó dẫn đến sự nhìn trộm đến hình ảnh không được nhìn .
Nhớ lại hình ảnh từ góc nhìn thứ ba của hệ thống, hắn ánh mặt có phần giận dữ lẫn sự chán ghét .
" Sẽ có ngày ta nhổ trụi lông các ngươi ! "
" Lũ chó săn của chúa trời ! "
...
...
Loạng choạng đứng dậy, ba người còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra thì bất ngờ đều bị đồng loạt cưỡng chế đăng xuất .
Mở mắt nhìn trần nhà xa lạ, [ Triệu Lập ] ngồi dậy trên chiếc giường đầy êm ái .
Phải rồi, hắn và em mình theo hợp đồng đã chuyển đến đây sinh sống . Đến tận bây giờ hắn vẫn có chút không tin được cuộc sống bản thân đột nhiên thay đổi nhanh đến vậy . Thành thử ra đôi lúc vẫn có cảm giác xa lạ .
Hắn nhớ mình đang tìm kiếm [ Diệp Băng ] thì bị cưỡng chế đăng xuất .
Nhìn đồng hồ điểm 4 giờ chiều cũng đã gần sát giờ tan học của [ Triệu Tuyết ] . Theo hợp đồng cực kì ưu đãi thậm chí sẽ có người đưa đón con bé, nhưng sẵn không có chuyện làm [ Triệu Lập ] quyết định chính bản thân sẽ đi .
Gọi điện nhắn lại người đưa đón, hắn với lấy chìa khóa xe đầu giường, chỉnh sửa lại trang phục rồi rời đi .
Ra khỏi căn hộ, [ Triệu Lập ] có nhìn qua phòng [ Diệp Băng ] tính hỏi chị ấy đang ở đâu trong game . Bất quá việc đó không gấp, tối nay ăn chung cùng mọi người sẽ hỏi sau .
Trước mắt đi đưa đón [ Triệu Tuyết ] trước đã .
Xuống nhà xe dưới tầng hầm và tìm thấy chiếc mô tô đậu trong góc . Cắm chìa khóa rồi khởi động, [ Triệu Lập ] phóng xe rời công ty .
...
" Anh hai ! "
" Bữa nay thế nào ? "
" Vẫn như mọi khi thôi ạ "
" Vậy thì tốt rồi "
[ Triệu Lập ] bế con bé lên phía yên sau, [ Triệu Tuyết ] cũng đã quen việc anh trai đưa đón nên tư thế ngồi rất ngay ngắn .
Có trẻ con, dù [ Triệu Tuyết ] cũng không còn nhỏ nhưng vì an toàn nên hắn chạy với tốc độ khá chậm, vừa đi cả hai cùng trò chuyện .
" Lúc đầu có chút không quen nhưng giờ em cảm thấy tốt lắm . Căn hộ rộng lớn và ... ừm ... tiện nghi hơn chỗ cũ rất nhiều . Cái gì cũng mới tinh và hiện đại ! "
" Em thậm chí còn chẳng cần làm gì ! Chỉ cần nói điều em muốn và công nghệ ...[ AI ] ? sẽ làm tất cả ! "
" Chiếc nệm mới êm và mềm hơn rất nhiều chiếc nệm cũ, ngủ rất ngon . Không phải em chê chiếc nệm cũ đâu ! Chỉ là chiếc nệm mới thật sự rất tốt thôi "
" Em thích cảm giác đi thang máy, cứ bấm nút nó lại chạy lên ... "
[ Triệu Tuyết ] kể không ngừng nghỉ về điều con bé thích thú . Nghe được vậy [ Triệu Lập ] cũng dần yên lòng .
Con bé chỉ kể về những điều tốt đẹp và ít khi nói về nhà cũ . Thứ tốt tại nơi đó không nhiều nhưng thứ không tốt thì nhiều lắm .
Cha mẹ hai người có thể nói là cặn bã . Kể từ khi [ Triệu Lập ] giành quyền nuôi dưỡng con bé thì cả hai không còn bất kì liên lạc nào .
Thậm chí chu cấp sinh hoạt cũng đã ngừng từ cách đây khá lâu .
Khi nhắc đến vấn đề này [ Triệu Tuyết ] từng khóc rất nhiều . Nhưng theo thời gian dưới sự chuyển biến tư tưởng của [ Triệu Lập ] thì con bé dần hình thành tư tưởng nương tựa người thân thiên về [ Triệu Lập ] và xóa nhòa sự tồn tại của hai kẻ kia .
Giờ đây trong mắt [ Triệu Tuyết ] chỉ có anh trai mình là gia đình . [ Triệu Lập ] cũng hết mực làm tròn bổn phận vai trò người anh, yêu thương con bé .
Họ đều rất vui vì cuộc sống đã trở nên tốt hơn, thậm chí chưa làm việc được lâu nhưng đã có dư chút đỉnh .
[ Triệu Lập ] cũng đã bỏ việc từ cửa hàng tiện lợi kể từ khi kí hợp đồng . Người quản lí nơi đó khá tiếc vì [ Triệu Lập ] thực sự rất được việc . Trước khi rời đi còn tặng cậu vài món quà tại đó .
...
Trở về khuôn viên công ty và đi thẳng về chỗ ở, [ Triệu Lập ] dẫn em gái theo thang máy về nhà . Khi thang máy vừa mở cửa, hắn phát hiện cửa phòng căn hộ của [ Hạo Nam ] và [ Diệp Băng ] đều đang mở .
" Em về phòng trước đi, anh qua phòng đồng nghiệp bàn công việc rồi sẽ sớm quay lại sau "
[ Triệu Tuyết ] rất ngoan gật đầu rồi đi vào phòng, còn hắn thì đi thẳng .
Nhìn căn phòng [ Hạo Nam ] mở cửa và không có giầy trên kệ, [ Triệu Lập ] thầm nghĩ thằng nhóc này cũng quá là bất cẩn .
Dù rằng nơi đây có an ninh rất tốt nhưng cũng không phải an toàn tuyệt đối . Ít nhiều gì khi ra khỏi phòng cũng cần đóng cửa lại .
Lắc đầu, [ Triệu Lập ] đi tiếp và đến căn phòng của [ Diệp Băng ] . Hắn bất ngờ phát hiện vậy mà có tận hai đôi giầy nếu trừ đôi của chủ nhà . Vậy xem ra cả [ Hạo Nam ] và ông chú giám đốc [ Hàn Tuyệt ] đều đang ở đây .
Để dép ngay ngắn và còn đóng cửa cẩn thận khi vào .
[ Triệu Lập ] gọi lớn .
" Mọi người đâu hết rồi ! "
Đi được vài bước hắn thấy bóng lưng ông chú [ Hàn Tuyệt ] đứng trong phòng ngủ sáng sủa . Hắn đi lại gần định hỏi có gì mà sao không ai lên tiếng đáp lại thì [ Hàn Tuyệt ] với biểu cảm nghiêm túc khiến câu nói ở yên trong lòng .
Đến cửa phòng, nhìn thấy ông chú, thấy nhóc [ Hạo Nam ] và thấy [ Diệp Băng ] vẫn đang trong trạng thái ngủ với chiếc nón thực tế ảo trên đầu .
" [ Diệp Băng ] ... cô ấy ngủ rồi à ? "
Đáp lại câu nói, [ Hạo Nam ] lắc lư cường độ cao tay cô ấy nhưng không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại .
Như nhận ra điều gì, [ Triệu Lập ] cau mày .
" Khoan đã, cô ấy vẫn đang ở trong trò chơi thực tế ảo ? "
" Ừm, chú không biết điều này là tốt hay xấu khi tất cả đều bị cưỡng chế đăng xuất nhưng [ Diệp Băng ] lại bị giữ lại . Điều khác thường ắt hẳn phải có nguyên do, chỉ mong nó không xấu mà thôi "
Lúc này ông chú nói với [ Hạo Nam ] .
" Trạng thái [ Diệp Băng ] chỉ như mọi người lúc bình thường, không có gì đang lo . Người điều hành trò chơi không có lí do gây hại đến chúng ta . Không cần tự mình dọa mình "
[ Hạo Nam ] gật đầu, cậu có chút lo lắng nhưng cậu cũng thấy ông chú nói rất đúng . Tâm trạng nhanh chóng được điều chỉnh tốt hơn .
" Phải, hay là chúng ta mua lẩu về đi ! Chỉ cần chị [ Diệp Băng ] tỉnh lại nữa là chúng ta bắt đầu bữa tiệc ! "
" Đúng vậy, đi với anh không ? "
" Ok, em đi với anh "
Mọi người yên tâm rời đi chuẩn bị bữa tiệc, [ Hàn Tuyệt ] có chút lo lắng nhìn [ Diệp Băng ] rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng .