“Thanh kiếm này không vội cướp về, lấy ở đây hay lấy ở bên ngoài cũng như nhau, bây giờ tôi không có thời gian xử lý những chuyện đó, cứ bình tĩnh đừng vội”.
Diệp Viêm lại lên tiếng. Giọng nói vẫn lạnh băng. Ám Minh Nguyệt cắn răng, không nói gì. Lâm Chính đi tới, nhìn theo ánh mắt của Diệp Viêm.
Lúc này mới phát hiện ở cuối tầng bốn là một bức tranh vải khổng lồ.
Tranh vải dài khoảng năm mét, rộng ba mét, là một bức tranh khu chợ dân gian thời cổ đại, cực kỳ tượng tự với Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Trên tranh vẽ rất nhiều người, có người kéo xe, chăn trâu, bán hàng, chèo thuyền, biểu diễn tạp kỹ... nên có đều có.
Bên này, nhóm người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều chẳng hiểu ra sao.
“Đây là khảo nghiệm của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc thắc mắc, sau đó nhìn quanh, phát hiện toàn bộ sân đấu trừ bức tranh này ra thì trống trơn, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sư phụ, tâng bốn không có rương báu nào, lợi ích ở đây chắc chắn đã bị đám người Diệp Viêm lấy hết rồi, chúng ta phải cướp lại lợi ích về!”.
Thương Lan Phúc căm phẫn nói.
“Tâng bốn không có rương báu, còn lợi ích mà anh nói chính là bức tranh đóI”.
Lâm Chính chỉ vào bức tranh vải. “Đó là lợi ích của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên.
“Sao anh nhìn ra được?”.
Cầm Kiếm Nữ hạ thấp giọng hỏi.
“Bức tranh đó nhìn như một bức tranh bình thường, nhưng thật ra trong đó cất giấu một bộ công pháp tuyệt thế”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Ồ
Bọn họ ngạc nhiên.
Đám người Kỳ Thanh Bạch ở bên đó dường như cũng nghe thấy lời Lâm Chính nói, đồng loạt giật mình, nhìn sang bức tranh.
“Cũng có chút mắt nhìn!".
Diệp Viêm nhướng mày, liếc nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không lập tức ra tay với Diệp Viêm ngay, chỉ bình tĩnh nói: “Mỗi một người trên bức tranh đều đang thuyết minh chiêu thức của công pháp này, nhưng bây giờ số chiêu thức này đã bị làm loạn, toàn bộ bức tranh hoàn toàn không biết bắt đầu luyện từ người nào. Cho nên bộ công pháp này rất đặc biệt và hiếm cớ”.
Bọn họ nghe xong đều tỉnh ngộ, vội vàng nhìn sang.
Đợi quan sát xong, nhiều người chau mày, vẻ mặt mất mát.
Bọn họ nghe xong đều nghiêm nghị nhìn bức tranh, quan sát kỹ càng.
Lang Gia lại có chút không chịu được, nói: “Anh em, đừng quan tâm mấy cái đó, Diệp Viêm đang ở trước mắt, nên giết”.
Dứt lời, tám người đồng loạt rút vũ khí, sát khí đằng đẳng...