Cô lắc đầu cười, dùng tay gõ chữ hồi âm trên màn hình: Đến rồi, yên tâm, chớ nhớ mong.
Anh không trả lời cô nữa, thời gian sau đó Nghiên Thời Thất đều nghỉ ngơi trong khách sạn. Đúng năm giờ, cô mặc một bộ sườn xám kiểu Trung, cùng vào trong ô tô với Lăng Tử Hoan, tiến thẳng đến khu nhà tổ của nhà họ Tống.
Là gia tộc giàu có nhất Tuyền Thành, nghe nói nền công nghiệp của nhà họ Tống trải rộng khắp thành phố, từ ngành du lịch đến ngành bán lẻ, rất nhiều thứ có liên quan đến nhau.
Dinh thự nhà họ Tống nằm ở trung tâm của quần bán đảo phía đông nam Tuyền Thành, xung quanh là núi non trập trùng, suối xanh róc rách, rời xa thành phố sầm uất náo nhiệt, giống như đang nằm gọn trong Giang Nam yên tĩnh, an nhàn.
Xe nhanh chóng lướt dọc theo đường bờ sông đến cửa vào của dinh thự. Cánh cửa cổ điển xa xa đứng sừng sững phía trước, hai ngọn đèn đỏ treo trên góc cửa, phong cách cổ xưa mang theo bề dày dưới đáy lịch sử hiện rõ ngay trước mắt.
“Ồ... Nhà họ Tống quả nhiên không tầm thường! Chị Thập Thất ơi, em nghe nói lịch sử nhà họ Tống ở Tuyền Thành có thể lội ngược dòng tìm hiểu đến trước triều Minh, rất nhiều, rất nhiều đời tổ tiên đều xuất thân từ thương nhân giàu có!”
Gia tộc giàu có ở Lệ Thành rất nhiều, nhưng so với nhà họ Tống thì hình như còn thiếu một ít ý nghĩa tích lũy của thời gian.
Theo xe lái vào cửa, bóng cây cổ thụ hai bên đường đều được trang trí bằng đèn lụa đỏ, trông chẳng khác nào đang lạc vào trong sân vườn cung đình, thoáng chốc làm người ta quên mất thời đại hiện tại.
Nhà họ Tống thật không tầm thường.
Nghiên Thời Thất nhìn cảnh vật đang nhanh chóng lướt qua mà bất giác nghĩ đến Tống Kỳ Ngự. Chẳng trách anh ta lại có khí chất học thức như vậy, hẳn là do sinh ra trong gia tộc như vậy nên được thấm nhuần từ nhỏ, nói rằng thi thư đầy bụng cũng không quá.
Vòng qua đường rừng, phía trước là một dinh thự có diện tích bao la, rất nhiều xe sang đã đỗ trong bãi để xe rộng lớn.
Xa xa, ở nơi tận cùng của hành lang có một bóng đen đứng ngược sáng. Người ấy mặc một chiếc sơ mi trắng, áo ghi-lê màu xám, quần âu dài vừa vặn. Dưới ánh đèn nhập nhoạng, dây xích bằng bạc của đồng hồ quả quýt treo trước ngực lóe lên tia sáng lấp lánh.
Nghiên Thời Thất tới gần mới nhận ra gương mặt tuấn tú kia của Tống Kỳ Ngự.
Cô tự nhiên bước đến, sau khi đứng lại mới gật đầu mỉm cười, “Thầy Tống, lại gặp mặt rồi!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Lúc này Tống Kỳ Ngự không đeo kính gọng đen, thay vào đó là một chiếc kính gọng vàng hình tròn đang nằm trên sống mũi cao thẳng, phối hợp với bộ trang phục này, trông anh hệt như một vị công tử văn nhã thời dân quốc loạn lạc.
Tống Kỳ Ngự mỉm cười, lặng lẽ quan sát trang phục của Nghiên Thời Thất, ánh mắt thoáng hiện lên nét rung động, “Vội vã lên đường, vất vả rồi!”