Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 40: Nói Là Tôi Chết Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Chanh ngồi bệt xuống đất, úp mặt lên đầu gối khóc hồi lâu. Những năm qua cô một mình bươn chải, thực sự rất mệt mỏi. Cô luôn cố gắng giữ vững bản thân, không dám để lộ vẻ yếu đuối, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu nổi khi bị mẹ ruột đối xử như vậy.

Giang Cố lấy từ trong nhà ra một hộp khăn giấy, đưa từng tờ cho cô.

Tiếng chuông thang máy vang lên, Tư Hành vừa bước ra đã thấy giấy vương vãi khắp hành lang, Trình Chanh khóc đến sưng cả mặt, mà Giang Cố thì đang ngồi dưới đất.

Anh lập tức nhíu mày, bước tới kéo Giang Cố dậy: "Sao lại ngồi dưới đất, lạnh lắm."

Giang Cố đáp: "Ngoài trời nóng thế này, sao lạnh được." Dù sao cậu cũng coi như tắm uổng công rồi.

Trình Chanh hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh. Tư Hành nhìn qua đống hỗn độn dưới sàn: "Có chuyện gì vậy?"

Giang Cố đáp: "Mẹ chị ấy vừa mới đến gây chuyện."

Tư Hành lập tức kiểm tra Giang Cố từ đầu đến chân: "Có làm em bị thương không?"

Giang Cố lắc đầu: "Đừng nói là bị thương, bà ấy còn chẳng dám đụng vào em nữa, sợ đụng tới em một cái lại phải đền tiền."

Nghe thấy cậu không sao, Tư Hành mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn giọt mồ hôi trên trán cậu: "Vào nhà đi, ngoài này nóng lắm."

Trình Chanh cũng từ dưới đất đứng dậy, giọng mũi nghèn nghẹt: "Tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ, hai người vào nhà đi, cảm ơn Tiểu Cố đã ở lại nói chuyện với chị lâu như vậy."

Tư Hành liếc nhìn cô, mới một buổi chiều đã gọi Giang Cố là Tiểu Cố rồi? Mấy tháng nay anh còn chưa dám thay đổi cách xưng hô.

Giang Cố nói: "Không sao, tối nay chị qua đây ăn cơm đi. Chị như này chắc cũng chẳng có tâm trạng nấu ăn đâu, Tư Hành nấu ăn ngon lắm."

Nói rồi cậu quay sang nhìn Tư Hành: "Được không?"

Người nấu ăn là Tư Hành, ăn cơm là ở nhà Tư Hành, thế nào cũng phải hỏi ý kiến đương sự, dù rằng có hơi muộn.

Đương sự còn có ý kiến gì được, Giang Cố đã chủ động mời người ta đến nhà ăn cơm, cậu thực sự coi đây là nhà của mình rồi, khoảng cách thân sơ rõ ràng như vậy. Trong lòng có chút không vui vì Trình Chanh đổi cách xưng hô cũng tan biến, anh gật đầu: "Được."

Trình Chanh cũng không khách sáo, về nhà rửa mặt, dọn dẹp đống hỗn độn và những thứ bị đập vỡ. May mắn là nhà cô trống trải, vốn dĩ không có nhiều đồ để đập phá. Sau đó, cô sắp xếp quà du lịch đã chuẩn bị cho Giang Cố và Tư Hành, rồi mới gõ cửa nhà hàng xóm.

Guli - chú mèo nhỏ thích giao lưu, chạy lon ton ra đón khách, rồi dụi dụi vào người cô gái xinh đẹp có mùi thơm thoang thoảng.

Trên đời còn gì chữa lành hơn những bé mèo lông mềm lại thân thiện nữa, chẳng có gì cả!

Vu.ốt ve Guli, Trình Chanh nhìn ngắm nó, nói thèm thuồng: "Hay là chị cũng nuôi một con mèo nhỉ, mỗi ngày về nhà, đều có một bé đáng yêu chào đón mình."

Giang Cố nhắc nhở: "Không phải con mèo nào cũng thân thiện như vậy đâu. Có con tính tình khó chịu lắm, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đưa vuốt ra cào ngay. Chị còn phải lo thức ăn cho nó nữa, nhãn hiệu nhiều vô kể, đôi khi không cẩn thận là trúng món không tốt, mèo ăn không ngon thì sẽ ốm. Chị phải dọn phân cho nó, phân mèo rất hôi, còn phải dọn cát mà nó bới tung khắp nơi. Có con còn cố tình đi vệ sinh đúng lúc người ta ăn cơm. Rồi còn lông mèo nữa, khắp quần áo, rèm cửa, váy áo đẹp đẽ, thậm chí cả trong bát đĩa của chị. Còn sofa nữa, nếu nhà chị dùng sofa bằng da, chúc mừng chị, trúng giải rồi."

Trình Chanh nghe xong cũng kinh ngạc, ôm bé mèo nhỏ trên tay, chạm vào cái mũi bé tí của nó: "Hóa ra nuôi các em khó vậy à, thôi thôi, để chị vu.ốt ve mèo nhà người ta là được rồi."

Tư Hành đang nấu ăn trong bếp, không biết đang làm gì mà dầu sôi trong chảo nổ lách tách.

Trình Chanh vừa vuốt mèo, vừa nhìn vào bếp, rồi nhỏ giọng nói với Giang Cố: "Chị hơi ngạc nhiên đấy, Tư Hành cũng biết nấu ăn à."

Giang Cố cười đáp: "Lần đầu tiên em thấy anh ấy nấu ăn, em cũng bất ngờ lắm. Nhưng mà, thật sự anh ấy nấu ăn rất ngon."

Chỉ tiếc là cậu có nhiều món không thể ăn được, cay quá, dầu mỡ quá đều không thể đụng vào. Nếu không có một người bạn cùng phòng nấu ăn ngon như vậy, Giang Cố thực sự nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến chết luôn. Nhưng mà, hiện giờ như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.

Công ty của Tư Hành, Trình Chanh có biết đến. Dù chưa từng hợp tác, nhưng trong ngành, công ty của anh cũng có tiếng tăm. Còn trẻ mà tự thân lập nghiệp, mở rộng kinh doanh xa như vậy, chắc phải vất vả đến mức tranh thủ từng giấc ngủ. Vậy mà vẫn còn thời gian học nấu ăn, đã học rồi mà còn có thể về nhà nấu cơm mỗi ngày. Tư Hành này chắc phải luyện thuật phân thân rồi, không thì làm sao mà cân bằng thời gian được.

Khi ăn cơm, Tư Hành hiếm khi hỏi đến chuyện của Trình Chanh: "Chuyện mẹ cô, cô định giải quyết thế nào?"

Cứ để bà ta lên nhà làm loạn mãi, không biết khi nào thì bà ta nổi điên thật, làm ra chuyện gây tổn thương cho người khác. Bình thường anh ở công ty, cũng không thể lúc nào cũng ở nhà, anh lo nhất là Giang Cố bị thương.

Trình Chanh vốn là người tinh ý, hiểu được ý anh, liền đáp: "Bà ấy sẽ không đến đây nữa đâu, tôi sẽ kiện bà ấy. Đến lúc đó, muốn đền tiền hay ngồi tù thì tự bà ấy chọn. Bà ấy coi trọng tiền như vậy, thêm chuyện hôm nay nữa, chắc từ giờ gặp tôi cũng phải tránh xa."

Tư Hành không hỏi hôm nay có chuyện gì, chỉ nói: "Có gì cần thì cứ nói một tiếng." Chỉ cần giải quyết xong sớm là được.

Giang Cố gật đầu theo: "Cần giúp gì thì chị cứ nói."

Trình Chanh cảm thấy mình thật may mắn, dù có gặp nhiều điều không may nhưng luôn có thể gặp được người tốt. Cô đơn chiến đấu, có được ba, năm người bạn tốt và hàng xóm tử tế, đã là may mắn hơn nhiều người rồi.

Tư Hành không quan tâm lắm đến chuyện của cô, chỉ cần chắc chắn cô có thể sớm giải quyết xong mớ rắc rối ở nhà là anh không bận tâm nữa. Anh gắp nửa phần đầu sư tử kho* từ đĩa đưa cho Giang Cố: "Có muốn thử không? Không quá dầu mỡ đâu."

(Đầu sư tử kho_ Thịt viên tứ hỉ)

Giang Cố đang uống canh dược thiện mà hôm nay bên kia gửi đến. Buổi trưa cậu đã ăn ở ngoài, nên đã liên hệ với nhà ăn để họ giao bữa chiều hôm nay. Lúc này cậu đang ăn dược thiện, còn Tư Hành và Trình Chanh thì dùng bữa tối bình thường của họ.

Nhìn phần lớn đầu sư tử kho trước mặt, Giang Cố vốn không quá thích món này liền nói: "Nhiều quá, một nửa là được rồi."

Tư Hành liền cắt một nửa thịt viên rồi gắp một miếng nhỏ bỏ vào bát của Giang Cố.

Giang Cố ăn một phần tư của món đầu sư tử kho có chút tò mò: "Đây là món thịt viên, sao lại gọi là đầu sư tử kho nhỉ?"

Tư Hành đáp: "Nghe nói tiệc của quốc công Huân rất được tôn sùng, mọi người nói công lao của ông ta xứng đáng với ấn soái hình sư tử. Đúng lúc món này được dọn lên, hình dạng giống đầu sư tử, ông ấy vui vẻ liền đổi tên món thịt viên này thành đầu sư tử."

Giang Cố cười: "Văn hóa ẩm thực thật tuyệt vời, lại học thêm được điều mới."

Trình Chanh ở bên cạnh bật cười, cảm thấy hai người này thật hợp nhau.

Sau hôm đó, Trình Chanh lập tức liên hệ với ban quản lý khu nhà, đưa La Oánh Hoa vào danh sách đen không cho vào.

Trước đó vì La Oánh Hoa từng đến gây chuyện nên cũng đã không cho bà ta vào, nhưng hôm đó bà ta dẫn theo luật sư, nói là đến để bàn về vụ kiện, bảo vệ dưới lầu đã gọi điện cho Trình Chanh. Trình Chanh nghĩ rằng đã mang luật sư thì cứ gặp bàn trước, kết quả vừa lên đến nơi, chưa kịp nói mấy câu đã bắt đầu đập phá.

Trình Chanh hoàn toàn mất hết hy vọng với bà ta, từ giờ sẽ không bao giờ để bà ta lên nữa, nhưng có lẽ sau này La Oánh Hoa cũng không dám đến đây lần nào nữa.

Vụ việc này ở trên mạng đã sớm hạ nhiệt, thông tin trên mạng thay đổi rất nhanh. La Oánh Hoa là người lì lợm, bà ta không có công việc cũng chẳng có chỗ ở cố định, chỗ này không cho thuê thì bà ta chuyển sang chỗ khác. Không phải ai cũng biết bà ta, ban đầu bà ta cũng lo lắng vì bị chửi rủa trên mạng, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại.

Chỉ là không lấy được tiền từ Trình Chanh, khiến La Oánh Hoa tức đến mức không ăn không ngủ được.

Nhưng những chuyện này không liên quan đến Giang Cố, miễn là không có ai đến quấy rối, thì cậu chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Dù sao cậu cũng không ra ngoài, cũng ít khi giao tiếp với ai, nhất là bên La Oánh Hoa, càng tránh tiếp xúc càng tốt. Cậu không muốn rước rắc rối vào người.

Bên phía Quán Trinh Thám, sau khi kịch bản đầu tiên của cậu được mua đứt, nó đã được bán lại lần thứ hai. Nhưng vì đây là hợp đồng mua đứt nên tiền bán lại không liên quan gì đến Giang Cố. Tuy nhiên, ông chủ của Quán Trinh Thám rất hào phóng, tặng cậu một bao lì xì lớn.

Kịch bản thứ hai sau khi lên sàn cũng được làm thành hộp trò chơi và được bày bán trên trang web của Ma Vực, doanh số bán hàng khá tốt, cùng với phần chia doanh thu của quý này, tiền đã được chuyển vào tài khoản của Giang Cố.

Thu nhập ổn định, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cảm hứng của Giang Cố cũng bùng nổ, tiến độ kịch bản tiến triển khá nhanh. Khi mệt, cậu chuyển sang viết thêm cho bộ truyện trinh thám dài kỳ đang đăng. Đồng thời, có một chuyện vui nữa xảy ra.

Đó là bộ truyện trinh thám mà cậu đã hoàn thành trước đây có khả năng sẽ được xuất bản, nhưng chi tiết cụ thể vẫn chưa được quyết định. Biên tập viên của trang web đã nhắn tin báo cho cậu biết. Chi tiết không cần cậu lo, vì đã ký hợp đồng với trang web, nếu xuất bản thì trang web cũng sẽ được chia phần.

Nếu thành công, không chỉ thu nhập tăng lên, mà đó còn là sự khẳng định đối với bản thân cậu. Giang Cố hy vọng sau này trên kệ sách của mình sẽ được đặt cuốn sách có mang tên cậu.

Giang Cố tin vào sức mạnh của lời nói, vì vậy khi mọi chuyện chưa chắc chắn, cậu không nói với ai cả. Cho đến khi một thời gian sau, biên tập viên thông báo đã thành công, bảo cậu chuẩn bị nhận tiền bản quyền và sách thành phẩm, Giang Cố liền liên hệ với Đường Triệu đầu tiên.

Đường Triệu nghe tin còn phấn khích hơn cả cậu, sau khi vui vẻ xong thì không nhịn được mà cảm thán: "May mà hồi đó cậu không bỏ dở truyện khi lượt đọc thấp, quả nhiên công sức bỏ ra đều có hồi báo!"

Giang Cố vừa nằm trên giường, vừa nói chuyện điện thoại: "Tớ cũng rất bất ngờ, vốn nghĩ rằng khoản thu nhập khi kết thúc truyện đã là món quà tuyệt vời nhất rồi. Quyển đầu tiên có được chút chú ý, quyển thứ hai đăng tải bây giờ cũng có lượt xem không tệ, tớ đã hài lòng rồi."

Đường Triệu cười bên kia điện thoại, rồi nhắc nhở: "Cậu đừng đăng lên mạng xã hội đấy nhé, tuần trước lão Mặc mới đến tìm tớ mượn tiền."

Giang Cố: "Mượn tiền? Có chuyện gì sao?"

Đường Triệu: "Có chuyện gì đâu, vì thu nhập quá kém, không trả nổi tiền thuê nhà thôi. Nghe nói giờ đang rầu rĩ, gia đình không hiểu, hối thúc cậu ấy tìm việc làm nghiêm túc. Bản thân cậu ấy thì kiếm chẳng ra tiền, không có cách nào làm gia đình hài lòng, ăn uống cũng gặp khó khăn, không muốn nhờ gia đình, chỉ còn cách mượn bạn bè."

Giang Cố ồ lên một tiếng: "Cậu ấy không mượn tớ."

Đường Triệu cười ha hả: "Chắc cậu ấy nghĩ cậu còn nghèo hơn cậu ấy, mượn cậu cũng chẳng có."

"Cậu có cho mượn không?"

Đường Triệu thở dài: "Có, nhưng cũng chẳng mượn nhiều, chỉ 500, ăn uống dè sẻn, ăn rau luộc mì, nhai bánh bao, cũng đủ sống một tháng."

Giang Cố lắc đầu, cậu thực sự khâm phục họ. Cậu không dám đặt hết mọi thứ vào một việc mà không có bất kỳ khoản tiết kiệm nào, nhưng họ có gan này, cũng là vì họ còn có đường lui, cùng lắm là quay về nhà.

Sau khi gác máy với Đường Triệu, Giang Cố lướt WeChat, dừng lại ở ảnh đại diện của Tư Hành, do dự mãi nhưng vẫn chưa nhắn tin, dù sao buổi tối anh cũng sẽ về, lúc đó ăn tối rồi báo tin vui cũng không muộn.

Phần mềm liên lạc trên máy tính của cậu bỗng nhiên kêu lên, Giang Cố từ trên giường ngồi dậy, vừa định đứng dậy xem ai nhắn tin thì đột nhiên cảm thấy cơn đau quặn ở dạ dày.

Từ khi bắt đầu ăn dược thiện, cậu vẫn luôn sinh hoạt có quy luật, không thức khuya và ăn uống thanh đạm, thậm chí còn tránh ăn đồ lạnh, gần như không bị đau dạ dày lần nào. Không biết tại sao lần này lại đau đột ngột như vậy.

Giang Cố ngồi trên giường, một tay đặt lên bụng xoa nhẹ, sau khi cảm thấy đỡ hơn, cậu mới di chuyển tới trước máy tính, mở phần tin nhắn đang nhấp nháy lên. May mà cậu đã ghi chú rõ ràng, nếu không Giang Cố thật sự không nhận ra được là ai đã gửi tin nhắn cho cậu nữa.

Đây là bạn học tiểu học cùng làng của cậu. Ở chỗ đó của họ, tiểu học không có lớp máy tính, mãi đến trung học cơ sở mới có. Sau khi có lớp máy tính, một số bạn học bắt đầu thích kết bạn lung tung, cậu và người này học cùng trường nhưng khác lớp, nhưng vì cùng làng nên cũng kết bạn trên mạng, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Cậu vốn nghĩ rằng có thể đối phương buồn chán nên mới gửi tin nhắn, nhưng khi cậu nhìn rõ chữ trong khung trò chuyện, dạ dày lại nhói đau.

Giang Cố dùng sức ấn mạnh tay lên bụng, đau đến mức phải rên khẽ một tiếng. Giang Lâm về quê rồi, còn đi hỏi thăm cậu sao?

Giang Cố đau đến không thể đứng thẳng, cậu nâng một tay, khó nhọc gõ mấy chữ trên bàn phím, rồi mạnh mẽ nhấn gửi đi.

"Nói là tôi chết rồi!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.