Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 61: Lối thoát ở đâu?




Ngồi bên trong căn phòng ngủ tối tăm, Minh Dư trong lòng bắt đầu trở nên lo lắng.

Thời gian đã qua được một nửa, đồng hồ cát lơ lửng trên không trung kia đã vơi đi rất nhiều, nếu cứ theo cái đà này thì không bao nữa Minh Dự sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở lại nơi đây.

Dù đã rất nổ lực nhưng Minh Dự vô pháp có thể thoát tầng hai căn biệt thự, dù là chạy xuống tầng trệt hay là chạy lên tầng ba tất cả đều vô dụng chỉ cần chân đặt ra khỏi cầu thang thì ông ấy liền sẽ quay về lại trước cửa căn phòng ngủ.

Minh Dự cũng đã từng muốn dùng bạo lực để thoát khỏi, có điều sức lực ông ta có hạn mà căn biệt thự cứ như tường đồng vách sắc, có cố đến mấy cũng chỉ là phí công vô ích.

Bây giờ thứ Minh Dự có thể nghĩ đến chính là những lời gợi ý mà người trai trẻ kia đã nhắc nhở, ông ấy cảm thấy chỉ cần phá giải được những lời gợi ý đó thì mới có thể thoát khỏi chốn quái quỷ này.

“Mắt thường không thể nhìn thấu được thần linh, lối thoát ở ngay bên phải.” Minh Dự đọc đi đọc lại, ông ấy không hiểu nó là đang nói đến cái gì.

Minh Dự ôm đầu ngẫm nghĩ một lúc sau một ý tưởng léo lên, Minh Dự ẩn ẩn cảm thấy bản thân đã tìm được một đầu mối quan trọng.

Thần linh là biểu tượng cho các con số 56_65, 34_45, 25_52, 98_09, không thể nhìn thấu thần linh đây là ám chỉ thần linh ở bên ngoài tầm hiểu biết, nếu là thần linh ở bên ngoài thì đây là biểu tượng của con số 98_09.

Với hai con số trên Minh Dự bắt đầu truy xét tất cả mọi thứ ở trong căn phòng xem thử có thứ gi liên quan đến hai con số trên hay không, nhưng tìm khắp nơi Minh Dự không tìm thấy được bất cứ thứ gì liên quan cả.

Thất vọng ngồi lại lên giường Minh Dự cảm thấy bản thân có vẻ đã đi sai hướng, hai con số trên không phải là rời rạc mà là đi chung với nhau mới đúng, theo đó con số cần tìm phải là 998 hoặc là 989.

Con số 998 theo như đuôi số đẹp là đại trường phát, cửu trường thịnh, nghĩ đến các thứ liên quan đến trường phát, trường thịnh Minh Dự mất một hồi suy xét, tìm kiếm cuối cùng không nghĩ ra được gì.

Thay đổi hướng suy nghĩ, ông ấy nghĩ đến số 989, số 8 là bát biểu tượng của sự phát tài phát lộc, số 9 là cửu biểu tượng quyền lực mạnh mẽ và thể hiện cho sự tròn vẹn, hai số 89 đi chung nghĩ là hoàn hảo phát tài phát lộc, số 989 là tôn vinh sự đầy đủ của ba yếu tố Phúc Lộc Thọ.

Nghĩ đến đây Minh Dự lại bỏ ra thời gian bắt đầu tìm kiếm, ông ấy muốn tìm thử có thứ gì liên quan đến Phúc Lộc Thọ hay không, cuối cùng kết quả không có chút gì thu hoạch.

Minh Dự khi này trở nên lo lắng, ông ấy ngước nhìn lên đồng hồ cát trên không, ở đó hạt cát nhỏ đang dần rơi xuống nay chỉ còn lại chưa tới một phần năm so với ban đầu, thời gian còn lại chỉ còn hơn 14 tiếng đồ hồ.

Lo lắng sốt ruột, Minh Dự thấy bản thân quá ngu ngốc, có vẻ như mọi phần tích của ông ấy từ đầu đều đã là sai lầm, có khi những lời gợi ý trên đều là giả, người thanh niên kia vốn không muốn tha cho hắn, đây đơn giản là muốn hành người, là muốn tra tấn tâm lý hắn mà thôi.

Bất lực nằm dài trên giường, Minh Dự nghĩ đến những hồi ức thời trẻ huy hoàn của bản thân rồi lại nghĩ đến đứa con trai duy nhất mà mình hay chiều chuộng, nuông chiều một cách thái quá cuối cùng mang đến tai họa như bây giờ.

Minh Dự rõ ràng gã bị như thế thì đứa con trai của gã dễ gì thoát được, có khi đã chết mất xác ở ngoài kia rồi cũng nên.

Càng nghĩ Minh Dự càng hối hận, nếu như gã mạnh tay hơn một chút dạy dỗ cho đứa con trai của mình trở thành một người đàng hoàng thì nay đâu có ra nông nỗi như hiện tại, tiếc thay trên đời đâu có thuốc trị hối hận sự việc thành ra như bây giờ thì có nước chịu trận thôi.

Minh Dự buông tay, đôi mắt ông ấy ươn ướt giọt lệ nhưng lúc này đột nhiên ông ấy nghĩ tới một việc, con trai ông ấy sinh năm 98, là năm 1998, năm con dần.

Nghĩ đến dần, Minh Dự nhớ tới ở ngay dãy hàng lang tầng hai gần chỗ cầu thang có một bức trang có họa tiết vẽ một con cọp.

Bắt được một tai hy vọng, Minh Dự nhanh chân chạy tới chỗ cầu thang nhìn về bức trang con cọp được treo ở trên tường mà cẩn thận quan sát.

Bức trang này lúc trước ông ấy đã xem qua mấy lần rồi nhưng không thấy được gì nên không chú ý tới, nhưng hiện giờ khi nhìn kỹ lại Minh Dự thấy bức trang có vẻ không giống với trước kia cho lắm, góc độ đầu con cọp bị vẽ lệch hơn so với ban đầu, đôi mắt kia của con cọp thì giống như đang nhìn lấy một thứ gì đó.

Minh Dự đặt lại bức tranh lên giá treo sau đó ông ấy theo hướng mắt của con cọp trong tranh mà nhìn thì thấy được một chỗ tường phẳng ở ngay dãy hành lang.

Đi lại chỗ bức tường Minh Dự lấy tay sờ vào khắp mọi ngỏ ngách rồi lại gõ gõ dò xét, sau một lúc Minh Dự phát hiện ra bức tường ở đây bị rỗng.

Vui mừng trong lòng, Minh Dự tìm cách đập chỗ tường rỗng này ra, tiếc thay dù có cố đến mấy ông ấy cũng không đủ sức làm được, khi này các hạt cát còn lại bên trong đồng hồ đã không còn nhiều, Minh Dự gấp gáp tìm lấy mọi thứ để phá đi bức tường.

Một hồi đập phá thời gian còn lại của Minh Dự lại càng thêm eo hẹp, Minh Dự trong lòng vô cùng sốt ruột tuy vậy ông ta vẫn phải đứng đó hít lấy một hơi dài ép bản thân bình tĩnh lại, phải phân tích lại mọi thứ.

Điểm đột phá đã có nhưng lời gợi ý vẫn còn thiếu một vế ‘ phía bên phải là lối thoát' vế này chưa được dùng tới.

Ở bên phải, nếu như quay người hướng vào trong thì chỗ tường trống chính là ở ngay bên phải, nhưng nếu quay người ra phía ngoài thì chỗ tường trống lại nằm ở bên trái, Minh Dự nghĩ tới mỗi lẫn bản thân bị dịch chuyển lại chỗ cửa phòng ngủ thì ông ta đều là quay mặt ra phía ngoài.

Nghĩ đến điểm này Minh Dự do dự quay qua bức tường đối diện với chỗ tường trống mà gõ gõ nhưng âm thanh tạo ra lại chứng tỏ ở đây rất đặc.

Thời gian đã vô cùng gấp gáp, Minh Dư không còn thời gian ngẫm nghĩ nữa nê đã vung lên một đấm đánh mạnh vào chỗ tường trên, vốn nghĩ sẽ vô dụng như mọi khi nhưng trái lại bức tường nghĩ là rắn chắc kia nay chỉ với một cú đấm có phần hồi hợt không hết sức của Minh Dự liền nứt ra như một tấm gương vỡ.

Minh Dự thấy vậy thì điên cuồng đấm lên bức tường, đến khi những hạt cát cuối cùng rơi xuống cũng là vừa lúc toàn bộ bức tường bị đấm vỡ, theo đó một luồng ánh sáng cực mạnh từ chỗ bức tường vỡ phát ra bao trùm lấy toàn bộ người của Minh Dự.

Trong ánh sáng chói lóa Minh Dự liền mất đi ý thức, đến khi mở mắt ra lần nữa thì ông ấy đã thấy bản thân đang nằm ngay ở trên giường bệnh, quanh ông ấy toàn là các thiết bị y tế cũng như các ống truyền dịch đang cắm vào trong người.

Minh Dự yếu ớt đưa tay lên gọi người, gọi được mấy tiếng ông ấy đuối sức mà ngất đi, sau đó không lâu bác sĩ, y tá bao quanh bắt đầu thăm khám, kiểm tra tình trạng sức khỏe của Minh Dự.

Qua một ngày thời gian Minh Dự từ từ tỉnh lại, ngồi bên cạnh ông ấy bây giờ là hai người con gái đang dùng lấy ánh mắt mệt mỏi, đầy lo lắng nhìn về phía ông ta.

“Hai đứa quay về từ lúc nào?” Minh Dự yếu ớt lên tiếng hỏi.

“Cha tỉnh rồi.”

“Cha làm tụi con lo lắng quá."

“Để con gọi bác sĩ tới !”

Hai đứa con gái thấy Minh Dự tỉnh lại thì vui mừng khôn siết, một người trong số họ vui sướng đi ra ngoài gọi bác sĩ tới.

Minh Dự nhìn thấy hai đứa con gái ở bên mình lúc bản thân gặp hoạn nạn thì cũng thấy hạnh phúc trong lòng, tuy nhiên khi ông ấy không thấy được đứa con trai thì ngay lập tức nghĩ tới một số chuyện không hay vì vậy lo lắng lên tiếng hỏi: “ Lĩnh đâu rồi, cái thằng trời đánh đó đâu rồi?”

Minh Dự có phần kích động hỏi, con gái ông ấy ngồi ở đó nét mặt vui sướng đã mất đi thay vào đó là một khuôn mặt buồn bã trả lời: “Em ấy_”.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.