Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Năm ba cao trung, cảm giác khoảng thời gian chuẩn bị trước kì thi thì rất dài, nhưng lúc bước vào thi chính thức thì thời gian lại trôi qua chỉ trong thoáng chốc.
Sau khi kết thúc khảo thí, học sinh có một ngày nghỉ. Đây là một ngày cuối tuần rảnh rỗi hiếm hoi. Nắng xuân dẫu quá trưa cũng chẳng gay gắt, thật hợp để nhàn nhã làm điều mình thích.
Chu Đình Trạo ngồi bên cửa sổ đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mấy giáo viên cùng sống cùng tòa ký trúc xá này, thỉnh thoảng sẽ đến tìm bố mẹ anh thảo luận những vấn đề học thuật, hay đến tán gẫu mấy chuyện trong nhà. Đám trẻ trong khu cũng thường hay đến tìm Chu Đình Trạo, thế nên anh không ngạc nhiên gì mấy.
Nhưng vừa mở của ra, anh đã ngây cả người.
Tang Như đang đứng ở cửa, nhìn thấy anh liền mỉm cười: “Chu Đình Trạo, chào buổi chiều.”
“Chào buổi chiều…”
Nhìn dáng vẻ ngây người của anh, Tang Như thấy thật buồn cười, cô nghiêng đầu nói: “Không muốn để tôi vào hả?”
Chu Đình Trạo lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nghiêng người tránh sang một bên: “Cậu vào đi.”
Anh dẫn cô vào ngồi ở phòng khách, còn mình thì đi rót nước. Lát sau anh quay lại ngồi vào chiếc ghế sô pha đối diện cô
Hóa ra hôm qua cô hỏi anh cuối tuần có đi đâu không, rồi còn hỏi cả chuyện bố mẹ anh có ở nhà không, là vì muốn đến đây…
“Có chuyện gì hả?” Kiềm chế dòng suy nghĩ trong tâm trí, Chu Đình Trạo hỏi.
“Không có chuyện gì cả.” Tay Tang Như cầm cốc nước, cố ý nói: “Không có chuyện gì là không được đến tìm cậu hả?”
“Không phải thế.” Chu Đình Trạo mím môi, nói: “Lúc nào đến cũng được cả.”
Hôm nay anh ăn mặc đơn giản, áo phông trắng với quần dài rộng rãi. Phong cách ở nhà nhẹ nhàng thoải mái khiến người ta khó mà rời mắt.
Tang Như cụp mắt, uống một hớp nước, rồi ngẩng đầu nhìn Chu Đình Trạo, hỏi: “Vừa làm gì vậy?”
“Đọc sách.”
“Sách gì?”
“Quốc Phú Luận.”
Đây là sách chuyên ngành, hóa ra Chu Đình Trạo từ nhỏ đã sớm có hứng thú với ngành kinh tế như thế.
Tang Như vỗ vỗ chỗ ngồi còn trống bên cạnh: “Đến đây ngồi đi.”
Chu Đình Trạo thoáng do dự, nhưng rồi cũng đi sang.
Không khí trong phòng bỗng thật yên tĩnh, Tang Như nhìn vào khoảng trống giữa hai người không khỏi cười lên thành tiếng: “Tôi ăn thịt cậu hả?”
“Không…” Chu Đình Trạo vô thức đáp.
“Đúng rồi đó.”
Chu Đình Trạo sững lại.
Khoảng trống bên cạnh đã được lấp lại. người vừa buông lời trêu chọc lúc này đã ghé sát nghiêng đầu nhìn anh. Bộ dang nghiêm chỉnh, vờ dùng giọng điệu đe dọa nói lần nữa: “Đúng rồi đó, sẽ ăn cậu…”
Dáng vẻ của cô lúc này hệt như đang cải trang thành một chú hổ con hung dữ, vừa dễ thương vừa dẫn dụ người ta có suy nghĩ ‘xấu’.
Yết hầu của Chu Đình Trạo căng thẳng: “Ăn thế nào?”
Lần này đến lượt Tang Như ngẩn người. Anh ném vấn đề này sang cô có phải đang ngầm cho phép cô muốn làm gì thì làm không nhỉ?
Tang Như từ từ tiến đến gần hơn, đầu nghiêng sang một bên, dùng chóp mũi chạm vào cằm anh. Anh cũng không tránh ra, cứ mặc hơi thở của cả hai đan xen vào nhau. Tang Như hôn nhẹ lên cằm anh, rồi dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ.
Sự đụng chạm nhẹ nhàng ẩm ướt này khiến lòng Chu Đình Trạo không khỏi ngứa ngáy.
Cô thì thầm: “Ăn thế này…”
Vừa dứt lời, cô dời xuống hôn khẽ xuống cổ anh, từng cái từng cái một, như những hạt mưa tinh tế rơi trêи cổ, khiến người anh nơi đâu cũng ẩm ướt.
Chu Đình Trạo bị đợt tấn công này quấy nhiễu đến không còn sức chống đỡ, cổ họng theo đó vang lên một tiếng rêи trầm thấp.
Yết hầu của anh rất đẹp, độ cong hoàn hảo khiến các đường nét thêm phần trở nên sắc xảo, lọt vào mắt cô lại càng gợi cảm vô cùng.
Cô cúi đầu ʍút̼ nhẹ lên yết hầu của anh, phát ra tiếng nước dính nhớp đầy ái muội, sau đó đầu lưỡi bắt đầu ‘vào việc’, cùng môi cô thay phiên ʍút̼ ɭϊếʍ. Chu Đình Trạo nâng tay chạm lên đầu cô, đốt ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc, vô thức ép cô kề sát mình hơn.
Bằng chứng động tình thể hiện từ những động tác vụn vặt, Tang Như thấy thế không khỏi thấp giọng cười. Hàm răng khẽ cọ cọ lên yết hầu, cô ngẩng đầu lên, thủ thỉ hỏi: “Thích tôi ăn cậu thế này không? Hữm?”
Chu Đình Trạo rơi vào bẫy của cô thế mà lại thấy vui sướиɠ vô cùng: “Ừm.”
“’Ừm’ là thế nào?”
“Thích.”
Tang Như ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Không giống dáng vẻ xa lạ thường ngày của anh, môi anh rất mềm, lúc ngậm vào còn dụ dỗ người ta ʍút̼ lấy.
Tang Như nghiêng đầu hồi lâu, cổ bắt đầu mỏi rồi. Cô dứt khoát xoay người ngồi thẳng lên người Chu Đình Trạo. Hành động bất ngờ này khiến anh không kịp từ chối, Chu Đình Trạo vô thức đưa tay giữ lấy eo cô, để tránh cô ngã xuống đất.
Tư thế thật thân mật, trong ánh mắt cả hai như chứa đựng một nỗi niềm không tên. Tang Như cúi đầu xuống tiếp tục hôn lên môi anh, môi kề sát môi, cô nói: “Hé miệng ra đi.”
Nụ hôn đầu của anh đã trao cho cô rồi, vì vậy lần đầu quấn quít răng môi này, anh cũng không do dự mà trao cho cô nốt.
Phủ lên bờ môi anh, đầu lưỡi Tang Như không báo trước cứ thế luồn vào. Lúc đã yên vị ở bên trong khoang miệng thì giảm tốc độ tiến công, bắt đầu từ từ rượt đuổi lưỡi anh.
Hai tay Tang Như vòng qua ôm lấy cổ anh, không dùng quá nhiều lực để ngồi trêи người anh. Ban đầu, Chu Đình Trạo ngây ngốc không biết phải hôn lưỡi thế nào, nhưng càng về sau cứ như đã học trộm những kỹ xảo của cô thành công, anh nhanh chóng chuyển bị động thành chủ động, nhiệt tình đáp lại cô.
Đầu lưỡi trơn trượt, dây dưa hoài không thôi, bên môi còn rỉ ra một vài vệt nước bọt.
Tang Như lùi về phía sau, tựa vào trán anh thở dốc: “Cậu nhớ không? Nơi này từng ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của cậu.”
Sao lại không nhớ được?
Nhưng ngay cả trong mơ anh cũng không dám mơ đến cảm giác nơi thành cổ ấy, vì vầng trăng sáng trong này không nên bị vấy bẩn bởi những ao ước vẩn đục trong anh. Nếu trên đời thật sự có phép màu, thì chỉ cần cho anh một giấc mộng nơi mà vầng trăng ấy nằm trọn trong vòng tay của anh thôi, thế là đủ rồi.
Chu Đình Trạo vòng tay qua eo cô, ôm cô lại gần mình hơn, nhỏ giọng “Ừm.” một tiếng.
Tang Như bật cười, rồi lại cúi đầu hôn anh một cái: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là vì có món quà muốn tặng cậu.”
“Gì thế?”
“Đưa tay ra đây.”
Chu Đình Trạo đưa tay còn lại ra, tay trái thì vẫn như cũ ôm chặt lấy eo cô.
“Nhắm mắt lại đi.”
Chu Đình Trạo làm theo lời cô, mắt nhắm nhưng không cách nào kiềm được sự mong đợi trong lòng, Cổ tay bỗng truyền đến độ ấm của cô, dường như cô đang đeo thứ gì đó lên cổ tay anh.
“Xong rồi, mở mắt ra đi.” Tang Như gãi gãi lòng bàn tay anh.
Chu Đình Trạo cúi đầu nhìn rồi thoáng chốc ngây người.
Trên cổ tay là một sợi dây bện đỏ, nhìn rất quen, hệt như sợi dây mà anh đã tặng cho cô hôm trước.
“Không biết có cùng loại với sợi này không,” Tang Như nâng tay trái lên, áp tay cô lên tay anh, hại sợ dây đỏ cũng kề sát bên nhau: “Cậu đeo cái này đẹp lắm.”
Chu Đình Trạo nhìn cô đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh, khoảng khắc đốt ngón tay chạm vào nhau trái tim anh cũng theo đó mà run lên từng nhịp.
Dường như cô luôn biết cách khiến anh mềm lòng.
Tang Như lắc lắc tay, hỏi anh: “Thích không?”
Tay cô nhỏ hơn tay anh một chút, lòng bàn tay rất mềm. Chu Đình Trạo không nhịn được cầm lấy tay cô, đáp: “Thích.”
Tang Như hài lòng khẽ cười, tay phải bỗng ôm lấy cổ anh, cái mông bên dưới không yên phận cọ qua cọ lại, khẽ hỏi bên tai anh: “Thế này cũng thích hả?”
Hôm nay anh mặc đồ mỏng, chưa kể cô lại còn mặc váy đến đây, lúc ngồi lên người anh tà váy tự động vén lên, nơi đó chỉ cách anh một lớp vải quần lót. Hết thảy những ấm áp và xúc cảm mềm mại trong nháy mắt truyền đến dây thần kinh cảm giác của cả hai.
Được thứ mềm mại như thế cọ xát khiến Chu Đình Trạo ngay lập tức ‘cứng đờ’, giọng nói khàn khàn đầy chịu đựng: “Thích.”
Nghe được câu trả lời, Tang Như quay đầu sang ngậm lấy dái tai anh, mông vẫn tiếp tục cọ, mập mờ hỏi: “Thế này thì sao?”
Hơi thở của Chu Đình Trạo nặng nề đi, câu trả lời vẫn giống hệt như cũ: “Thích.”
Chu Đình Trạo quả thật không từ chối cô điều gì, nghe anh hết lần này đến lần khác lặp lại cùng một đáp án khiến lòng cô mềm đi như hóa vũng nước. Bàn tay đang định chui vào áo anh ‘tác oai tác quái’, thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô dừng tay lại, ngồi thẳng dậy trao đổi ánh mắt với Chu Đình Trạo .
Chu Đình Trạo hoàn hồn, nâng tay lên lau đi vệt nước bên môi cô, nhỏ giọng nói: “Để tôi ra mở cửa xem, cậu vào phòng tôi ngồi đi.”
Tang Như cong khóe môi, cười nói: “Giống ‘Kim ốc tàng kiều’* nhỉ?”
(*) "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.
Gương mặt Chu Đình Trạo hơi hơi ửng hồng, anh nâng mông cô lên ôm cả người cô đứng dậy rồi ôm bế người trong lòng đi vào phòng mình. Theo từng bước chân, hạ thân cả hai không ngừng va chạm vào nhau. Tang Như bị đụng chạm đến ngứa ngáy cả người, cố tình nhỏ giọng thở dốc thành tiếng bên tai anh.
Chu Đình Trạo dừng lại, rồi đặt cô ngồi xuống mép giường: “Ngoan, đợi ở đây một lát.”
Tang Như gật đầu, trước lúc anh quay người rời đi cô nhanh chóng kéo anh lại gần, ngẩng đầu khẽ hôn một cái lên môi anh: “Nhanh lên nha.”
Chu Đình Trạo nhìn cô, sau đó như đang chạy trốn, nhanh chóng cất bước ra ngoài.
Tang Như nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vui vẻ không nhịn được muốn cười ra thành tiếng. Quay đầu nhìn lại thấy trên đầu giường có một cuốn sách đang nằm ở đó, có lẽ lúc nãy anh ra mở cửa cho cô rồi thuận tay đặt cuốn sách này ở đây. Tang Như cầm cuốn sách lên, nằm xấp trên giường lật xem vài trang, nhàn rỗi nằm đợi anh.
Loáng thoáng nghe thấy được đoạn nói chuyện ngoài cửa, hình như là giáo viên nhà bên cạnh đến tìm bố mẹ Chu Đình Trạo. Bố mẹ anh hôm nay đi thăm ông bà, nếu không phải đã hỏi rõ, cô nào dám tùy tiện đến đây.
Tang Như gập chân lên lắc qua lắc lại, càng đọc càng thấy cuốn sách này cũng khá thú vị. Mãi tập trung đọc, cô không nhận ra Chu Đình Trạo đã quay lại từ bao giờ.
Chu Đình Trạo chỉnh lại quần áo trước khi ra mở cửa, không thể để đối phương phát hiện sự khác thường của anh. Mở cửa giải thích rõ rồi tiễn người kia đi. Lúc trở về phòng, anh không khỏi ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ lúc này của cô.
Tang Như nằm sấp trên giường, hai chân gập lên không an phận lắc qua lắc lại. Vạt cáy cũng theo đó mà trượt xuống dưới đầu gối lộ ra làn da trắng mịn bên trong, cảnh tượng này như đang thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng trong anh.
Chu Đình Trạo siết chặt tay, đè nén ý nghĩ muốn đè cô dưới thân, giọng anh khàn khàn lên tiếng gọi cô.
Lúc này, Tang Như mới hoàn hồn. Cô trở mình co chân định ngồi dậy, bổng dưng cổ chân bị anh nắm lấy.
Có trời mới biết dáng vẻ của cô lúc này mê người đến nhường nào. Cổ chân bị tay anh nắm lấy nên càng rộng mở, gấu váy trượt xuống thấp hơn theo động tác của cô, ngay cả quần lót của cô anh cũng chỉ cần liếc mắt là dễ dàng nhìn thấy.
Màu trắng, dường như còn thấm ra chút nước.
Chu Đình Trạo sắp điên rồi, không khống chế được chính mình nữa, vô thức đè tay gập chân cô lên.
Tang Như ngước mắt nhìn anh, thấy tầm mắt của anh đang chăm chú nhìn vào giữa hai chân mình hồi lâu. Bên dưới không khỏi ngứa ngáy, tiểu huyệt bắt đầu mấp máy, không kiềm được mà chảy ra dâm thủy.
Chu Đình Trạo nhìn thấy vệt nước thấm ra kia càng lúc càng lan rộng, hô hấp của anh cũng theo đó mà nặng nề. Tầm mắt nâng lên nhìn thẳng vào mắt cô, trong không khí như có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt.
Anh cúi người tiến lại gần, như một tín đồ ngoan đạo: “Tôi có thể…nhìn nơi này không?”
____
Tang Như bất ngờ mở to đôi mắt, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe Chu Đình Trạo đưa ra loại yêu cầu kiểu này.
Thẳng thắn, khiêu gợi, không giống như những yêu cầu mà anh thường đưa ra.
Tang Như cảm thấy cả người mình nơi đâu cũng ướt, cô nói: “Nhìn ở đâu?”
Chu Đình Trạo trầm mặc nhìn cô, đột nhiên quỳ gối xuống giữa hai chân cô, bàn tay tách hai chân cô ra chạm vào chỗ ẩm ướt mềm mại kia, nhỏ giọng nói “Ở đây.”
“Ưm. . . .” Tang Như không kịp đề phòng đã bị tay anh chạm vào nơi đó, khiến cô không khỏi thở ra một tiếng. Nhưng vẫn còn cứng đầu, muốn anh nói ra những lời buông thả hơn, cô thấp giọng hỏi “Chu Đình Trạo, ở đây gọi là gì? Đây là gì của tôi?”
Dằn vặt một hồi, mãi đến lúc nhịn không nổi nữa Chu Đình Trạo mới cúi người xuống, gần như đem cả người mình áp lên người cô, tay vẫn còn ở đó không ngừng vuốt ve lên nơi ấy, nhỏ giọng nói: “Muốn nhìn tiểu huyệt của cậu."
Có thứ gì đó như muốn nổ tung trong tâm trí cô, Tang Như hận không thể ngay lập tức để anh cắm vào. Giọng nói mềm ái vô cùng tựa như đang cùng phía dưới chảy ra nước.
“Cho cậu xem,” cô nói, “Giúp tôi cởi quần lót ra đi."
Trái cấm vốn dĩ gọi là trái cấm, là bởi vì muốn nói đến lần đầu làm chuyện ân ái của những kẻ yêu nhau, cùng mò mẫm nơi bí ẩn của đối phương, rồi tìm tòi khám phá cách để khiến đối phương sung sướng, cũng như để cho chính mình vui vẻ.
Chu Đình Trạo thu chân mình về, không cởi quần lót cô ra, mà chỉ thận kéo miếng vải quần lót sang một bên. Đây lần đầu tiên anh thật sự nhìn thấy nơi tư mật của cô.
Tranh minh họa trong sách giáo khoa không mang đến bất kỳ thứ cảm xúc nào cả. Dẫu cho những bạn học cùng tuổi có ồn ào, náo loạn ra sao, Chu Đình Trạo cũng chưa từng thấy dao động dù chỉ là một chút, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nơi tư mật của cô, anh mới nhận ra nơi ấy quả thật rất đáng yêu.
Môi âm hộ lớn bên ngoài nhìn rất có thịt, vén quần lót sang một chút, môi âm hộ nhỏ bên trong cũng bị lộ ra, có chất lỏng chảy ra từ hai miếng thịt nhỏ mềm mại. Chu Đình Trạo vừa đưa ngón trỏ chạm vào, tiểu huyệt lập tức run lên.
Đầu ngón tay của Tang Như áp lên miệng, không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái, nhưng âm thanh mới vừa phát ra đã bị ngón tay của cô chặn lại, lộ ra dáng vẻ rất mơ hồ, càng khiến người khác nảy sinh suy nghĩ muốn làm hư cô.
Chu Đình Trạo nắm lấy mép quần lót của cô nói: "Nâng mông lên.”
Tang Như rất phối hợp, nâng mông lên, bỗng dưng cảm thấy dưới thân chợt lành lạnh, cả hạ thân đều lồ lộ ra trước mắt anh.
Chu Đình Trạo mở hai chân đang muốn khép lại của cô ra, nhìn thịt huyệt trắng nõn đang chảy ra mật dịch, anh liền cảm thấy cả người khô khốc: “Tôi liếm nó được không?”
Hơi thở của anh bao trùm lấy nơi cửa huyệt, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến suy nghĩ trong cô lửng lơ, Tang Như khép nửa mắt: “Được. . . Cậu mau liếm nó đi. . .”
Giây tiếp theo miệng huyệt liền bị anh liếm lấy khiến cả người cô phát run.
Chu Đình Trạo sợ làm cô đau, nên chỉ vươn đầu lưỡi ra dọc theo khe huyệt nhẹ nhàng liếm lên từng chút một. Đến lúc nhận ra mật dịch không còn đủ cho anh nữa, anh liền lè lưỡi chọc vài lần vào lỗ nhỏ, hút hết mật dịch vào trong miệng. Tang Như lúc này đã nắm chặt lấy ga giường, nức nở nói: “Không cần nữa… Không cần nữa. . .”
Chu Đình Trạo dừng lại, đổi sang dùng tay sờ sờ lên miệng tiểu huyệt: “Làm cậu đau hả?”
Tang Như chống người ngồi dậy, nhìn dáng vẻ nằm giữa hai chân mình của anh, cảm giác trống rỗng lại càng lớn. Cô nhanh chóng lấy gối lót dưới thắt lưng mình, như vậy có thể nhìn rõ hơn mọi động tác của anh.
“Không đau,” Tang Như lắc đầu một cái, mềm giọng nói, “Còn muốn nữa.”
Dáng vẻ yêu kiều, mềm yếu của cô hối thúc Chu Đình Trạo ngay lập tức đáp ứng đề nghị này. Anh cúi đầu tiếp tục liếm, càng làm càng quen đường quen lối mà chẳng cần phải hướng dẫn.
Môi lớn bên ngoài của cô rất non mềm, thật hợp để ngậm vào rồi mút lấy, Chu Đình Trạo bắt đầu ngậm mút, như ý muốn nghe được tiếng thở dốc không ngừng của cô. Môi nhỏ gần huyệt thì lại mềm mại mỏng manh, rất hợp để khảy đầu lưỡi lên rồi ngậm mút lấy hai cánh hoa nhỏ, tiếp đến vươn lưỡi tách hai cánh hoa huyệt ra, nhẹ nhàng thăm dò bên trong, còn chọc chọc vài cái trêu ghẹo cô.
Nghe nói khoái cảm của phụ nữ phần lớn đến từ âm vật, không biết từ đâu Chu Đình Trạo đột nhiên nhớ đến kiến thức này. Vì thế, anh vươn tay ra tìm đến hạt đậu nhỏ, vừa liếm mút tiểu huyệt vừa nhẹ nhàng ấn tay lên âm vật của cô.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên, nhưng trình độ của anh lại khiến người ta kinh ngạc, Tang Như được anh làm nên nơi nào cũng sung sướng, trước mắt như hóa thành sương mờ ảo, cô khóc nức nở nói: “A a không muốn nữa, cậu như thế sẽ . . .”
Chu Đình Trạo mút thêm một lần cuối thật mạnh, ngẩng đầu lên nhưng ngón tay bên dưới vẫn không chịu buông ra, tiếp tục đè lên âm vật của cô, tăng tốc độ xoa nắn.
Mông Tang Như run rẩy, kẹp chặt chân, tay anh theo đó cũng bị kẹp vào, nhưng cuối cùn vẫn bị anh xoa âm vật đến cao trào.
Cả người Tang Như xụi xuống, buông lơi cơ thể rồi bắt đầu thở dốc. Chu Đình Trạo cũng tiến đến nằm xuống bên cạnh cô, lấy chiếc gối từ sau lưng cô ra rồi dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, khẽ nói: “Thoải mái không?”
Tang Như vùi người vào lòng anh, thì thào đáp: “Ừm . . .”
Chu Đình Trạo nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, mãi đến khi hơi thở của cô dần ổn định lại.
Đột nhiên, bàn tay của cô đã chạm xuống dưới thân anh, cô ngửa đầu lên, nói: “Cậu vẫn chưa ra.”
Giọng anh khàn khàn lên tiếng: “Không sao cả.”
“Có.” có sao mà, tay Tang Như bắt đầu chui vào trong quần anh rồi xoa xoa lên cây côn thịt, cắn môi nói, “Cậu không muốn vào bên trong tôi hả?”
Muốn. Muốn đến sắp phát điên luôn rồi.
Chu Đình Trạo ngoài mặt không nói gì, nhưng bên trong trái tim đang không ngừng phất cờ cổ vũ.
Tang Như đột nhiên xoay người ngồi trên người anh, đưa tay xuống cởi quần anh ra. Cây côn thịt to lớn vốn đã dựng đứng từ lâu được giải thoát ra ngoài, những đường gân xanh nổi lên trên thân gậy báo hiệu sức sống mãnh liệt.
Dù cao trào vừa mới qua, nhưng lúc này Tang Như lại thấy ‘muốn’ nữa rồi.
Cô nhẹ nhàng ngồi đè lên côn thịt của anh, nâng mông mình lên rồi bắt đầu cọ xát, cho tới khi hai cánh hoa tách ra đem hết thảy dâm thủy bên trong tưới ướt lên thân côn thịt.
Rốt cuộc, Chu Đình Trạo cũng không chịu nổi nữa, anh nhanh chóng xoay lại người đè cả người cô dưới thân anh. Nắm lấy cây côn thịt của mình không ngừng cọ xát lên tiểu huyệt của cô. Đầu dương vật lướt qua lướt lại nơi âm vật, khiến cô không khỏi thở gấp, sau đó côn thịt lại từ từ trượt xuống, cọ sát vào miệng huyệt ướt át đang hé mở.
“Mau vào trong đi, ưm. . .” Tang Như không nhịn được mà cầu xin.
Chu Đình Trạo không làm như cô nói, mà chỉ dùng thêm sức cọ xát vào tiểu huyệt mạnh hơn. Mãi đến khi tiểu huyệt đỏ ửng, cửa huyệt bị quy đầu vô tình chọc phải mà không khép lại được, anh mới dứng lại bắn tinh lên đùi cô.
Tang Như lại cao trào thêm lần nữa, khóc trách anh vì sao không đi vào.
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, vuốt lưng dỗ dành, giọng nói khàn khàn như đang kiếm chế điều gì đó: “Cún con, cậu chỉ mới mười sáu tuổi . . .”