Người Quen Gây Án

Chương 33-36: Thích 'Cứng' - Lật đổ - Góc khuất



Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Là hai người năm nào cũng đứng đầu bảng thế nên từ học sinh đến giáo viên không ai là không biết đến bọn họ.

Lúc đến văn phòng, bên trong chỉ có mỗi thầy dạy vật lí của lớp bên cạnh. Thấy bọn họ đến, thầy liền hỏi: “Tới lấy bài tập về lớp hả?”

Tang Như lắc đầu, cười tự giễu: “Em quên làm bài tập, thầy bảo lên đây làm.”

Thầy giáo kia ngạc nhiên mở to hai mắt: “Cả hai đứa đều quên luôn sao?”

Tang Như và Chu Đình Trạo đồng thanh đáp: “Vâng ạ.”

Thầy giáo cạn lời, yên lặng giơ ngón tay cái lên với họ.

Ghế ngồi của học sinh là loại ghế tựa cứng được đặt ở hành lang , Tang Như đem một cái đặt ở bàn tiếp khách của Lão Trịnh, rồi quay qua nói với Chu Đình Trạo: “Cậu ngồi vào trong đi.”

Chu Đình Trạo không di chuyển, nói: “Cậu ngồi đi.”

Ghế bên trong lớn hơn, còn có miếng đệm mềm được lót phía dưới, ngồi sẽ rất thỏa mái.

Nào ngờ Tang Như liếc mắt nhìn thầy vật lí bên kia rồi quay sang nhỏ giọng nói bên tai Chu Đình Trạo một câu: “Tôi thích cứng.”

Nói xong, cô đến ngồi trêи chiếc ghế ở ngoài.

Chu Đình Trạo:...

Thấy Tang Như cúi đầu tựa như đang rất tập trung tính toán, Chu Đình Trạo không còn cách nào khác, đành đi vòng sau lưng cô rồi ngồi vào chiếc ghế mềm bên trong.

“Đợi một chút.” Tang Như đang nhìn đề, bỗng nhiên nghe Chu Đình Trạo lên tiếng.

Cô ngẩng đầu, hỏi: “Sao thế?”

Chu Đình Trạo đổi tờ đề với cô: “Đây là của cậu.”



Đây không phải là tờ đề bị anh ‘giả mạo’ thì còn là gì nữa, Tang Như cười khẽ, thuận theo “Ừm” một tiếng.

Chu Đình Trạo nghiêm túc làm đề, nhanh chóng cẩn thận tính toán rồi điền đáp án vào từng câu, tốc độ giải đề gần xấp xỉ với cô. Thầy giáo trước mặt lúc này hẳn là đang chấm bài, tay cầm bút gạch gạch liên hồi, lúc vui vẻ thì khẽ ngâm nga một bài hát thỉnh thoảng tức giận, ông không khỏi thở dài ra một hơi.

Tang Như chú ý từng động tĩnh, nhịn mãi đến lúc làm xong tờ thứ nhất mới bắt đầu bộc lộ ra mục đích thật sự.

Cô lặng lẽ duỗi tay xuống dưới bàn lần mò đặt lên đùi Chu Đình Trạo.

Thích anh ‘cứng’ chứ cô nào có thích ghế cứng đâu. Ngồi bên ngoài vừa dễ dàng cho tay phải làm đề, vừa thuận tiện để tay trái ‘nghịch ngợm”.

Trêи giải đề, dưới đùa giỡn nam sinh nhỏ, vui vẻ làm sao. Có trời mới biết, lúc đổi chỗ ngồi ở lớp, tuy ngồi chung nhưng cô chỉ được ngồi bên trái anh, cô đã chán nản đến thế nào.

Người bị sờ vô thức tránh đi, Tang Như vừa mới chạm đến chưa được một giây thì bàn tay đã lơ lửng giữa không trung.

Cô quay đầu nhìn sang Chu Đình Trạo.

Vẻ mặt Chu Đình Trạo nhìn qua vô cùng bình tĩnh, chỉ có chân mày hơi nhíu lại một chút. Tang Như bĩu môi, lại duỗi tay ra gãi gãi lên chân anh.

Lần này Chu Đình Trạo không tránh đi nữa, cúi đầu viết gì đó lên giấy nháp rồi đẩy đến trước mặt cô.

Nét chữ ngay ngắn cũng có đôi phần qua quýt, không giống với nét chữ bình thường của anh lắm, vẫn là nét chữ thanh thoát ngày thường đẹp hơn. Mãi ngắm nét chữ, cô quên cả chuyện đọc nội dung, đến lúc nhìn lại hai chữ thật to đã hiện ra trước mắt: “Tập trung.”

Tay trái dưới bàn vẫn chưa thu lại, Tang Như dùng tay phải nhanh chóng viết lên hai chữ: “Không muốn.”

Sau đó như nghĩ ra điều gì, viết thêm một dòng phía dưới: “Cậu không nhúc nhích thì tôi sẽ tập trung hơn đấy.”

Chu Đình Trạo nghiêng đầu nhìn những gì cô viết trêи giấy, hơi khựng lại một chút rồi quay sang nhìn bài tập trong đề.

Anh im lặng không đáp nhưng quả thật không hề tránh đi nữa.

Tang Như thầm hài lòng, ngón trỏ đặt trêи đùi anh khẽ gõ gõ, vui vẻ tiếp túc làm bài.

Làm nữ lưu manh thật vui vẻ làm sao.

Một lúc sau, thầy giáo vật lí kia bảo phải đi tham gia hội thảo thường niên gì đó thế nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi cửa, trước khi đi còn thuận tay đóng cửa lại sợ có người đến quấy rầy hai người bọn họ làm bài.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này Tang Như cũng vừa tính ra đáp án của một câu hỏi khó. Đầu ngón tay cô lại khẽ gãi gãi lên đùi anh, Chu Đình Trạo bên kia không kịp phòng bị khẽ hít vào một hơi.

Rất khẽ tựa như đang cố kiềm chế điều gì đó.

Vốn chỉ định đùa giỡn một lát, nào ngờ trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ ‘xấu xa’.

Tang Như chậm rãi dịch tay trái lên, chuyển dần từ đùi dưới lên bắp đùi anh, sau đó hướng đến khu vực trung tâm. Còn chưa đến đích, tay cô đã bị người ta bắt lại.

Chu Đình Trạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nghiến răng lặp lại câu kia: “Tập trung.”

Tang Như phớt lờ lời này của anh, ngược lại còn dùng giọng điệu tủi thân phản kháng: “Cậu làm tôi đau…”

Chu Đình Trạo vô thức buông tay cô ra, ngay sau đó khẽ rêи lên một tiếng.

Hạ thân bất ngờ bị lòng bàn tay cô bọc lấy, lại trúng chiêu của cô nữa rồi.

Dưới lòng bàn tay bọc một ngọn núi nhỏ, Tang Như nhẹ nhàng bóp bóp một cái, giọng nói mang theo ý cười: “Sao lại cứng rồi?”

Chu Đình Trạo khàn giọng đáp: “Không có.”

“Còn mạnh miệng.” Tang Như lập tức phá tan lời nói dối của anh, “Rõ ràng càng lúc càng cứng hơn đây này.”

Cô ở tuổi này, sao có thể làm ra những chuyện này, nói ra những điều như thế này được?

Dây thần kinh càng lúc càng hưng phấn, kɧօáϊ cảm từ hạ thân truyền đến không cho anh thời gian để suy nghĩ thêm bất cứ điều gì.

Cô di chuyển từ dưới lên trêи, rồi lại từ trêи xuống dưới, cách lớp quần thỏa mái đùa giỡn côn thịt của anh. Tìm được hướng của thân gậy, Tang Như lướt ngón tay chậm rãi phát họa theo hình dáng to lớn của nó.

Đột nhiên cô nắm lấy côn thịt anh, khẽ vuốt ve qua lớp vải, vì là tay trái nên không dễ dàng cử động lắm, cứ vuốt được một lúc cô lại phải dừng lại điều chỉnh tư thế.

Chu Đình Trạo lúc này đang nắm chặt cây bút trong tay, cúi đầu nhìn tờ đề trêи bàn, nhưng một câu trêи đó anh cũng không tài nào đọc nổi.

Cô người mặc đồng phục tay lại ‘vuốt ve’ anh, chỉ nghĩ đến thế thôi, kɧօáϊ cảm trong anh đã vỡ òa sung sướиɠ.

Nữ sinh cởi mở thế này, thật khiến người ta khó lòng nhịn được.

Chu Đình Trạo nghĩ thế đã đủ hoang đường, nào ngờ động tác tiếp theo của cô mới thật sự khiến người ta không thể nào nhẫn nại thêm được nữa.

Tang Như bỗng nhiên ngồi xuống dưới bàn, bàn tay đặt trên côn thịt vẫn cố chấp không buông. Cô chui cả người mình vào giữa hai chân anh rồi ngoan ngoãn quỳ gối xuống. Lúc ngước mắt nhìn lên, trông cô vừa ngây thơ vừa tràn đầy dục vọng.

Toàn thân Chu Đình Trạo căng cứng khó chịu, hạ thân cũng sưng phồng lên.

Anh mím chặt môi, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ném cây bút trên tay xuống, hai tay giữ chặt cô, thấp giọng nói: “Đứng lên.”

“Không muốn."

Vừa nói xong thì hai tay lại tiếp tục di chuyển, cô thật cứng đầu cứ muốn đối nghịch với anh thôi. Quần vải bị tay cô đè lên, túm chặt lấy côn thịt của anh. 

Rắn độc giết con mồi bằng cách trói chặt không thả, lúc này anh hệt như con mồi ấy bị cô siết tới mức không thể tự do hít thở được nữa rồi.

Anh dùng sức nắm lấy tay cô, không cho cô cử động, dùng ánh mắt như mạch nước ngầm đang cuộn trào rũ xuống nhìn cô.

“Đứng lên.” Chu Đình Trạo lặp lại lần nữa.

“Không muốn,” Đôi mắt cô ửng đỏ, giọng nói yếu ớt lên án anh, “Cậu hung dữ với tôi!”

Chu Đình Trạo không biết phải làm sao với cô, chỉ có thể lúng túng trả lời: “Không có. . .”

Cô ấm ức, khóe miệng hơi cong xuống, cặp lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, phớt lờ câu trả lời của anh, nói: “Cậu còn gạt tôi.”

“Tôi gạt cậu chuyện gì?”

Tang Như giả vờ giãy dụa thoát khỏi tay anh, rồi ngẩng đầu lên nói: “Đấy, cậu nói sẽ không ngăn tôi nữa cơ mà, sao bây giờ lại không cho tôi cử động.” 

Hình như trong trí nhớ của anh có một đoạn như thế thật, đúng là tự mua dây trói mình mà.

Tầm mắt hai người giao vào nhau, âm thầm chiến đấu giữa không khí. Yến hầu của Chu Đình Trạo khẽ động, cuối cùng vẫn phải chịu đầu hàng.

Anh buông tay cô ra, rồi quay lên cầm lại cây bút trên bàn.

Không thể chạm vào cô, không thể ngăn cô lại, vậy cứ thế mà bỏ qua cho cô sao?

Tất nhiên là không rồi.

Âm thanh sột soạt phía dưới vang lên không ngừng, tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến người khác khó lòng tập trung.

Cô thấy anh nhượng bộ, nên càng được nước lấn tới.

Chu Đình Trạo bổng cảm thấy bên hông hơi nhột, hẳn là do cô sờ vào. Lúc này cô đang cởi thắt lưng trên người anh xuống, vật cứng bên trong vẫn còn được một lớp quần lót bên ngoài che lại. Cô nhít lại gần hơn, hơi thở nóng ẩm xuyên qua lớp vải, rót từng hồi lên côn thịt của anh.

Rất gần. Chỉ cần anh nâng người lên một chút thôi, là côn thịt sẽ chạm đến miệng cô.

Chu Đình Trạo siết chặt lòng bàn tay, hóa ra lời từ chối của anh có vẻ kém quả quyết hơn anh nghĩ. Thật đáng xấu hổ khi lòng anh chẳng kiềm được mà có chút mong chờ.

Tang Như thấy anh quay lại làm bài tập, trong đầu thầm nghĩ sao hôm nay anh lại khó khăn thế nhỉ.

Chu Đình Trạo vẫn luôn giỏi kiềm chế, nhưng đã là người thì ai cũng sẽ có giới hạn của riêng mình và cô thì đã tìm thấy điểm giới hạn trong anh. Cô đã từng thấy anh tự xé đi bộ mặt đứng đắng của mình, thấy anh mông lung mất kiểm soát, rồi cũng thấy cả dáng vẻ lúc anh run rẩy bắn tinh.

Nhìn thấy cảnh tượng sau chiếc quần rộng thùng thình, Tang Như không nhịn được cười thành tiếng.

Miệng đúng là cứng thật đấy, nhưng đáng tiếc côn thịt lại còn cứng hơn.

Cô ngước mắt nhìn từng đường nét đang căng thẳng trên gương mặt của Chu Đình Trạo, lạ thay dù cô nhìn từ góc độ nào thì vẫn thấy tuyệt đẹp vô cùng.

Xoa xoa cây côn thịt đang căng cứng qua lớp quần lót, sau đó cô đột nhiên cúi đầu xuống liếm lên nó.

Vừa bắt đầu liếm, trong nháy mắt Chu Đình Trạo đã thấp giọng rên lên một tiếng.

Mỗi động tác của cô đều để lại vệt nước, từ chỉ đơn thuần thè đầu lưỡi ra thăm dò đến bắt đầu thuận buồm xuôi gió liếm láp, diện tích liếm ngày càng được cô mở rộng ra, đem hết thảy hơi thở và xúc cảm của anh cho vào trong miệng.

Côn thịt không chịu được sự trêu đùa của cô nữa, bắt đầu mất khống chế run rẩy từng hồi. Tang Như trìu mến an ủi, càng về sau côn thịt càng căng to. khiến lớp vải bị cô thấm ướt dính chặt lấy nó, thậm chí những sợi gân dữ tợn trên thân gậy cũng hằn lên, thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải quần lót.

Ánh mắt tràn đầy khiêu gợi, Tang Như vô thức kẹp chặt mông, phát hiện ra lúc này mình cũng đang chảy nước.

“Chu Đình Trạo.” Tang Như nhẹ nhàng gọi tên anh.

Chu Đình Trạo “Ừm” một tiếng xem như đáp lại, nhưng vẫn không cúi xuống nhìn cô.

Là không dám nhìn mới đúng.

“Cậu nhìn tôi này.”

Anh trầm mặc, mắt nhìn chằm chằm cây bút nằm lăn lóc trên bàn, bài tập sớm đã không làm được nữa.

Tang Như lắc lắc côn thịt của anh, lại nói: “Nhìn tôi đi.”

Côn thịt như một con tin trong tay cô. Chu Đình Trạo không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, dùng ánh mắt nóng rực nhìn xuống người cô.

Thấy anh nghe lời, Tang Như vui vẻ bật cười, tay tiếp tục nâng lên phá tan lớp phòng thủ cuối cùng của anh. 

Côn thịt vừa được giải thoát, chỉ giây sau đã được cô ngậm vào trong miệng, còn phát ra âm thanh ngậm mút đầy dâm mỹ.

Tay Chu Đình Trạo siết chặt thành quyền, khả năng suy nghĩ trong nhất thời đã hoàn toàn biến mất chỉ để lại cảm giác tê dại đang từ bụng dưới dâng lên. Miệng cô thật nóng, mút lấy anh thật chặt, suýt chút nữa đã khiến anh phải vứt súng đầu hàng.

Đầu Tang Như nhấp nhô lên xuống, miệng vất vả chống đỡ cả cây côn thịt lớn. Cô nghiêng đầu dùng môi ma xát thân gậy, bên tai nghe được tiếng thở dài đầy thỏa mãn của anh. 

Bỗng cô mút mạnh một cái, khiến Chu Đình Trạo không nhịn được mà duỗi tay đặt ra sau gáy cô.

Tang Như “Hừm hừm” hai tiếng rồi lại tiếp tục ngậm lấy anh, đồng thời hạ bàn tay đang nắm côn thịt của mình xuống, kéo hẳn chiếc quần lót trên người anh ra. Túi đựng tinh căng phồng theo động tác của cô mà lộ ra bên ngoài, rất nhanh cũng được tay cô nắm lấy.

Nhìn cô vừa chơi với túi tinh vừa liếm mút côn thịt khiến Chu Đình Trạo gần như đã hóa điên.

Đôi mắt đỏ thẫm của anh nhìn chằm chằm vào cô, cảnh tượng này đủ khiến anh vứt giáp đầu hàng trong thoáng chốc.

Trên người cô vẫn đang mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa được buộc cao, thế nên hết thảy mọi cử chỉ, mọi cảm xúc lúc này của cô đều thuận đường dẫn dắt cả linh hồn anh đi mất.

Sau mười năm đằng đẵng, cơn ác mộng ngày thiếu niên tưởng chừng lại bắt đầu lần nữa. Nhưng chỉ sau một đêm những vị thần đã trả lại giấc mộng đẹp cho anh, nữ thần của lòng anh cuối cùng cũng đã rủ lòng thương xót vì anh mà lật đổ cánh cửa tối tăm thuở thiếu thời . 

Chưa từng có được thứ gì rồi ngày nọ đột nhiên lại có được tất cả, khiến kẻ đối mặt với sự thật được bước ra từ giấc mơ như anh cảm thấy có đôi chút lo sợ.

Thật ra là anh không dám...

Cố kiềm lại cảm xúc muốn ‘ra’ trong miệng cô, Chu Đình Trạo đưa tay nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn nói: “Đủ rồi.”

Tang Như còn đang say sưa ngậm lấy côn thịt của anh, nghe anh nói thế liền mơ màng ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi hồng hồng còn vương chút hơi sương.

Dáng vẻ này đúng là thiếu ‘làm’ mà.

Không thể nhìn tiếp được nữa, Chu Đình Trạo vội rút côn thịt ra khỏi miệng cô, một tiếng “Phụt” vang lên đầy nóng bỏng. Tang Như thở dốc vài tiếng, phát ra giọng mũi tựa như một con vật nhỏ đang nức nở: “Ưm?”

Tay anh vẫn để dưới cằm cô, tơ nước trong suốt từ môi cô chảy xuống tay anh, khiến lòng bàn anh nóng rực vô cùng.

Chu Đình Trạo dùng ngón tay cái lau đi tơ nước trên miệng cô, nhìn dáng vẻ yếu mềm của cô lúc này, giọng nói anh cũng vô thức theo đó mà dịu dàng đi phần nào, anh nói: “Được rồi.”

Côn thịt vừa to vừa cứng được anh nắm trong tay, bàn tay khớp xương rõ ràng bao bọc lấy nó, thoạt nhìn hệt như đang tự mình an ủi.

Vẫn chưa xong mà, anh định cứ để như thế sao?

Tang Như một chút cũng không tin, mặc kệ lời anh tiếp tục liếm một cái lên đầu côn thịt ướt đẫm trên tay anh, rồi dùng giọng nhớp nháp nói: “Chưa đủ mà.”

Cảnh tượng lúc này thật giống như anh đang chủ động đút côn thịt vào miệng cô. Nghĩ thế côn thịt anh không khỏi phát run vì hưng phấn, suýt chút nữa là đã ‘bắn’ ra ngoài.

“Đủ rồi,” Chu Đình Trạo trầm giọng nói, anh thò tay vào ngăn bàn của Lão Trịnh lấy ra hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau lên khóe miệng cô, tiếp đó lại quay sang lau lớp nước đang dính trên thân côn thịt của mình, định lau sạch rồi cất nó lại vào trong. Giọng nói nhuốm màu tình dục, lạnh lùng nói, “Còn phải làm đề nữa.”

Thế này rồi mà còn muốn làm đề?

Tang Như dịch đầu về phía trước, dựa sát vào bụng dưới của anh, vì quần vẫn chưa kéo lên nên côn thịt vẫn lộ ra như cũ, trực tiếp dán vào mặt cô.

Làn da cô vốn rất trắng, nhưng vì chuyện hoang đường lúc này mà trở nên ửng hồng, kết hợp với màu đỏ thẫm của côn thịt, cảnh tượng này đã tạo ra một bản màu ướt át.

Tang Như duỗi tay cầm lấy gốc côn thịt, bị đám lông cứng của anh cọ đến phát ngứa. Cô ma sát mặt mình lên thân côn thịt rồi nói: “Chu Đình Trạo, cậu chẳng thành thật gì cả.”

Nếu thành thật thì lúc này đây anh thật sự muốn cắm côn thịt mình vào sâu trong miệng cô, nhìn cô dùng sức liếm mút, rồi lại tiếp tục đâm rút côn thịt trong tiểu huyệt cô, nhìn cô vừa rên rỉ vừa cao trào.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

Vì cô vẫn còn ở độ tuổi này cộng thêm hoàn cảnh hiện tại của anh, nếu mà ‘làm’ thật thì hậu quả hẳn sẽ rất khôn lường, anh không thể để chuyện đó xảy ra được.

Nhưng cô lại không ngừng tra tấn anh, cứ cọ cọ má vào côn thịt anh, giọng mềm nhũn như đang bị thao : “Tôi ướt rồi, cậu giúp tôi với, được không?”

Chu Đình Trạo không đồng ý cũng chẳng từ chối, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Thật khó nhịn, thật quá khó nhịn mà.

Tang Như đột nhiên đứng lên, chống người lên mặt bàn, đưa lưng về phía anh, rồi tự cởi quần của mình ra. Cặp mông mẩy đang yêu giấu sau chiếc quần lót hình dâu tây nhanh chóng lộ ra trước mắt anh.

Xuất hiện quá bất ngờ khiến Chu Đình Trạo dường như còn có thể ngửi được cả mùi hương dâu tây ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể cô.

Sau một lúc vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, Tang Như liền lắc lắc mông ra hiệu với anh.

Anh vốn là người giỏi kiềm chế nhưng sự xuất hiện của cô có lẽ chính là để phá tan năng lực tự khắc chế trong anh.

Chu Đình Trạo như bị bỏ bùa thuận theo lời cô, nâng tay sờ lên cặp mông căng tròn, ngón tay di chuyển từ kẽ mông tới tiểu huyệt, dâm thủy thấm ướt đáy quần lót giờ đây lại tiếp tục vấy lên tay anh.

Anh nhanh chóng thu tay về, nói: “Thật ướt.”

Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, thế mà động tác của anh lại hệt như đang thực hành nghiên cứu một vật thể lạ lẫm nào đó, chậm rãi làm từng bước từng bước một khiến Tang Như không khỏi bực mình, sự kiên nhẫn của anh từ khi nào lại lớn như vậy.

Cô nắm lấy phần chủ động tự vén đáy quần lót giữa hai chân mình sang một bên, âm huyệt không còn che đậy lộ rõ ra ngoài. Môi tiểu huyệt như hai cánh hoa chen chúc vào nhau, khẽ ép vào khe huyệt, dâm thủy cũng mem theo đó mà chậm rãi rỉ ra. Nâng mắt nhìn lên là lớp lông tơ mềm mượt, không những không thể che chắn tiểu huyệt mà còn khiến người ta càng thêm hưng phấn muốn khám phá sâu hơn.

Bấy giờ, lý trí của Chu Đình Trạo đã trên bờ sụp đổ, nhìn cô không ngừng lắc lắc mông trước mặt mình, thậm chí còn chủ động duỗi tay ra sau, tự tách tiểu huyệt của mình ra cho anh xem.

“Chu Đình Trạo, Chu Đình Trạo. . .”

Cô khẽ gọi anh, như muốn đánh chìm con thuyền lý trí vốn đã lung lay của trong anh.

Như ma xui quỷ khiến, Chu Đình Trạo chậm rãi nâng một tay lên chạm vào mông cô, giây phút da thịt chạm vào nhau cả hai cơ thể đều run rẩy.

“Ưm. . .” Anh chỉ mới chạm vào thôi mà toàn thân Tang Như đã tê dại, hai tay quay lại chống lên bàn. Giây sau, cô cảm nhận được anh đã đặt cả hai tay lên mông mình.

Anh vẫn không lên tiếng nhưng hơi thở nặng nề thì khó mà giấu được. Anh bắt đầu xoa nắn khiến Tang Như không nhịn được mà nhỏ giọng thở gấp.

Dẫu bây giờ trước mắt có bày ra viên ngọc bích quý hiếm đền nhường nào thì Chu Đình Trạo cũng đều sẽ mặc kệ. Vì nào có thứ gì có thể sánh bằng bờ mông tròn trịa đẫy đà trong lòng bàn tay anh lúc này.

Những động tác cứ như cơn gió biển dữ dội, tốc độ xoa nắn cũng âm thầm tăng lên. Bỗng anh đột ngột cởi quần lót cô ra khiến cô không nhịn được mà rên ra thành tiếng.

Miệng huyệt hồng hào không ngừng co rút, sâu hút đầy mê người. Chu Đình Trạo co ngón tay lại nhẹ nhàng cọ cọ, nhìn Tang Như trong phút chốc run lên, miệng ngân ra tiếng nức nở vừa ấm ức vừa dâm đãng làm sao.

Chu Đình Trạo không nhịn được nữa, từng bước từng bước cọ xát dọc theo khe hở kia, ngón tay anh khẽ cắm vào giữa hai cánh hoa, cảm giác thật giống như đang bị miệng nhỏ của cô ngậm lấy, nóng ẩm vô cùng. Chu Đình Trạo đẩy một đốt ngón tay vào như dự đoán nhìn cô run rẩy.

“Ưm ưm, muốn, muốn nữa. . .”

Sợi dây thừng trên cánh buồm vững chắc của anh đã đứt khiến cả thân thuyền bắt đầu lắc lư chấn động theo. Chu Đình Trạo cúi người liếm lên khe huyệt, mơ hồ còn ngửi được mùi dâu tây thơm ngọt của nơi này.

Tiếng chuông tan học vang lên như muốn đánh thức hai kẻ đang trong hồi vui sướng.

Nhưng cả hai đều không muốn dừng lại. Chu Đình Trạo vẫn tiếp tục xoa nắn âm đế của cô, hạt đậu nhỏ bị chọc đến phát cứng mang đến cho Tang Như một khoái cảm vô tận.

Toàn thân cô kịch liệt run rẩy, cặp mông mẩy cũng theo đó mà rung theo, sóng thịt không ngừng lắc lư trước mắt, Chu Đình Trạo hút sâu một ngụm dâm thủy của cô, tay vẫn như cũ xoa nắn lên âm đế. Bỗng anh chợt đứng dậy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.

Tiếng ồn ào bên ngoài vang lên không dứt, còn cô thì lại lặng yên trong một góc tận hưởng cao trào.

Trong cơn lâng lâng, Tang Như ngã gục xuống bàn, ở phía sau Chu Đình Trạo khẽ cúi người xuống, dịu dàng hôn nhẹ một cái lên đỉnh mông cô .


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.