Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 10: Bài học đầu tiên



Chương 10 : Bài học đầu tiên

Cả nhóm sau đó đều đồng dạng cúi đầu chào vị trưởng lão họ Phan thì tảng ra ai về phòng nấy. Trên đường về, ba người Hùng, Cao, Phương có bàn luận một chút việc liên quan đến việc học phép tiên ngày mai, họ vừa đi vừa nói.

“Không biết ngày mai chúng ta được học cái loại thần thông nào ha?” Trần Huy Hùng để hai tay sau gáy mà vui miệng hỏi.

Danh Cao nghe thấy thì quay sang nhìn Trần Huy Hùng, trên mặt có chút trầm tư trả lời.

“Ta chịu, mong sao học được loại công pháp nào mà t·ấn c·ông thật mạnh, ta háo hức lắm rồi.”

“Ha, hai anh đừng có mà mơ.” Nhã Phương đứng một bên lên tiếng khiến hai người kia quay mặt lại nhìn.

Trần Huy Hùng thắc mắc hỏi lại.

“Sao vậy?”

Sau câu hỏi, cô ta cười hì hì mà đáp một cách nhẹ nhàng.

“Chúng ta chỉ là học trò vừa nhập môn, căn cốt chưa vững thì làm sao học các loại thần thông đó được. Ta nghĩ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu học dẫn khí vào cơ thể, có như thể mới tiến vào cảnh giới Ngưng Khí. Hai anh nghĩ xem có đúng vậy không?”

Lúc này như đã ngộ ra chân lý, Danh Cao chép chép miệng nói.

“Em gái nói cũng có lý đó, anh hai nhất thời quên mất mình còn chưa đạt kỳ Ngưng Khí nữa mà. Haha”

Cả ba sau đó đều cười rộ lên, họ nói thêm một số chuyện phím cho qua ngày, được một lát thì có tiếng vang lên của Trần Huy Hùng.

“Mọi người về phòng trước đi, ta có số chuyện cần tìm hiểu thêm, tạm biệt!”

Nghe thấy thế thì hai anh em Cao, Phương lúc đầu cũng ngỡ ra nhưng nhanh chóng hiểu và cũng không để tâm làm gì, bọn họ nhanh chóng trở lại phòng. Trong lòng ai cũng háo hức ngóng trông cho đến ngày mai.

Riêng Trần Huy Hùng thì hắn một mình đi đến thư phòng của núi Đông tìm sách, hắn muốn tìm loại sách nói về thể chất. Trong lòng hắn còn tò mò về thể chất Thìn – Long mạch mà bản thân hắn sở hữu, liệu có tác dụng hay lợi ích gì hay không.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng hắn đã tìm thấy ở thư phòng quyển sách nói về thể chất. Trần Huy Hùng quyết định đem về phòng để mà nghiên cứu.

Ở thế giới này không có điện nên ban đêm người ta sài một loại đá rất hay. Chỉ cần chiếu một chút ánh lửa vào thì viên đá lập tức phát sáng chói lên, ánh sáng cực mạnh tỏa ra làm sáng cả căn phòng, sau đó đem viên đá để vào cái hộp tản sáng để điều chỉnh cho phù hợp với người dùng. Khi nào không cần dùng thì cứ phủ bức vải đen ở trên hộp lại là xong, vô cùng tiện lợi.



Trần Huy Hùng nằm trên giường lật sách xem, được một lúc thì hắn cũng tìm thấy thông tin mà hắn cần.

“Thể chất Thìn – Long mạch. Người nào sở hữu thể chất này thì da dẻ cứng cáp như vảy rồng, thiên phú tu tiên như rồng vượt mây nhanh chóng tăng tiến. Khi tu luyện thì việc dẫn khí bồi thể cũng đạt thành nhanh hơn người thường rất nhiều.”

“Đúng là thể chất tuyệt vời!”

Trần Huy Hùng không ngừng đánh giá, hắn thầm cảm ơn thân thể này, cảm ơn ông bà Trần đã sinh ra. Hắn thầm nghĩ chỉ có khi nào bắt đầu việc tu luyện thì chắc mới biết hết thiên phú tiềm ẩn mà thể chất này mang lại.

Thời tiết phía Đông tông môn inh Vân vô cùng tốt, tuy ở trên núi nhưng cỏ cây vẫn mọc tươi tốt đầy đủ. Nhiều loại thảo dược hấp thụ linh khí nhiều năm tuổi có tác dụng rất lớn cho tu sĩ luyện đan.

Ngay tại sảnh đường của núi Đông, có tiếng ai đó đồng thanh vang lên.

“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư. Tiên học lễ hậu học văn.”

“Không phải chứ, sao lại học mấy thứ bình thường này vậy thưa cô!” Danh Cao nét mặt trì trệ thầm than nói.

Vừa nãy là ba người Hùng, Cao, Phương đang học những bài học đầu tiên. Trái với dự đoán của cả ba thì bọn họ lại được Phan Thị Thúy chỉ dạy các giáo điều lý lẽ của đời người.

“Hừ, nếu không dạy các người phát triển đạo tâm thì các ngươi chả khác gì một con rối chỉ biết tu tiên, tu tiên. Chả ra thể thống gì! Nếu chỉ có mưu cầu sức mạnh sau đó tha hồ tung hoàng thì khác gì cái bọn ác bá đâu, còn gọi gì là tiên nhân nữa.” Trưởng lão Thị Thúy nghiêm mặt đáp lại.

“Phương châm của tông môn inh Vân chúng ta là hòa hợp giữa cái đạo và lực. Tu tiên không chỉ là việc rèn luyện thân thể và gia tăng thực lực, mà còn là hành trình khai mở tâm trí, phát triển tinh thần, giác ngộ để tìm ra con đường mà đạo tâm các ngươi khai sáng.”

“Các ngươi thường ngày ngoài việc chăm chỉ tu luyện, càng không quên phát triển đạo tâm của mình. Nếu đạo tâm không phát triển vậy ngoài một cỗ tu vi kia thì các ngươi còn gì khác với người thường, há chẳng phải cũng như cái loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chỉ chăm lo vào sức mạnh là trên hết hay sao.”

Cả bọn Trần Huy Hùng nghe vậy thì chỉ biết cúi gầm mặt tự nhận sai. Ai nấy cũng dường như nhận ra điều đúng trong lời nói của trưởng lão Thị Thúy.

“Không ngờ ở Trái Đất ta học qua triết học, sang bên này lại học thêm đạo tâm học nữa.”

Tuy nghĩ như vậy nhưng Trần Huy Hùng cũng nhận ra điều đúng đắn trong lời nói của Thị Thúy nên hắn không còn cằn nhằn mà chú tâm vào bài học hơn, dù sao họ cũng là người dẫn dắt trên con đường tu đạo, họ là người đi trước nên cứ đặt niềm tin vào họ.

Vài ba ngày sau vẫn vậy, Trần Huy Hùng học những bài học đạo tâm mà phát ngán, nên khi lúc về hắn còn tìm thêm vài cuốn sách ở thư phòng núi Đông đọc cho đỡ chán.

Lúc ở Trái Đất hắn là sinh viên khoa công nghệ, cho nên việc đọc sách nhiều như này đã trở thành thói quen không thể bỏ. Điều đó lại có ích ở đây khi mà có rất nhiều chuyện Trần Huy Hùng chưa biết được.



Một điều quan trọng mà hắn tìm được là về sự phân bố của tông môn. Ba tông môn Minh Vân, Khánh Hà, Kiên An đều nằm ở phía Nam nước Đông Việt. Mà việc xây dựng nên ba tông này cũng không phải bình thường.

Nước Đông Việt có một con sông linh khí chảy ngang qua, từ Bắc tới Nam. Linh mạch trãi đều nuôi dưỡng vùng đất, linh thảo và giúp cho tu sĩ có thể hấp thụ linh khí để mà tu luyện. Mà ba tông môn đều đặt tại những nơi linh mạch dồi dào. Cho nên sự quan tâm của ba tông môn đối với sông linh khí này là rất lớn.

Nhưng mà có một chuyện xảy ra, sông linh khí cả mấy chục năm nay luôn trong tình trạng báo động. Lượng linh khí đổ về ngày một ít cho nên dẫn đến rất nhiều bất cập trong tông môn. Vì sự việc này mà ba tông môn Minh Vân, Khánh Hà và Kiên An luôn cử người lên thượng nguồn phía Bắc tìm hiểu. Đến nay vẫn chưa có kết quả gì.

Những điều này Trần Huy Hùng biết được là do khi tới phòng ăn hắn có dịp nghe những người học trò nội môn kể lại. Lúc đầu thì Trần Huy Hùng định không quan tâm nhưng sau đó thấy được sự nghiêm trọng nên hắn cũng tìm hiểu một chút cho biết.

Mấy ngày sau thì cuối cùng bọn Trần Huy Hùng cũng đã học bài đầu tiên thuộc về lĩnh vực tu luyện. Có lẽ học đạo nhiêu đó đã đủ rồi.

“Dẫn khí?”

“Phải, dẫn khí!”

Người vừa đáp lại lời của Danh Cao là Trần Trung Đô. Hắn cùng Lý Văn Bá hai người sẽ chỉ dạy cho bọn người Trần Huy Hùng.

“Dẫn khí chính là quá trình cảm ngộ đưa dòng linh khí xung quanh vào trong cơ thể, dẫn đến các kinh mảnh để bồi dưỡng cơ thể.”

“Lần đầu tiên dẫn linh khí rất quan trọng đó. Vì vào lần đầu nếu không dẫn được lượng linh khí mạnh, giúp khai thông dòng chảy khí trong cơ thể thì vào những lần sau lượng linh khí hấp thụ vào có thể ít hoặc dòng chảy trong cơ thể bị bí tắt, rất khó để tiến giai cấp bậc.”

Lý Văn Bá đưa tay lên miệng, vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm trọng.

“Các em đừng quá lo, cứ tưởng tượng đó là một dòng sông đang chảy và cuốn theo những cặn bẩn ra ngoài giúp dòng chảy đó được sạch là được.”

Ba người Trần Huy Hùng nhanh chóng gật đầu làm theo, họ học theo các động tác của Trần Trung Đô đã chỉ điểm trước đó.

Cả ba bắt đầu ngồi xuống xếp bằng hai chân mà tập trung dưỡng thần, hai tay bắt chỉ để hai bên, tinh thần và hơi thở tập trung cảm ngộ xung quanh. Vừa làm họ vừa nghe tiếng hướng dẫn của hai người Trung Đô và Văn Bá bên cạnh.

“Đầu tiên quan trọng là cảm nhận, muốn cảm nhận được linh khí thì trước phải thông qua sự cảm nhận từng hơi thở vạn vật.”

Xung quanh ba người lúc này bắt đầu có sự lưu chuyển không khí qua lại, từng làn gió nhè nhẹ từ từ tản ra phía dưới người ngồi, bụi cát cũng bắt đầu có dấu hiệu di chuyển. Hiện tượng này chính là do linh khí dao động xung quanh bắt đầu tập trung về mà tạo ra.

Trần Huy Hùng lúc này hai mắt vẫn nhắm thật chặt, trên mũi không ngừng thở ra từng hơi thở nóng. Hắn cố gắng làm theo những gì đã thấy hai người kia làm, học cách cảm ngộ xung quanh để cảm nhận linh khí.



Một lát sau từ người hắn bắt đầu xuất hiện ánh sáng linh màu nhàn nhạt, tựa như quần hắt sáng của ánh mặt trời mà bao quanh cơ thể người ngồi.

“Tốt, tốt bắt đầu cảm nhận được rồi đó!”

Trung Đô tấm tắt lên tiếng.

Mà ở trong đầu Trần Huy Hùng lúc nãy vẫn chỉ là màu đen thì bây giờ đã được tái hiện lại khung cảnh xung quanh. Hắn cảm nhận từng rung động nhỏ nhất. Từng tiếng rung động bên tai đều bị hắn bắt lọt, trong đó có tiếng gió, tiếng người nói, tiếng hơi thở thậm chí cả tiếng côn trùng đập cánh. Tất cả đều được hắn nghe rất rõ.

Đột nhiên trong khoảnh khắc hắn cảm nhận được xung quanh mình có một luồng khí đang di chuyển bên ngoài. Nó như đứa trẻ tinh nghịch mà bay nhảy hết chỗ này đến chỗ khác, lại như một làn hơi mỏng có thể tản đi bất cứ lúc nào. Đây chính là linh khí, nó là thứ được chắt lọc từ tinh hoa trời đất.

Cuối cùng Trần Huy Hùng cũng cảm nhận được.

“Thấy được rồi.” Trần Huy Hùng thầm nghĩ.

Tiếp sau đó hắn đưa ngón tay lên trước, trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết nhằm dẫn dụ luồn linh khí đi vào, có như thế hắn mới đã thông dòng chảy linh khí bên trong nội thể.

Lúc này hai mắt Trần Huy Hùng vẫn nhắm chặt không giảm lơ là mất sự tập trung. Luồn linh khí mà hắn cảm nhận chỉ có một màu nhàn nhàn đang từ từ bay tới đầu ngón tay.

“Nhập!”

Pháp quyết hô lên, ngay tại ngón tay Trần Huy Hùng cảm giác được luồng linh khí trước mặt từ từ được ngón tay hắn hút vào. Linh khí đi vào đầu ngón tay tiếp tục từ ngón tay đi lên tim thông các đường kinh mạch. Luồng khí ban đầu nóng rát nhưng sau đó trở nên mát lạnh cực kì sảng khoái. Luồng khí từ từ đi vào, Trần Huy Hùng cảm nhận nó đang đi đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Khuôn mặt Trần Huy Hùng có chút nhăn nhó những một lát thì trở lại bình tĩnh, hắn vẫn không dám lơ là một chút mà tập trung dẫn truyền linh khí đi vào.

Được một lúc thì bất chợt luồng khí từ đầu ngón tay nhỏ dần đi, nó nhạt dần nhạt dần sau đó biến mất mà không thấy tăm hơi. Tâm trí Trần Huy Hùng trở nên ngạc nhiên, hắn cố gắng hô pháp quyết liên tục nhưng chẳng ăn thua. Hoảng quá hắn ngỡ người tỉnh lại, trên miệng thở hồng hộc.

“Sao... sao đột nhiên biến mất!”

Hai người Trung Đô và Văn Bá đứng một bên thấy vậy thì chạy lại bên cạnh hỏi thăm. Nghe Trần Huy Hùng kể lại sự tình thì Trung Đô cười đáp.

“Điều này hết sức bình thường thôi vì đây là lần đầu mà. Không ngờ ngươi mới lần đầu đã có thể dẫn khí như vậy thật đáng mừng đó nha! Cứ tiếp tục luyện tập đi.”

Nghe thấy vậy thì sắt mặt Trần Huy Hùng cũng từ từ bình tĩnh. Hắn thở dài một hơi, ngôi yên hồi sức.

Hai người Danh Cao và Nhã Phương lúc này cũng chợt mở mắt. Họ nói đã cảm nhận được luồn linh khí dao động xung quanh, nhưng chưa thể dẫn khí vào cơ thể được. Khi họ đọc pháp quyết thì luồn kinh khí đó lại chạy đi chỗ khác, không tài nào dẫn vào được.

Trung Đô nghe vậy thì mỉm cười an ủi vài câu còn nói đó là chuyện bình thường. Chả ai thần thánh gì mà làm một lần được ngay nên đừng nản. Câu này có tác dụng rất lớn trong việc động viên người khác.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.