Sau mấy vòng, mọi người đều trở nên hưng phấn.
Lâm Khinh Vũ cực kỳ xui xẻo giơ bài lên: “Mình là Xì rô.”
“Tiêu cậu rồi nhé.” Triệu Giai Giai cười, lật bài lên, để lá Xì cơ trước ngực làm động tác như tim đập thình thịch: “Mình là vị khách khiến cậu rung động đây bé cưng.”
“Ôi, cậu chọn “Sự thật” hay là “Thử thách” nào?”
Cô ấy cười thực sự nham hiểm, Lâm Khinh Vũ không biết cô ấy đang nghĩ trò xấu xa gì trong đầu nên rùng mình, nuốt nước bọt: “Mình chọn “Sự thật”.”
“OK! Vậy mình hỏi cậu nhé, giả sử ông xã và đối tượng thầm mến của cậu cùng bị ngã xuống nước, cậu cứu ai trước?”
Vấn đề này thực sự quá thiếu trình độ, Hứa Táp liếc mắt: “Cậu có biết hỏi không thế, không biết thì để mình hỏi cho.”
“Ôi, mình chỉ đùa một chút dọa bạn yêu của chúng mình một chút thôi mà.”
Lâm Khinh Vũ: “...”
Triệu Giai Giai đảo mắt nhìn ba người họ một vòng, khuôn mặt nhỏ của Lâm Khinh Vũ căng cứng, trông cô rất hồi hộp, Giang Chấn và Chu Mặc thì vẫn ổn, người nào người nấy đều rất bình tĩnh.
Mặc dù rất muốn giúp Giang Chấn nhưng Triệu Giai Giai cảm thấy Hứa Táp nói rất có lý, cho nên cô ấy nhắm mục tiêu tới Chu Mặc, hỏi Lâm Khinh Vũ: “Hồi học cấp ba, khi cậu hẹn gặp Chu Mặc, trong lòng cậu có phút giây nào thực sự rung rinh muốn tỏ tình với anh ấy thật không?”
Câu hỏi này vừa được đặt ra, mặt Lâm Khinh Vũ lập tức đỏ ửng đến mức có thể nhận ra bằng mắt thường.
Tất cả mọi người đều đang nhìn, bao gồm cả Chu Mặc và Giang Chấn, cô không tiện nói dối, đành nhắm mắt thừa nhận: “Có, nhưng mà...”
“OK! Vòng tiếp theo!”
Triệu Giai Giai cực kỳ nhanh nhẹn hô kết thúc vòng này, thu bài lại để xáo bài, động tác liền mạch, không cho cô cơ hội làm gì khác.
Lâm Khinh Vũ ngạc nhiên không ngậm nổi miệng: “...”
Mẹ kiếp, cậu để mình nói cho xong đã chứ!
Hiện tại, Lâm Khinh Vũ bị trò chơi chặn họng không nói được, chỉ còn nước thầm rơi lệ trong lòng.
Thôi, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi. Cô nhanh chóng tự thuyết phục bản thân.
Ánh mắt Chu Mặc nhìn cô trở nên dịu dàng nhưng Lâm Khinh Vũ chỉ cảm thấy: Sao nhiệt độ buổi tối ở xung quanh bỗng nhiên lạnh vậy nhỉ…
Cô quay đầu lại thì thấy Giang Chấn đang nhìn cô cười một cách giả tạo, Lâm Khinh Vũ đành cười hai tiếng đầy khó xử rồi rụt cổ lại.
Vốn cứ tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy nhưng thật không may, vài vòng sau, Lâm Khinh Vũ lại rút được Xì rô một lần nữa.
Còn người rút được Xì cơ lại là Chu Mặc, vị khách khiến Xì rô rung động theo như cách Triệu Giai Giai gọi.
Lúc lật bài, tim Lâm Khinh Vũ đập thình thích, không vì gì khác, chỉ vì cô cảm thấy ánh mắt của anh ấy rất nồng cháy.
“Không được chọn “Sự thật” liên tiếp đâu cưng à, lần này cậu buộc phải chọn “Thử thách” rồi.” Triệu Giai Giai thân thiện nhắc nhở, sau đó hỏi Chu Mặc: “Vị khách khiến Xì rô rung động, cậu muốn sử dụng đặc quyền hay là rút thẻ bài hình phạt trong hộp của mình?”
“Không cần.” Nhờ câu “Sự thật” ban nãy của Lâm Khinh Vũ nên hiện tại trong lòng Chu Mặc cảm thấy tự tin và dứt khoát.
“Mình muốn dùng đặc quyền.”
Bởi vì đã nói là sẽ cạnh tranh công bằng nên Chu Mặc không buồn ngó ngàng tới cái nhìn của Giang Chấn, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Khinh Vũ: “Hiện tại tôi muốn cậu nói với tôi lời mà cậu định nói hôm cậu hẹn tôi ra sân thể dục.”
So với khuôn mặt đẹp trai đầy mạnh mẽ của Giang Chấn thì thực ra trông Chu Mặc ôn hòa hơn, giống như ánh trăng trong veo hay làn nước suốt trong trẻo.
Thế nhưng, hiện tại, yêu cầu anh ấy nói ra lại đầy ngang ngược, có phần không cho phép được từ chối.
Ai cũng hiểu, anh ấy muốn Lâm Khinh Vũ nói thật, tái hiện lại cảnh ngày hôm đó.
Ngay trước mặt Giang Chấn.
Chiêu này vừa cực kỳ nham hiểm lại hết sức đường hoàng.
Ở ngay trước mặt tất cả mọi người, Lâm Khinh Vũ lúng túng đến mức hơi thẹn thùng: “Ơ chuyện này…”
“Nếu cậu ngượng thì có thể lại đây nói với một mình tôi thôi.” Chu Mặc rất chu đáo, quay đầu lại cười hỏi Triệu Giai Giai làm trọng tài: “Trọng tài, chuyện này hẳn cũng được tính là đặc quyền của mình đúng không?”