Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 10: Câu thủy quái



Chương 10: Câu thủy quái

Lý Dương quay trở về chỗ làm việc của mình.

Hắn cũng chưa từng để ý lão hắc nói cái gì chịu đả kích, hắn cũng không vì độ khó của nó mà cảm thấy bị đả kích.

Càng khó khăn, hắn càng cảm thấy hứng thú.

Nhưng như lão hắc nói, hắn khoảng cách có thể nếm thử học tập cái đó tuyệt học còn rất xa, vậy nên tạm vứt nó ra sau đầu đi.

Lý Dương đang suy nghĩ về thành quả của hai tháng này của hắn.

Ừm... một cái là học tập chế tác thạch khí, hắn đã hoàn thành thử thách của lão hắc, chế tạo ra hợp cách thạch khí, trở thành chân chính thạch khí sư, và đã biết được độc môn tuyệt kỹ của lão hắc.

Còn một cái là đi săn chuột đá, hơn hai tháng, bọn hắn đã săn được số lượng rất nhiều, thịt ăn không hết, hắn đã ướp muối, hong khô để dự trữ cho mùa đông.

Chủ yếu vẫn là lông chuột, tuy rằng đã đổi ra ngoài một ít, nhưng bọn hắn vẫn tích lũy được rất nhiều, đã dư thừa cho bọn hắn dùng chế tạo áo và chăn.

Suy nghĩ đến đây Lý Dương lại cảm thấy ngán thịt chuột, dù sao đã ăn hơn hai tháng thịt chuột, cho dù có ngon thì cũng phải ngán.

Mặc dù, thỉnh thoảng cũng có một chút thịt thú vật khác để thay đổi khẩu vị, nhưng cũng không đáng kể.

Lý Dương cảm thấy, giờ là lúc cần thực hiện một cái ý nghĩ khác của mình rồi.

Trước đó là cảm thấy không đủ lực lượng, bây giờ hắn cảm thấy đã tạm đủ.

Hơn hai tháng ăn thịt cũng không phải ăn không, cộng thêm nhị thúc đổi cho một ít mãnh thú thịt, bây giờ Lý Dương cảm thấy lực lượng của mình đã rất mạnh.

Ý nghĩ này của Lý Dương chính là câu cá, nhưng muốn câu cá trước tiên phải chuẩn bị một chút.

Dây câu Lý Dương định dùng gân cây mật đằng, dù sao đã dùng làm dây cung, hắn thấy chất lượng rất tốt.

Vì đã sớm có ý nghĩ nên hắn cũng sớm dự trữ tốt, đều là lấy từ những cây đằng lớn nhất, chiều dài đều trên một trăm mét.

Lưỡi câu thì phải đi nhờ lão hắc làm cho, mặc dù Lý Dương cũng đã có thể chế tạo thạch khí, nhưng cũng chỉ coi như miễn cưỡng mà thôi.

Lý Dương muốn lưỡi câu là phải thật tốt loại kia, không sợ bị thủy quái cắn đứt.

Vậy nên hắn lại quay lại gặp lão hắc.

Sau khi nhờ xong lão hắc chế tạo cho hắn mấy cái lưỡi câu, Lý Dương sai khiến mấy tiểu đệ đi kiếm mồi câu.

Không dám sử dụng thịt thú làm mồi vì sợ sẽ câu phải cá lớn, không những không kéo lên được mà còn bị nó kéo xuống nước.

Lý Dương cũng chỉ dám kiếm một chút sâu đá, ở đây có rất nhiều loại sâu đá, cũng không chỉ có một loại sâu đá khổng lồ.

Nhưng hầu hết đều có kích thước nhỏ, chỉ to cỡ bằng ngón tay cái đến bằng cổ tay tầm đó.

Bọn chúng chỉ ăn khoáng chất trong đá, rất là sạch sẽ, nhiều người không có thịt ăn còn bắt chúng về làm thức ăn.

Sai bọn đệ đi kiếm mồi câu rồi thì Lý Dương trở về chuẩn bị dây câu.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn đầy đủ, bọn hắn cùng nhau đi tới cửa hang động ở phía Nam.

Cửa hang động này cũng không phải do sâu đá khổng lồ đục ra, mà là do nước chảy mà thành.

Trong hang động có một con suối, từ ngầm chảy ra, có lẽ là trước đây dòng nước chảy rất lớn, đã mài mòn ra cái cửa hang này.

Dòng suối bây giờ còn lại cũng không lớn, nhưng chảy quanh năm không dứt.

Suối chảy ra ngoài cửa hang thì đổ thẳng vào con sông lớn dưới chân núi.

Có lẽ là dòng suối quá nhỏ, mà cá bên dưới sông quá lớn nên bình thường cũng không có con nào ngược dòng mà lên.

Nhưng có lẽ trước đây đã từng có trường hợp bên dưới sông thủy quái theo con suối mà lên bờ ăn người, vì vậy mà luôn phải có một đồ đằng chiến sĩ ở đây canh giữ.

Chi mạch này của bọn hắn ở gần nơi này nhất, thường thì nhiệm vụ này sẽ do chi mạch của bọn hắn phụ trách.

Nhị thúc của hắn gần đây vợ muốn sinh, cần ở lại bộ lạc chăm sóc vợ con, không thể theo đội ra ngoài săn bắn.

Vậy nên hiện tại nhị thúc đang đảm nhiệm nhiệm vụ này, ít nhất thì ở đây đứng canh, mỗi lần đội săn đi săn trở về sẽ được chia một chút con mồi.

Tuy rằng, kém xa ngườì ta ra ngoài đi săn, nhưng có còn hơn không.

Nhị thúc thấy bọn Lý Dương đến liền muốn đuổi bọn hắn trở về, sợ bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm.

" Hồ nháo, các ngươi đến đây làm gì?

Không biết đây là nơi nào à?



Còn không mau trở về."

Thấy thế Lý Dương cũng không hoảng loạn, này cũng chỉ là nhị thúc quan tâm bọn hắn.

" Nhị thúc, bọn ta tới đây câu cá."

Lý Dương nhẹ nhàng trả lời.

" Câu cá là làm gì?"

Nhị thúc mặt vẫn rất là nghiêm túc.

" Câu cá chính là bắt dưới sông thủy quái."

Không đợi nhị thúc nói gì đó, Lý Dương vội giải thích.

" Chúng ta cũng không định xuống dưới, chỉ là đứng trên cửa hang ném mồi xuống, chờ cá cắn vào mồi sẽ kéo lên rất an toàn."

Giải thích như vậy vẫn không thấy nhị thúc cho qua nên Lý Dương tiếp tục nói.

"Ngươi đã thấy ta đã làm việc gì hồ nháo chưa?

Nếu như nhị thúc còn không yên tâm, ngươi có thể đứng bên cạnh trông chừng, có gì nguy hiểm, ngươi đuổi chúng ta trở về cũng không muộn."

Nghĩ nghĩ, A Dương đứa trẻ này từ nhỏ thông minh, xưa nay cũng chưa làm gì vô nghĩa, càng không nói đến nghịch dại, vậy nên nhị thúc cũng để bọn họ đi qua.

Nhưng nhị thúc cũng không mặc kệ mà là kè kè theo bọn Lý Dương.

Lý Dương cũng không đến nỗi nghĩ quẩn mà đi xuống dưới.

Vậy nên chỉ đi đến cửa hang là hắn ngừng lại.

Cửa hang này so với cửa hang ở phía Đông còn lớn hơn một chút, nhưng do nước ngầm chảy ra nên không có như cửa hang phía Đông suôn sẻ, cửa hang này mọc ra không ít măng đá.

Đầu tiên, Lý Dương trói đầu dây câu vào một cái măng đá, hắn sợ lỡ như có con cá quá lớn cắn câu, sẽ kéo cả hắn xuống nước, hoặc may mắn không có bị kéo xuống nước thì dây câu cũng khó mà giữ được.

Kiểm tra dây buộc đã rất chắc chắn, Lý Dương bắt đầu móc lưỡi câu vào mồi.

Vẫn là có chút sợ nên Lý Dương chỉ chọn con mồi nhỏ nhất để xỏ.

Nhìn xuống phía dưới dòng sông rộng lớn, hắn cảm thấy dưới này chắc chắn rất nhiều cá, còn đều là cá lớn, lại còn chắc chắn rất dễ câu.

Nhưng có thể câu lên được hay không vậy thì sau hôm nay sẽ rõ.

Chân núi cách mép sông còn có một đoạn.

Lý Dương dùng sức ném mồi câu, chỉ tội mồi câu quá nhẹ, hắn ném không tới được xuống dưới mép sông.

Đành lại phải kéo lên, sau đó buộc một hòn đá vào đầu dây rồi mới ném xuống.

Lần này có thêm hòn đá nên ném mồi rất thuận lợi, mồi câu rơi thẳng ra ngoài mép sông.

Hắn cũng không ném ra quá xa vì sợ gặp cá lớn.

Vừa định thả dây câu xuống, rồi ngồi chờ cá cắn câu, dù sao dây câu đầu bên này hắn đã trói buộc vào một cái măng đá không lo bị cá kéo mất dây câu.

Đột ngột, một lực kéo lớn suýt chút nữa thì kéo hắn ngã sấp xuống.

May mắn là hắn cũng đang định thả dây ra, bằng không là đã ngã sấp xuống rồi.

Định thần lại đã thấy dây câu đã bị kéo thẳng băng.

Này rõ ràng là đã có cá cắn câu.

Thật là nhanh, chỉ mới vừa quăng mồi xuống thôi mà.

Lại là một con cá lớn, Lý Dương nắm vào dây câu kéo thử, rất nặng, hắn khẳng định là không thể kéo lên.

May mắn hắn có dự kiến trước buộc dây câu vào măng đá.

Vội vàng gọi nhị thúc giúp đỡ.

Nhị thúc cũng vẫn luôn chú ý hắn, thấy hắn cần giúp đỡ liền lao tới.

Lý Dương ra hiệu cho nhị thúc cầm vào dây câu, sau đó chỉ đạo nhị thúc kéo dây câu.

Vốn định chỉ đạo nhị thúc làm một số thủ thuật kéo dây câu khi gặp phải cá lớn, nhưng nhị thúc đúng là đồ đằng chiến sĩ, lực lượng xa lớn hơn Lý Dương.

Con cá cắn câu này còn chưa phải vấn đề gì với nhị thúc.



Nhị thúc không ngừng kéo dây câu lên, sự vùng vẫy của con cá không làm nên trò trống gì.

Vì sợ con cá đó vùng vẫy quá mạnh, gây nên chú ý của những con cá lớn hơn, hoặc một đầu thủy quái nào đó, sau đó bị chúng nó nuốt mất, thế nên Lý Dương để nhị thúc kéo nhanh một chút.

Không lâu sau thì hình dạng con cá đã hiện lên trên mặt nước.

Rất lớn, ước chừng dài ba mét.

Bị kéo lên mặt nước, nó vùng vẫy càng mạnh, nhưng cũng vô ích.

Nó nhanh chóng bị nhị thúc kéo lên bờ, may mắn không có sự tình gì ngoài ý muốn sảy ra.

Nó bị kéo lên bờ, Lý Dương mới nhìn rõ ràng đó là vật gì.

Này rõ ràng là cùng cá da trơn không khác bao nhiêu.

Đầu con cá này miệng rất lớn, không có râu giống cá chê, răng nhọn tua tủa.

Không hiểu miệng lớn như vậy vì sao có thể coi trọng một con sâu đá nhỏ, chỉ sợ còn không đủ nhét nó kẽ răng.

Nhìn lại, ừm... hẳn là đủ chứ, răng nó dày chi chít như vậy mà.

Đầu cá này còn mọc ra rất nhiều gai xương, không giống như cá chê chỉ có hai cái ngạnh.

Tóm lại, trừ bỏ phần đầu, tất cả đều là thịt.

Đã lên bờ rồi thì nó chỉ có xác định.

Chờ nhị thúc kéo đến gần rồi thì nhị thúc liền thưởng cho nó một mâu vào đầu, nó cũng tượng trưng giãy dụa vài cái rồi thôi.

Thấy nó đ·ã c·hết, mọi người vội vàng kéo nó vào trong hang động.

Thực sự còn rất nặng, chắc cũng phải có mấy trăm kilogram.

Xong xuôi, mọi người thi nhau dò xét con cá này, kể cả nhị thúc.

Hết nhìn, ngắm rồi lại lấy tay sờ soạng.

Dù sao ở bộ lạc còn chưa có ai được gần gũi như vậy dò xét thủy quái.

Lý Dương cảm thấy ngoại trừ đầu to một chút thì mọi thứ đều tốt.

Đột nhiên, mọi người, kể cả hắn đều hào hứng lên.

Thủy quái!

Bọn hắn vừa câu được thủy quái!

Đã câu được thủy quái, vậy thì phải tiếp tục.

Mặc kệ đầu thủy quái này vứt đó, dù sao nó cũng đ·ã c·hết, chạy không được.

Quay lại cửa hang, Lý Dương nhanh chóng một lần nữa móc vào mồi câu, sau đó lại ném mồi xuống sông.

Lần này ngay cả cầm hắn cũng không dám, trực tiếp mặc kệ dây câu, hắn cũng không muốn bị kéo ngã sấp xuống.

Không kém lần trước, lần này cũng chỉ vừa mới ném mồi xuống liền có cá cắn.

Nơi này đúng là cần thủ thiên đường, cá vừa nhiều, vừa to, chỉ tiếc, chỗ này không có tí lực lượng là không câu được cá.

Không phải sao, mặc dù là hắn đi câu cá, nhưng ngoại trừ xỏ mồi, ném mồi xuống sông, còn lại hắn cũng chỉ có thể đứng xem.

Mà nhị thúc lần này cũng không cần hắn xin giúp đỡ liền chủ động đứng ra kéo dây câu.

Không bao lâu thì lại một con cá nữa bị kéo đi lên.

Lần này cá còn to hơn một chút, nhưng vẫn là loại cá đó.

Cứ như bên dưới sông đều là loại cá này vậy.

Bởi vì sau đó bị câu lên cũng đều là loại cá này.

Đương nhiên, không thể nào dưới sông cũng chỉ có một loại cá này được.

Có lẽ là bọn hắn câu phải đàn cá, hoặc cũng có thể loại cá này ở dưới sông chính là dưới đáy xã hội cái loại này, không thể săn g·iết các loại cá khác nên gặp gì ăn đó, mới có thể coi trọng mấy con sâu nhỏ này.



Mặc kệ, có thể câu lên cá là được rồi, Lý Dương cũng không chê.

Đứng nhìn mãi, Lý Dương cũng ngứa tay, làm gì có chuyện đi câu mà không muốn kéo cá, thế là hắn đòi nhị thúc để hắn tự câu.

Dù sao nãy giờ cũng không phải câu lên con cá nào cũng to như con cá lúc đầu, cũng có những con cá nhỏ hơn, ước chừng trên dưới hai mét chiều dài như vậy.

Lý Dương cảm thấy tầm đó mình cũng có thể tự câu lên.

Cùng lắm thì con nào không kéo được thì lại để cho nhị thúc.

Rất nhanh lại có một con cá cắn câu.

Con này cũng không to lắm, Lý Dương kéo thử dây câu, cảm giác mình có thể tự kéo lên được.

Thế là hắn bắt đầu sử dụng hết mọi thủ đoạn mình có thể nghĩ ra khi câu cá.

Hết vừa kéo vừa thả, lại đến lắc bên này, xoay bên kia, chủ yếu là làm cho nó cảm thấy mệt mỏi mà buông tha cho dãy dụa.

Chỉ tiếc con cá còn chưa biết bao giờ mới mệt mỏi, nhưng hắn đã cảm giác mình sắp chịu không nổi.

Thế là Lý Dương cũng đành tìm kiếm sự trợ giúp.

Cũng không cần phải nhờ đến nhị thúc, mấy thằng đệ của hắn cũng đang ồn ào muốn thử.

Thế là năm anh em cùng nhau bám vào dây câu, cùng đầu cá này thi kéo co.

Đương nhiên là bọn hắn thắng, dù sao một mình hắn đã có thể cùng với nó giằng co lâu như vậy, không lẽ có thêm bốn người trợ giúp thì lại thua.

Mặc dù vậy, để kéo được nó lên cũng tốn của bọn hắn không ít công phu.

Nhưng được cái cảm giác thành tựu mười phần.

Thế là bọn Lý Dương lại tiếp tục phối hợp câu.

Đến hết ngày, bọn hắn câu lên được tổng cộng mười ba con cá.

Chủ yếu là vì mấy người bọn hắn mỗi lần kéo cá lên đều mất rất nhiều thời gian và công sức.

Nếu như để nhị thúc giúp kéo dây câu thì thành quả phải nhiều hơn nhiều.

Bởi vì trong số cá này có một nửa là do ban đầu nhị thúc kéo lên.

Mặc dù vậy, nhưng số lượng như vậy cũng đã rất nhiều, nếu như không tính đến mãnh thú, bình thường đồ đằng chiến sĩ ra ngoài đi săn cũng chưa chắc đã hơn được như này.

Lý Dương cũng không lấy hết toàn bộ mà phân cho nhị thúc sáu con.

Nhị thúc hơi ngập ngừng một chút xong cũng nhận lấy.

Gần đây không thể ra ngoài đi săn, nhị thúc cũng khá là thiếu thốn.

Con cá lớn nhất Lý Dương giữ lại, muốn dùng để tối nay mở ăn.

Hắn muốn nấu cơm mời khách, cũng không có ai, chính là mời lão hắc cùng với nhà nhị thúc.

Vừa mời nhị thúc liền từ chối.

" Ta đã được chia không ít, ngươi không cần phải mời ta ăn cơm."

Nhìn gương mặt nhị thúc khá là ngượng nghịu, xem ra người trong bộ lạc khá là không quen với việc mời cơm.

Cũng đúng, ở đây thức ăn nói thiếu cũng không thiếu, nói không thiếu đi, vậy cũng không phải không thiếu.

Bình thường thức ăn, cũng không thiếu, nhà nào cũng có ăn, nhưng nếu như là thịt, ngay cả đồ đằng chiến sĩ cũng không đủ ăn, người trong nhà cũng không mấy khi được chia sẻ, chứ nói gì cho người khác.

Vậy nên việc mời khách có lẽ còn chưa có tiền lệ, khả năng Lý Dương chính là người đầu tiên mở ra cái lệ này.

Kiếp trước của hắn hình như việc mời khách ăn cơm chính là chuyện hết sức bình thường.

Bình thường thì có việc gì cũng sẽ mời khách, mà không có việc gì làm cũng sẽ mời khách.

Thế là Lý Dương liền nói khéo.

" Nhị thúc, nhị thẩm không phải còn yếu, không thể nấu cơm sao, chính ngươi lại cũng không biết nấu cơm, vả lại loại thịt này ngươi còn chưa có ăn bao giờ, làm sao biết nấu như thế nào mới có thể ăn.

Không bằng sang nhà ta ăn cơm, coi như xem ta chế biến như thế nào, về liền có thể làm theo."

Nghe Lý Dương nói như thế, nhị thúc suy nghĩ.

Nghe hai thằng bé nhà mình nói A Dương nấu ăn rất ngon, chi bằng nhân cơ hội này nếm thử xem món ăn nó nấu hương vị gì.

Thế là nhị thúc gật đầu đồng ý.

...

Cách chương.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.