Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 121: Vì...cái...gì?



Chương 120: Vì...cái...gì?

Hiện tại không được Phong Ưng hỗ trợ nên Nguyễn Long Duy không thể dễ dàng thăm dò toàn bộ tổ kiến. Hắn chỉ có thể cảm nhận được phạm vi gần, mà bên trong phạm vi này lại đột nhiên xuất hiện thêm 2 con Linh Nhĩ Kiến.

Hắn cầm lên giáp kiến, kiểm tra thật kỹ mới tìm được một ít nấm vụn.

"Chúng lần theo mùi nấm trên cơ thể ta sao? Chỉ một chút vụn nấm mà đã phái ra hai con Yêu Tinh để truy lùng. Thật là tài đại khí thô.

Nhưng Long Duy ta cũng không phải dầu cạn đèn tắt."

Rất nhanh, hắn quyết định chiến đấu thay vì bỏ chạy vào sâu bên trong hầm.

Hiện tại cơ thể không ở trạng thái đỉnh cao, bỏ chạy cũng sẽ bị kiến truy đuổi mà thôi. Hơn nữa bên trong đường hầm này rất nhiều dịch độc, đi vào sâu bên trong chỉ càng nhiều thêm.

"Theo bản đồ trong đầu ta, sâu bên trong nơi này là một ngõ cụt."

Thời gian nghĩ ngợi đã xong. Thần thức được tản ra ngoài ngự không, đồng thời sử dụng thuật ngự vật để điều khiển chín cái mai rùa cùng trận kỳ bay lơ lửng, thành một vòng tròn sau lưng.

Nhân lúc kiến vẫn còn chưa tới, hắn biến dây leo thành cuốc đất, lấy chân khí làm lưỡi cuốc, đào thêm nhiều hố chặn đường, rồi lấy ra bột quế rải khắp nơi.

Cuối cùng, Nguyễn Long Duy tách ra một ít thủy linh khí bên trong Thủy Sương Giáp, dùng gió để giảm nhiệt độ, ngưng đọng nó thành nước để tắm sạch thân thể.

Trên người hắn bị nhiễm mùi nên bị truy ra, đành phải rửa hết, tránh lặp lại sai lầm.

Lúc này, hai con Linh Nhĩ Kiến đã chạy đến.

Kiến di chuyển rất nhanh, lại có lợi thế sân nhà nên vừa xuất hiện đã tiến đến t·ấn c·ông.

"Tốc độ có hơi nhanh, di chuyển cũng linh hoạt hơn trước đó. Là kiến biến dị? Hay là do bị kích thích bởi vì đồng loại đ·ã c·hết?"

Nguyễn Long Duy cầm lên Thừa Phong Kiếm, dùng gió thổi quanh từng phần da mỏng trên giáp kiến.

Gió này không nguy hiểm, nhưng rất nhanh.

Gió thổi nhanh làm tản đi hơi ấm bên trong cơ thể kiến.

Cơ thể kiến bị hạ nhiệt độ, khiến cho cử động chậm lại, khả năng di chuyển linh hoạt bị giảm đi đáng kể.

"Ầm, Ầm."

Hai con kiến khựng lại nhịp di chuyển, mất đà mà rơi xuống hố.



Thừa Phong Kiếm vẫn tiếp tục, thổi bột quế vào trong từng lỗ hơi của Kiến, khiến cho chúng rơi vào trạng thái bất động.

Nguyễn Long Duy lợi dụng cơ hội này, giơ lên hai ngón tay chỉ về phía chúng.

Hai đầu kiếm khí dần được ngưng tụ, linh lực ba động bên trong nó lờ mờ tạo nên những đường cong nhẹ nhàng tràn đầy ẩn ý. Kiếm khí không màu, không sắc mang theo một loại cảm giác sắc bén, như những làn gió nhỏ mong manh lướt qua không gian. Đây là chiêu thức do hắn tự sáng tạo, gọi là Thừa Phong Chỉ. Dùng cách nén lại gió trong cơ thể, kết hợp với Phong linh lực và Hạo nhiên chính khí nhằm nâng cao hiệu quả và độ chính xác của đòn t·ấn c·ông.

Tuy rằng uy lực của Thừa Phong Chỉ không thể sánh bằng một đòn toàn lực khi dùng Thừa Phong Kiếm, nhưng điều đó cũng không cần thiết.

"Vù, vù."

Thừa Phong Chỉ rời khỏi tay chủ nhân, phóng thẳng về đại não của Linh Nhĩ Kiến. Chỉ này xuyên vào nơi yếu nhất của sọ giáp, dồn uy lực kinh khủng vào để phá hủy một điểm nhỏ bé này.

Sau khi xuyên qua được phần giáp sọ, Thừa Phong Chỉ chạm đến não bộ. Lúc này chiêu thức mới thể hiện được sức mạnh tối ưu, cũng là chân chính Thừa Phong.

Gió ở bên ngoài men theo lỗ thủng vừa được tạo ra bắt đầu tràn vào, cung cấp thêm năng lượng cho Thừa Phong Chỉ, tạo thành cuồng phong ngay bên trong não kiến.

Chỉ trong giây lát, từng tế bào neuron bị hủy diệt hoàn toàn khiến cho kiến lập tức lâm vào trạng thái c·hết não.

Cái c·hết nhẹ nhàng, không hề trải qua đau đớn. Nhẹ nhàng một chỉ, chính xác từng li.

Sở dĩ Nguyễn Long Duy làm vậy vì hắn không muốn kéo thêm nhiều kiến nữa đến đây. Kiến mặc dù c·hết não nhưng cơ thể vẫn hoạt động, vì vậy chúng sẽ không tỏa ra mùi hương lôi kéo thêm nhiều Linh Nhĩ Kiến khác. Hắn hiện tại không ở trạng thái tốt, không thể đối đầu với bọn kiến này.

"Phù, may là thành công.

Ừm, nhưng sao chúng có vẻ là lạ?"

Nguyễn Long Duy thở nhẹ ra một hơi, chợt nhớ ra điểm kỳ lạ nên đến gần quan sát.

Vì hắn từ đầu chỉ lo đối phó kiến, không để ý đến hình dạng của chúng. Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra trên thân kiến giống như to lớn hơn.

Nguyễn Long Duy đưa thần thức thăm dò đuôi kiến, liền há to mồm kinh ngạc.

"Đây là chuyện gì? Làm sao có thể."

Bên trong cơ thể kiến đều được cường hóa. Giáp cứng hơn so với thông thường, cơ bắp cũng linh hoạt hơn.

Rất nhiều thứ thay đổi so với nghiên cứu của hắn về Linh Nhĩ Kiến trước đó.

Đến khi kiểm tra phần đuôi kiến, hắn mới tìm được nguyên do.



Bên trong thay vì chỉ có một quả nấm mèo thì bây giờ đã xuất hiện thêm.

Lần lượt là một con có 3 quả nấm mèo, một con có 4 quả nấm mèo.

Nấm mèo tiếp xúc cùng nhau ở bên trong đuôi kiến, bắt đầu dung hợp, các cây nấm đều đang chỉ dồn dinh dưỡng về cho một cây duy nhất.

"Ừm, vậy chúng tăng lên tu vi bằng cách này ư?"

"Dùng nấm của kiến đ·ã c·hết để dưỡng nấm của mình. Sau đó lại thu được lợi từ nấm. Khá giống ăn thịt đồng loại."

Nguyễn Long Duy lấy một cái hộp đá từ trong mai rùa, cất vào trong đó một chút dịch độc của Kiến đem về nghiên cứu.

Sau đó lại cắt ra một ít nấm mèo, dùng một chút thủ đoạn để phong tồn, sau đó bỏ riêng ra một góc.

Chạy trốn rất quan trọng nhưng bỏ ra mấy phút thời gian để tìm hiểu vẫn đáng giá.

Hắn cảm thấy vài phút không thể ảnh hưởng được gì.

Thu cất vật mẫu xong xuôi, Nguyễn Long Duy bắt đầu rời khỏi nơi này, trở về đường chính.

Nguyễn Long Duy không dám hành động lỗ mãng. Mọi lúc đều cảnh giác, hai tai luôn luôn lắng nghe, tâm thần mượn nhờ gió để cảm nhận.

Hắn men theo đường hầm, tìm đến nơi trước kia.

Lúc này, trước mặt hắn hiện ra một bãi chiến trường.

Xác kiến nằm rải rác khắp nơi, mà ở nơi xa cũng rải rác nhiều sợi lông vàng.

Tất cả đều đ·ã c·hết, không thể cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu của sự sống.

Hắn tiếp tục cưỡi kiếm bay qua, dùng Phong linh lực để bỏ qua lực cản của gió, di chuyển không tạo ra một tiếng động nào.

Khi bay qua hơn 10 phút, khắp nơi vẫn chỉ là xác kiến nhưng lại nhiều thêm một chút lông vàng, cũng nhiều hơn máu đỏ thấm vào đất.

Nguyễn Long Duy cảm thán một tiếng:

"Có vẻ nhóm Kim Sư dữ nhiều lành ít rồi."

Trước đó không lâu, ở một chỗ gần đó.



Một con sư tử lông vàng, trên người tràn đầy thương tích, gắng gượng nhìn về phía một quả cầu máu, chật vật nói từng chữ. Đây không phải ai khác, là Sư Nhất.

"Ngư Nhất... Vì... cái... gì?"

Ngư Nhất ở bên trong cầu máu, há miệng phun ra vô số huyết dịch, bao phủ vào thân thể của Sư Nhất. Nó cười nham hiểm, nói ra:

"Chép chép chép. Vì cái gì? Đương nhiên là vì hấp thụ thiên phú của các ngươi rồi.

Tộc ta không giống như các ngươi, vừa sinh ra liền đã định trước bối phận theo thiên phú.

Chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình để cạnh tranh. Dùng khả năng thôn phệ huyết mạch để c·ướp đi thiên phú.

Chỉ có kẻ đạp lên máu của người khác mới có thể trở thành kẻ mạnh."

Sư Nhất dần bị cầu máu bao phủ, chỉ còn tiếng nói rất nhỏ truyền ra:

"Các ngươi... phản bội..."

Ngư Nhất cười càng to hơn, đem huyết dịch của mình hòa lẫn cùng Kim Sư.

"Chép chép chép."

Sau rất lâu, tiếng cười ngừng lại.

Cơ thể của Sư Nhất bị hấp thu hoàn toàn, chỉ còn lại vài cọng lông sót lại.

Ngư Nhất hít sâu một hơi, đem toàn bộ huyết dịch thu lại vào cơ thể, lại nói ra:

"Phản bội? Chúng ta ngay từ đầu đều bị bọn Thánh tộc chó c·hết ép buộc lập Huyết thệ.

Cũng may, lão tổ của tộc ta đạt được cơ duyên. 2000 năm trước đã tìm được biện pháp giải trừ thệ ước.

Hừ, Thánh tộc vĩ đại lắm sao? Thiên địa chí tôn sao? Đợi đến lúc Phệ Huyết Ngư chúng ta quật khởi, cũng chính là ngày c·hết của các ngươi.

Chép chép chép. Đáng tiếc không thể uống máu tên Thánh tộc con hoang kia."

Ngoài lề của tác giả:

Sư Nhất tuyệt vọng, gằn từng chữ cuối cùng:

"Ngư Nhất... Vì... cái... gì?"

Ngư Nhất chép miệng cười, nói:

"Chép chép chép. Không vì cái gì khác, chỉ CẦU ĐỀ CỬ."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.