Kiếm ý vừa ra, thiên địa cũng theo đó lờ mờ, từng tiếng kiếm ngân réo rắt khiến người ta da gà nổi cộm.
Lý Tuyết Kỳ còn muốn sử dụng Băng Thiên Tuyết Địa, lúc này cũng là sắc mặt đại biến, vội vàng tung ra phòng hộ khí tường. Chiếc nhẫn trên ngón trỏ phải lóe sáng, một quả chuông nhỏ lập tức rơi vào tay. Tay Lý Tuyết Kỳ bấm luyện pháp quyết cực nhanh, chuông nhỏ lập tức đón gió lớn lên, bao phủ thân thể nàng vào trong.
"Hừ! Đã không chịu từ bỏ, vậy tại hạ chỉ có thể khiến cô nương bị thương rồi". Nghiêm Trấn ánh mắt sắc bén, tâm ý tương thông, kiếm khí trực tiếp đánh lên quả chuông.
"Ong... Ong... Ong..." Từng tiếng chuông ngân vang lên, phù văn trên quả chuông thế mà có tới 43 đạo. Mặt chuông này khí tức vô cùng cổ lão, thậm chí còn có dấu vết hoen rỉ của thời gian, chẳng qua sức phòng ngự của nó cũng thật cường, chịu nhiều lần công kích như vậy, thế mà vẫn chẳng tổn hại chút nào.
"Cổ Bảo... Chiếc chuông này vậy mà lại là một kiện Cổ Bảo". Dưới đài bắt đầu nhao nhao nghị luận.
"Chuông này chính là lần trước Tuyết Kỳ đạo hữu lấy được trong bí cảnh. Bí cảnh này rất nhiều bảo vật, có điều chỉ duy nhất kiện cổ bảo này còn bảo trì nguyên vẹn, không ngờ sức phòng ngự của nó lại lớn như vậy". Tên tu sĩ đã từng cùng Lý Tuyết Kỳ, ngộ nhập động phủ của cổ tu sĩ cười nói.
Đám người nghe vậy, bắt đầu xì xào bàn tán, dù sao Cổ Bảo giá trị cũng quá lớn. So sánh với những pháp bảo thời đại này, giá trị có khi tăng gấp đôi, gấp ba cũng chưa biết chừng.
Thiên Vân nhìn tới chiếc chuông này, mí mắt không khỏi nhảy lên. Hắn cảm ứng được, chiếc chuông này linh tính cực kỳ, vậy mà vượt xa cả yêu đan, thậm chí có chút tương đồng với hạt bụi hệ thống.
"Cố Bảo.. Bí cảnh, xem ra ta lại có mục tiêu để làm rồi". Thiên Vân âm thần cân nhắc.
Nghiêm Trấn thấy chiếc chuông đồng chịu nhiều công kích như thế, vậy mà không hư hao chút nào, sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ. Kiếm ý dù sao cũng sử dụng pháp lực của hắn hình thành công kích. Nếu không thể lập tức chiến thắng, hắn sẽ bị kiếm ý hút cạn pháp lực, người phía sau tất nhiên sẽ không để yên cho hắn khôi phục tới đỉnh phong.
"Trích Thủ Già Thiên"
Nghiêm Trần đã thực sự giận, bàn tay phải nhô ra, pháp lực tuôn trào. Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một bàn tay to, bàn tay này đường vân rõ nét, uy áp khủng bố đè ép xuống lôi đài. Cả phiến lôi đài bị một màu đen bao phủ, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị ngăn cách, tựa như cả hai không cùng một phiến không gian vậy. Màn sáng cấm chế sFISn trước giờ chưa từng sụp đổ, lúc này đây cũng đã phát ra từng âm thanh răng rắc, chỉ sợ không sớm thì muộn cũng sẽ vỡ nát.
Đám người quan chiến cũng kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng lui về phía sau, mặc dù khán đài cùng lôi đài kia cách cả hai trăm mét xa.
"Không tốt! Mau cứu Lý Tuyết Kỳ". Thiên Tùng Tử hoảng sợ hét lên.
"Tuyết Kỳ, mau nhận thua. Ta không cần ngươi tranh ba vị trí đầu, ngươi đừng để bị thương". Môn chủ Phi Vũ môn không khỏi hoảng sợ, vội vàng hét lớn.
Tàng Kiếm Lão Nhân cũng đã nhìn ra vấn đề, ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí rất nhỏ bé, một chút khí tức cũng không phát ra, có điều tốc độ của nó rất nhanh, chớp mắt đã chém tới đại thủ kia.
Xoẹt... Kiếm khí cùng bàn tay va chạm. Bàn tay to tưởng chừng sẽ bị kiếm khí kia chém nát. Ai ngờ thế mà chỉ bị cắt làm hai, uy thế tuy đã giảm, có điều vẫn mạnh cực kỳ.
"Tại sao lại như vậy?" Tàng Kiếm Lão Nhân kinh hãi, muốn cứu nguy cũng đã chậm, hai nửa bàn tay đã tiến gần tới quả chuông, muốn một chụp đập nát tất cả.
"Tán!" Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng đột ngột đứng trước quả chuông, hét lớn một tiếng. Lại chẳng phải Thiên Tùng Tử, còn ai?
Hai nửa bàn tay bị một quát này thổi tan, pháp lực triệt tiêu, trở về với Thiên Địa.
"Nghiêm Tuyệt Thiên, ngươi vậy mà đã dạy hắn thần thông này". Thiên Tùng Tử vẻ mặt khó coi cực điểm, lẩm bẩm nói.
Thiên Vân cũng là kinh hãi vạn phần, hắn nhìn ra được, thần thông Trích Thủ Già Thiên kia, vậy mà có dính líu tới đạo vận. Nghiêm Trấn vừa rồi đã trút hết pháp lực vào một chiêu này, hiện tại thân thể có chút uể oải, mặt cắt không còn giọt máu.
"Nghiêm Trấn! Ngươi biết mình vừa làm chuyện gì sao?" Thiên Tùng Tử chằm chằm nhìn vào Nghiêm Trấn, gằn giọng quát.
Nghiêm Trấn mồ hôi ứa ra, cúi đầu không dám nói gì.
"Thiên Tùng Tử! Một chưởng vừa rồi, chỉ sợ không còn thuộc phạm trù thần thông nữa a". Hỏa Ma Tử từ trên đài cao truyền âm tới.
"Không có gì cả, đây là việc của Lạc Diệp Tiên Tông ta, đạo hữu cũng đừng nên nhúng tay vào". Thiên Tùng Tử lập tức đáp lời.
"Tốt!" Hỏa Ma Tử chỉ nói một chữ tốt, cũng không nói gì thêm nữa.
Minh Hàn Tiên Tử híp mắt nhìn Thiên Tùng Tử cùng Nghiêm Trấn, cũng không nói cái gì. Về phần Tàng Kiếm Lão Nhân lúc này, ánh mắt bắt đầu chuyển lạnh, nhìn xuống hai người Thiên Tùng Tử cùng Nghiêm Trấn, một bộ muốn nói lại thôi.
"Lạc Diệp Tiên Tông có đại bí mật, chỉ sợ nếu bị vạch trần sẽ gây ra một trận phong ba không nhỏ". Thiên Vân trong lòng như có điều suy nghĩ.
Thiên Tùng Tử không thèm nhìn Nghiêm Trấn nữa, cánh tay phất nhẹ, Cổ Bảo hình chuông đồng lập tức bị nâng lên. Chỉ thấy Lý Tuyết Kỳ sớm đã bất tỉnh nhân sự, khóe miệng vẫn còn vương máu tươi, hiển nhiên cũng bị thương không nhẹ chút nào.
Phi Vũ môn chủ lập tức bay tới, cho Lý Tuyết Kỳ ăn một viên đan dược, lại giúp nàng hấp thu một phen, lúc này mới thấy khí sắc nàng tốt hơn một chút.
"Đa tạ hai vị tiền bối ra tay cứu giúp, nếu hai vị không ra tay, chỉ sợ Tuyết Kỳ sẽ chết". Phi Vũ môn chủ chắp tay cám ơn, có điều ý ở trong lời, người thông minh nghe qua liền hiểu.
"Ài! Ngươi đưa tiểu cô nương này đi nghỉ ngơi một chút đi". Thiên Tùng Tử thở dài, phất phất tay nói.
"Vậy vãn bối xin phép rời đi trước". Phi Vũ môn chủ gật đầu, cúi đầu chào mấy vị lão tổ một tiếng, sau đó liền mang theo Lý Tuyết Kỳ rời đi.
"Về tông diện bích trăm năm, không có lệnh của ta, kể cả gia gia ngươi cũng không được phép thả ngươi ra". Thiên Tùng Tử hướng Nghiêm Trấn nghiêm mặt nói. Sau đó ông ta lại hướng về chúng nhân, buồn bã nói. "Nghiêm Trấn ra tay không biết nặng nhẹ, vi phạm quy tắc cuộc thi. Hiện tại tước bỏ quyền thi đấu của y..."
Đám người quan chiến thấy Thiên Tùng Tử ra mặt, lại truất quyền thi đấu của Nghiêm Trấn, lúc này cũng không ai nói thêm cái gì. Bọn họ dù sao tu vi cũng rất thấp, hiểu không được trong thần thông kia có cái gì ảo diệu, cũng chỉ xem như thần thông đó quá mạnh mà thôi. Đối với họ, phế truất quyền thi đấu của Nghiêm Trấn, xem ra có chút nặng tay đây này.
Tố Ngưng nhìn về Nghiêm Trấn, lại nhìn về Thiên Vân, miệng mang ý cười.
Thiên Vân thấy Tố Ngưng nhìn mình, cũng hơi ngẩn ra. Lại nhớ tới trước dây nàng đã thấy bản thân xuất ra Ảo Mộng Nhất Đao cùng một cái phất tay kia, lúc này mới hiểu vì sao nàng cười. Hắn cũng không nói cái gì, hắn biết nàng sẽ không mang đi tuyên truyền. Nếu nàng muốn đạo lữ của nàng sớm vong mạng, vậy cứ mang ra nói tốt.
Nghiêm Trấn một bộ thất hồn lạc phách, uể oải trở lại đài quan chiến, nơi Lạc Diệp Tiên Tông dừng chân. Xem ra hắn cũng không thể ngờ, một chưởng kia vậy mà có thể gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, thậm chí khiến các vị lão tổ cùng ra mặt. Nghiêm Tuyệt Thiên dạy hắn thần thông này, cũng chỉ bảo hắn ít dùng, không nghĩ rằng một khi dùng hậu quả lại lớn đến thế.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm