Cả hai đáp xuống phường thị, dạo quanh hơn nửa canh giờ, lúc này mới rời đi, trên tay Tố Ngưng còn xách theo một ít vật dụng của nữ tử. Tố Ngưng chọn mua đồ vật vô cùng khắt khe, không phải thứ tốt không mua, không phải vật đáng tiền cũng lắc đầu đi ngay. Cuối cùng đi hết nửa canh giờ, nàng cũng chỉ chọn được vài món, còn dự định tìm vài tòa phường thị khác ghé vào một chút.
Thiên Vân không có quan tâm, một đường bồi tiếp Tố Ngưng mua sắm. Hơn mười ngày đi đường, trải qua vài chục cái phường thị, lúc này Tố Ngưng mới thấy thỏa mãn. Quãng đường vốn chỉ mất gần mười ngày thời gian, cũng bởi vì thú vui mua sắm này, kéo dài ra không ít.
Lúc này đây, hai người lẳng lặng đứng trước sơn môn Lạc Diệp Tiên Tông, Tố Ngưng thần sắc khẩn trương vô cùng. Thiên Vân phải khuyên nhủ một hồi lâu, lúc này Tố Ngưng mới bình tĩnh lại. Không có cách, người tu tiên cũng là người. Lần đầu tiên gặp mặt người thân của nhà trai, Tố Ngưng tâm tình có chút khẩn trương là điều dễ hiểu.
Thấy Tố Ngưng bình ổn trở lại, lúc này Thiên Vân mới nắm tay nàng, mở ra thủ sơn trận pháp.
Vừa bước vào sơn môn, Thiên Vân chỉ thấy hoa cả mắt. Trước mặt hắn là vô số tu sĩ, cả đám tươi cười vui vẻ, hướng hắn nói. "Cung nghênh đạo tử về tông"
Thiên Vân vẻ mặt mộng bức, nhất thời đầu óc có chút không được nhạy cho lắm. Tố Ngưng thấy vậy mới nhỏ giọng truyền âm. "Chàng giành được vị trí thứ nhất, nghiễm nhiên trở thành đạo tử của cả Đại Việt. Lại nói chàng xuất thân Lạc Diệp Tiên Tông, thấy chàng trở lại, bọn họ làm ra tràng diện như này, cũng là dễ hiểu"
Thiên Vân nghe Tố Ngưng nói như vậy, lúc này mới vỡ lẽ. Vội vã hướng chư vị đồng môn sư đệ, sư muội, nói. "Đa tạ"
Một đường tiến lên, vô số tu sĩ hướng hắn cúi chào, tràng diện long trọng dị thường. Thiên Vân lần đầu tiên gặp tình huống này, tay chân có chút luống cuống, cũng may có Tố Ngưng bên cạnh, được nàng chỉ điểm, lúc này mới không mất đi lễ nghĩa.
"Thiên Vân sư đệ, hiện tại ngươi đã là đạo tử, cấp bậc cùng tông chủ không khác biệt, gặp ta gọi một tiếng sư tỷ, cũng không quá phận chứ hả". Thiên Vân một đường vừa đi vừa chào hỏi, có thể nói mệt mỏi rã rời, đúng lúc này tiếng nói của Vân Hà tông chủ vang lên. Đám sư đệ sư muội nghe vậy, lập tức đứng nghiêm chỉnh, hướng Vân Hà cúi đầu nói. "Tông chủ!"
"Cái này!" Thiên Vân rất muốn hướng nàng xưng vãn bối, có điều hiện tại thân phận hắn vô cùng cao. Nếu mang ra so sánh, chỉ sợ còn lớn hơn vị trí tông chủ một ít. Biết chiêu bài vãn bối đã không thể lại dùng, hắn chỉ có thể cười khổ, hướng Vân Hà nói. "Sư tỷ chớ trách, tu tiên giới quy củ sâm nghiêm, sư đệ không thể làm trái"
Vân Hà tông chủ nhìn hắn, lại nhìn Tố Ngưng một chút, cũng không nói thêm cái gì, chỉ hướng những đệ tử khác nói. "Tất cả trở về tu luyện đi thôi, sớm ngày đạp vào Phong Thân cảnh"
Nói dứt câu, nàng cũng không có lưu lại, thân ảnh bồng bềnh bay đi, nhìn cũng không nhìn Thiên Vân thêm một cái.
Thiên Vân cười khổ không GTQfr thôi, hướng Tố Ngưng nói. "Chúng ta cũng đi thôi"
Tố Ngưng lúc đầu còn nuôi ý định thăm thú Lạc Diệp Tiên Tông một phen, có điều gặp tràng diện vừa rồi, nàng liền từ bỏ. Dù sao nơi này cũng không phải Thiên Quỳnh Cung, rất nhiều nơi nàng không thể đi vào, thà rằng dành thời gian đó bồi tiếp muội phu còn tốt hơn.
Cả hai nhanh chóng đi tới Bắc Hà phong. Thiên Vân cũng không có trở lại động phủ ngay, mà hướng về chính điện bái kiến Lý Hạo.
Đợi hơn một canh giờ, cuối cùng Lý Hạo mới thu công, đi ra gặp hắn. Lần này đi ra, thần sắc Lý Hạo càng phát ra tiều tụy, mái đầu hiện tại đã bạc trắng, da dẻ tuy chưa nhăn nheo, có điều cũng dần xuất hiện một ít nếp nhăn. Thiên Vân thấy cảnh này, trong lòng tư vị tạp trần. Hắn hướng Lý Hạo hành lễ bái. "Đệ tử Thiên Vân, bái kiến sư tôn"
"Vãn bối Tố Ngưng, bái kiến tiền bối". Tố Ngưng cũng khép nép hướng Lý Hạo làm lễ.
Lý Hạo nhìn Thiên Vân, lại nhìn Tố Ngưng, vẻ mặt không khỏi mỉm cười. "Tốt! Không cần phải đa lễ. Chuyện của hai ngươi vi sư đã được lão tổ thông báo, sau này đều là người một nhà, cứ coi ta như trưởng bối là được. Tiểu tử! Nàng sau này sẽ cùng ngươi đi chung một đường, cố gắng một chút, đừng để bị nàng bỏ rơi"
Thiên Vân gãi gãi cái mũi, cười khổ nói. "Nàng thiên tư hơn người, tốc độ tu hành rất nhanh, ta còn muốn ôm chân nàng đi tới đỉnh phong đây"
Lý Hạo nghe thế thì trợn mắt, dở khóc dở cười nói. "Ngươi cũng đừng suy nghĩ viển vông. Đạo lữ thực lực cao là một chuyện, có điều nếu ngươi không thể đột phá, tuổi thọ sẽ từ từ hao hụt mà chết. Đến khi ngươi tọa hóa, đạo lữ của ngươi sẽ làm thế nào? Luân hồi chi môn huyền diệu cỡ nào, đâu phải muốn giữ lại kí ức liền có thể giữ lại"
Thiên Vân nghe vậy thì gật đầu, hắn chỉ là nói giỡn mà thôi. Từ trước tới nay, tu sĩ bước vào luân hồi có thể giữ lại kí ức kiếp trước, nào được mấy người. Nếu không phải người có khí vận nghịch thiên, có công đức gia trì, làm sao dám mơ mộng luân hồi chi bí. Cổ Hoặc Kim năm xưa mạnh đến đâu, Thiên Vân không biết. Có điều hắn biết một chuyện, người này khí vận cao đến không tưởng, công đức cũng là ngợp trời. Nếu không phải thế, có lẽ Cổ Hoặc Kim cũng không thể giữ lại kí ức, lần nữa tu tiên.
"Tốt rồi! Hai người các ngươi cũng trở về thăm muội muội một chút đi. Chuyện hôn lễ các vị lão tổ đã có chuẩn bị, hai ngươi cứ chuyên tâm tu luyện là được". Lý Hạo thấy đệ tử nghe lời, lúc này mới bảo hai người trở về.
"Sư tôn! Ta có cái này muốn đưa cho ngài, ngài nhất định phải nhận lấy". Thiên Vân lật tay, lấy ra một chiếc bình ngọc, nắp bình được dán một lá phù vàng, không biết bên trong là vật gì.
Lý Hạo nhíu mày, giơ tay bắt lấy bình ngọc, lại xé mở lá phù, mở nắp bình ra nhìn một chút. Miệng bình vừa lộ ra, một mùi máu tanh trực tiếp phả vào mặt, Lý Hạo thân hình hơi trấn, vội vàng phong kín nắp bình lại. Hắn nhìn chằm chằm Thiên Vân, ngưng trọng nói. "Chân huyết. Tiểu tử! Đồ vật như vậy, ngươi không giữ lại dùng, đưa cho ta làm cái gì?"
"Sư tôn! Ngài chẳng phải chuẩn bị đột phá Sinh Hoa sao, đệ tử chưa cần dùng tới, người lấy mà dùng là được rồi". Thiên Vân cười trả lời.
"Không được! Vật này vô cùng quý giá, ngươi nên giữ lại dùng, sau này nếu ngươi có cơ hội đột phá Sinh Hoa, tỉ lệ cũng cao hơn một chút". Lý Hạo không đồng ý, lập tức đem bình ngọc trả lại.
"Sư tôn! Ngài có tin ta hay không? Ta có nắm chắc bước vào Sinh Hoa, ngài cứ cầm lấy dùng trước là được". Thiên Vân chẳng thể nói rằng mình đã trải qua cả tỷ lần đột phá, Sinh Hoa cảnh vốn không tính là việc gì khó. Hắn chỉ có thể hàm hồ cho qua, lại không có cách thuyết phục Lý Hạo hoàn toàn tin tưởng.
"Không được! Ngươi cầm lại đi, nếu còn khăng khăng cố chấp, vậy từ nay về sau, ngươi sẽ không còn là đệ tử của ta nữa". Lý Hạo ánh mắt nghiêm nghị, không cho phản bác nói.
Tố Ngưng thấy hai người đẩy tới đẩy lui, lúc này mới chen vào một câu. "Lý tiền bối, ngài cứ yên tâm nhận lấy là được. Ta cũng có một phần Chân Huyết, đợi sau này Vân ca bước vào Sinh Hoa, ta lại đưa cho chàng là được. Ta đã ngộ được ảo diệu âm dương, bước vào Nguyên Anh vốn chỉ là việc sớm hay muộn, không cần nhờ tới ngoại lực"
Lý Hạo nghe vậy lúc này mới hơi cau mày, lại nhìn sang đệ tử. Thấy Thiên Vân gật đầu xác nhận, lúc này ông mới thở dài, nói. "Thôi được! Nếu các ngươi đã có tính toán, vậy vi sư cũng không tiện từ chối. Cả hai trở về đi thôi, cũng chuẩn bị một chút cho tốt, sớm ngày về chung một nhà"
Thiên Vân thấy sư tôn thu lại Chân Huyết, không khỏi vui mừng quá đỗi. Lại sợ Lý Hạo đổi ý, cả hai lập tức đứng dậy hướng Lý Hạo nói một tiếng. "Vậy đệ tử xin phép đi trước"
Lý Hạo gật đầu, cười nói. "Đi đi thôi"
Cả hai rất nhanh liền rời đi, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt Lý Hạo.
Lý Hạo cũng chỉ biết cười khổ, nhìn bình Chân Huyết trong tay, thở dài nói. "Không ngờ cũng có một ngày, Lý Hạo ta lại được tiểu tử này trợ giúp. Sau khi lo liệu chuyện hôn lễ cho tiểu tử này, ta cũng nên tính đến việc đột phá đi thôi"
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm