Thiên Vân cứ như vậy yên lặng chờ đợi, làm hắn có chút khó hiểu chính là, sáu ngày thời gian trôi qua, vậy mà Alma Jones vẫn còn chưa tới. Đang lúc Thiên Vân nghĩ rằng đám người này không muốn thỏa hiệp, lại vào sáng sớm ngày thứ bảy, hắn nghe thấy bên ngoài hành lang truyền tới từng tiếc giày nhẹ nhàng nện trên sàn.
Thiên Vân dù sao cũng là tu sĩ, cho dù không phóng thích thần niệm, hắn vẫn có thể nghe rõ rõ ràng ràng. Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng với thính lực siêu cường của Thiên Vân, hắn vẫn có thể nghe ra đây là tiếng bước chân của nữ nhân. Có điều hắn hiểu được, nữ nhân này hình như không muốn ẩn giấu hành tung của mình, nện bước chẳng khác gì một người bình thường cước bộ cả.
Thiên Vân nghe ra, tiếng bước chân là hướng căn phòng của hắn mà tới, tuy rằng chậm rãi nhưng lại không hề lạc nhịp. Rất nhanh bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, ba tiếng cộc cộc truyền vào tai, không nhanh cũng không chậm. Người có thể khống chế từng cử chỉ hành động đến mức độ này, hiển nhiên phải rèn luyện từ khi còn tấm bé.
Thiên Vân không cần mở cửa, cũng chẳng cần buông thần niệm cũng biết người tới là ai. Hắn lập tức phất tay đem cấm chế thu lại, sau đó đi ra ngoài mở cửa. Thiên Vân thừa biết cấm chế ở nơi này sớm đã chẳng còn chút tác dụng, thế nhưng hắn vẫn cứ cố tình phát động, chỉ vì muốn đánh lạc hướng người bên trên mà thôi.
Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là một nữ nhân có mái tóc màu nâu đỏ, da thịt trắng tựa trứng gà bóc, rất xinh đẹp, cũng rất hút ánh nhìn. Nhất là đôi đồng thử màu lam tựa như đại dương sâu thẳm kia, càng khiến người đối diện như muốn hãm sâu đi vào. Nàng này lại chẳng phải Alma Jones, còn ai vào đây?
"Là thủ trưởng a, mời ngài vào trong ngồi một chút. Ta còn tưởng rằng cao tầng Nottingham đã tìm được người thay thế bản thân rồi đây này". Thiên Vân mở cửa phòng, vừa cười vừa nói. Biểu hiện giống như chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ ra bị cấp trên tới chặn cửa vậy.
Alma thống lĩnh thấy Thiên Vân vẻ mặt mang chút lúng túng, biểu hiện quả thực rất giống như muốn rời đi, lúc này mới mở miệng nói. "Các vị viện chủ đã thông qua chuyện của ngươi, chỉ là phải đợi ngươi cùng ta tiến vào di tích, mới có thể đem vật ngươi cần giao ra"
"Là như vậy a. Sao ngài không sai người báo tin cho ta sớm một chút có phải tốt hơn không? Hại ta còn tưởng rằng yêu cầu của mình quá đáng, các vị viện chủ không đồng ý nữa chứ. Thống lĩnh, mời vào trong ngồi một chút". Thiên Vân làm bộ làm tịch nói.
"Cũng không cần ngồi, thời gian đã không sai biệt lắm, ngươi mau theo ta tiến về điểm dịch chuyển đi thôi". Alma Jones cũng không có vào trong ngồi, mà quay đầu hướng bên ngoài hành lang bước đi, cũng lệnh cho Thiên Vân theo sau.
Thiên Vân vẫn như trước, một bộ khiêm cung hữu lễ, nàng bảo cái gì liền làm cái đó, không hề có ý cãi lời. Cứ như vậy rời khỏi hành lang, thẳng hướng lầu một mà đi. Xuống tới lầu một, Thiên Vân chứng kiến không ít khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, trong này cũng có một vài người mới. Bọn người này đa số tu vi cảnh giới thứ ba sơ kì. Điểm đặc biệt là, đám người này đa số là Đại Kỵ Sĩ, rất ít Đại Pháp Sư. Cũng có lẽ bởi vì nhiệm vụ lần này đặc thù, Đại Pháp Sư tác dụng không thật lớn nên mới không được triệu tập nhiều.
Alma Jones mang Thiên Vân tới một nhóm năm người. Năm người này Thiên Vân đã biết hai người, một người là Merlin Edwards, người còn lại chính là Keva. Ba người khác tất cả đều là nam nhân, bọn này toàn thân vai u thịt bắp, cảm giác vô cùng bùng nổ, hiển nhiên tu luyện con đường Đại Kỵ Sĩ. Sát khí của bọn họ INrfAD không phải quá nồng, công đức khá mỏng manh.
Alma Jones đi tới liền lập tức giới thiệu. "Đây là Bellamy tiên sinh, lần thực hiện nhiệm vụ này, hắn cùng Merlin sẽ đảm nhiệm chức vụ hiệu úy, bốn người các ngươi hãy nghe hắn sắp đặt. Khi tiến vào di chỉ ta còn có việc khác để làm, sau khi tập hợp đầy đủ các mảnh tàn chi đoạn hài của bảy vị cổ thần, ta sẽ hướng dẫn các ngươi nên làm cái gì. Đây là bản sao địa đồ bên trong di chỉ, các ngươi xem qua một chút. Những mảnh tàn chi đoạn hài đều đã được đánh dấu sẵn, các ngươi chỉ cần đi tới giải trừ phong ấn, sau đó mang đi liền tốt"
Alma Jones nói một thôi một hồi, lại đưa cho sáu người một quyển trục làm từ da yêu thú, lệnh cho sáu người nhớ kĩ không được bỏ sót.
Thiên Vân trí nhớ trước nay vốn vô cùng cường đại, hắn chỉ cần quét qua vài lần liền nhớ như in trong đầu. Lúc này hắn mới có thời gian quét nhìn xung quanh, cẩn thận ghi nhớ khuôn mặt đám người có mặt trong đại sảnh một phen.
Trong đại sảnh lầu một lúc này có khoảng 130 người, trong này bao gồm cả năm vị thống lĩnh ở trong. Mỗi một thống lĩnh sẽ quản lý năm chi tiểu đội, mỗi tiểu đội sẽ có năm người, duy chỉ có tiểu đội Thiên Vân góp mặt là có tới sáu người. Đám người này thần tình nghiêm nghị, đang lặng yên nghe thống lĩnh của mình cặn dặn mọi chuyện.
Thiên Vân đem thần thức hơi thả ra một chút, thử cảm ứng xem bên trong đám người, ai là người có tu vi mạnh nhất, cũng như ai có khả năng làm nội gian. Thiên Vân không dám sử dụng Thiên Diễn Thuật quá nhiều, cho dù hiện tại nó đã đột phá tầng thứ ba, thế nhưng dùng không chủ đích, tuổi thọ vẫn rớt đi không ít. Thứ Thiên Vân trân quý nhất lúc này, không gì khác ngoài tuổi thọ. Nếu như để nó trôi đi quá nhiều, việc bù đắp lại sẽ rất mất thời gian.
Tìm kiếm một hồi, Thiên Vân không khỏi lắc đầu cười khổ. Đám người này ngoài chư vị thống lĩnh ra, phần lớn đều dừng lại ở cảnh giới thứ ba sơ kỳ, cao nhất cũng chỉ trung kỳ mà thôi. Tuy rằng đám người khí tức sát phạt cực nặng, nhưng để so sánh với Thiên Vân, bọn này căn bản đề không nổi một chút áp lực nào. Có điều hắn lại chẳng thể đoán được trong đây ai là nội gian, cả bọn trên thân đều có nhàn nhạt công đức khí vận, muốn biết cụ thể, chỉ có thể mở ra Thiên Diễn Thuật nhìn một chút mà thôi.
Bởi vì lo sợ tính mạng của mình có thể bị đe dọa, Thiên Vân chỉ còn cách cắn răng, đem Thiên Diễn Thuật thôi động một chút. Vừa mới quét mắt một cái, Thiên Vân liền đem Thiên Diễn Thuật tản đi. Miệng lẩm bẩm nói. "Vậy mà không có một quỷ tu nào trà trộn, là do Thiên Diễn Thuật xảy ra vấn đề hay sao? Không! Không có khả năng. Thiên Diễn Thuật đã theo ta lâu như vậy, chưa từng xuất hiện sai sót nào, hiển nhiên vừa rồi những thứ ta nhìn đều là thật. Nếu như vậy, đám quỷ tu kia sẽ dùng cách gì để trà trộn đi vào đây?"
Thiên Vân đăm chiêu một hồi, có điều lại chẳng thể tìm được đáp án nào khả thi. Cuối cùng hắn chẳng thèm nghĩ nữa, vứt mọi chuyện ra sau đầu, yên lặng chờ đợi thời gian đến.
Không cần phải chờ đợi lâu, chỉ chưa đầy 30 phút sau, một thân ảnh thướt tha đã đi tới. Nàng này khí tức trên thân có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung, tu vi Thánh Pháp Sư đỉnh cao, cách thành thần đã không quá xa. Nàng này dung mạo tựa thiên sứ, quanh thân tỏa ra chói mắt quang huy. Lại chẳng phải Acacia viện chủ, còn ai vào đây?
"Tất cả hãy mau tập hợp lại, nhanh chóng theo ta tiến về điểm dịch chuyển, canh giờ đã không sai biệt lắm, đừng để các quốc gia khác đợi quá lâu". Acacia viện chủ vẫn như mọi khi, thần tình tuy rằng trang nghiêm, lại không kém phần thân thiết. Nói xong liền bước ra khỏi cung điện, thẳng hướng một bình đài cao cách nơi này hơn năm trăm mét bay tới.
Đám người Thiên Vân không ai bảo ai, tranh nhau bay lên, thẳng hướng đài cao mà đi.
Bình đài này rộng khoảng 300 mét vuông, hơn trăm người dừng chân không hề có sự chen chúc. Chính giữa có một cánh cổng rộng chừng năm trượng. Cổng này tạo hình rất kì lạ, đứng bên này có thể nhìn thấy bên kia, không biết người tạo ra chiếc cổng này nhằm mục đích gì.
Không để Thiên Vân nghi hoặc quá lâu, Acacia viện chủ sau khi thấy đám người đã xếp thành hàng ngay ngắn, lập tức phất tay lấy ra một sợi dây chuyền làm từ xương yêu thú. Nàng đem chiếc vòng đeo vào cổ tay, đôi bàn tay theo đó đan vào nhau, liên tiếp đánh ra vô số thủ ấn.
Thiên Vân chỉ cảm thấy trung tâm cánh cổng truyền tới từng trận hấp lực, thiên địa linh khí tựa như bị một đầu thần thú há cái miệng rộng hút đi. Vô số điểm sáng màu xanh tập trung lại, hình thành một đầu vòng xoáy màu lam, nằm gọn vào bên trong cánh cổng.
Cảnh cổng mới vừa rồi còn có thể nhìn xuyên hai bên, lúc này đã bị từng điểm sáng màu lam bao lấy, hóa thành một vòng xoáy không ngừng xoay tròn. Thiên Vân vậy mà cảm nhận được, cánh cổng này cũng là một loại truyền tống trận, thế nhưng trận này rất kì dị, rõ ràng bố trí không phải quá cao minh. Thế nhưng bên trong lại chứa đựng vô tận ảo diệu. Nó đánh vỡ tất cả nhận thức trước nay về trận pháp của hắn.
"Cổ nhân có câu, tu tiên tu tới cuối cùng chính là hóa phức tạp thành đơn giản. Liệu trận pháp, đan đạo, luyện khí cũng có thể đem vô số ảo diệu quy về đơn giản như vậy được hay chăng?" Thiên Vân ngây người nhìn cánh cổng, cùng vòng xoáy đang chậm rãi xoay tròn, suy nghĩ có chút xuất thần
"Tất cả tiến vào trong đi thôi, nhớ tỏ ra trung thực một ít". Acacia viện chủ sau khi duy trì vòng xoáy ổn định lại, lúc này mới mở miệng hướng đám người phân phó.