Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 272: Ẩn nhẫn chờ thời cơ



Thiên Vân một mặt đi về phía trước, mặt khác tản ra thần thức thăm dò phía sau. Hắn cảm giác được, phía sau lưng vẫn luôn có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bản thân. Người này rất mạnh, có lẽ trong vô số đối thủ hắn từng chạm trán, người này chính là kẻ mạnh nhất. Tất nhiên không thể tính nam tử áo trắng thần bí đi vào, cả hai vốn dĩ không cùng cấp độ.

Thiên Vân cứ như vậy thẳng tiến về phía trước, khoảng cách giữa hắn và Rừng Thì Thầm còn rất xa. Cũng bởi vì nơi này hạn chế phi hành, nếu không hắn cũng chẳng cần phải khổ sở dùng khinh công đi đường. Tuy rằng Vô Ngân Ảnh rất nhanh, thế nhưng kẻ kia tốc độ cũng rất khá, không chậm hơn Thiên Vân chút nào.

Phía sau Thiên Vân ước chừng hơn 5000 mét, một nam tử dung mạo thường thường tay cầm một chiếc la bàn đang không ngừng lao nhanh về phía trước. Chiếc la bàn trên tay người này khá kì lạ, trong suốt tựa ngọc chất, duy nhất chiếc kim là khác biệt, giống với gỗ hơn là vật mang theo từ tính. Chiếc kim trên mặt la bàn không ngừng di chuyển phương vị, khoá chặt khí tức Thiên Vân lại, mặc cho hắn rẽ theo hướng nào cũng không thể thoát khỏi tầm định vị của nó, có thể nói huyền diệu cực kỳ.

Thiên Vân đã mở hết tốc độ, tuy rằng tu vi đã bị áp chế một phần, có điều tuyệt đối không hề chậm chút nào. Thế nhưng mặc kệ hắn làm thế nào, kẻ kia vẫn luôn khoá chặt lấy vị trí của hắn, muốn thoát ly là điều không thể.

Thiên Vân nội tâm càng ngày càng phiền muộn, đúng lúc này, phía trước bất ngờ đánh tới một trận cuồng phong. Thiên Vân bởi vì thất thần, lập tức bị đánh cho ngã trái ngã phải. Cũng may bản thân hắn thực lực cực cao, chỉ thoáng cái đã khống chế lại thân thể, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối diện.

Chỉ thấy trước mắt là một đầu cự lang to hơn 20 trượng. Con sói này toàn thâm xám như tro, trên đầu có ba con mắt, cái lưỡi đỏ lòm như máu. Ba con mắt của đầu quỷ vật này trừng trừng nhìn vào Thiên Vân, khiến hắn có loại tim đập nhanh cảm giác. Khí tức trên thân con vật cực kỳ mạnh, so sánh với Alma chỉ thua kém một chút xíu mà thôi.

Thiên Vân thầm than không may, hiện tại hai mặt thọ địch, đánh không được mà chạy cũng chẳng xong.

Con thú này có thể hoá thành cuồng phong, hiển nhiên áp chế đối với nó gần như bằng không. Nếu muốn thoát ly, chỉ có một cách duy nhất là giết chết con vật này. Thiên Vân có tự tin đem nó chém giết, thế nhưng cơ hội chỉ đến một lần, nếu không nắm chắc, vậy hắn cũng chẳng sống được.

Thiên Vân miệng lớn thở dốc, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập mạnh. Hắn xuất ra Tinh Vẫn đao, chằm chằm nhìn con thú, làm ra tư thế phòng ngự.

Con Tam Nhãn Lang thấy Thiên Vân làm ra tư thế phòng bị, khoé miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Nó chậm rãi đi xung quanh thân hình Thiên Vân một vòng, vậy mà không có công kích ngay, nó muốn xem đối thủ có thể làm được gì, hay chỉ như thằng hề, tùy ý để nó chơi đùa.

Thiên Vân vẫn như cũ, một bên làm ra tư thế phòng ngự, một bên chậm rãi di chuyển về phía sau, không hề có ý muốn làm ra công kích.

Con Tam Nhãn Lang thấy Thiên Vân lùi về sau, thần sắc không khỏi rét lạnh. Thân hình đang phiêu phù trên cao, không chút do dự vung chân đánh ra một đạo phong nhận.

Phong nhận rít gào mà ra, tốc độ cũng là nhanh tới cực hạn, nếu không phải bản thân Thiên Vân thể phách cường kiện, lại sẵn làm tư thế phòng thủ, có lẽ cũng sẽ bị một cái vung chân này làm bị thương.

Bang một tiếng, phong nhận đánh vào Tinh Vẫn đao, lập tức bị hoá giải, thân ảnh Thiên Vân lợi dụng lực phản chấn, nhảy lùi về sau mấy trượng.

Con Tam Nhãn Lang thấy công kích không thành công, vẻ mặt có chút hơi giận, nó tru lên một tiếng. Thân ảnh chớp cái liền tiến đến trước người Thiên Vân, vung cự trảo hướng sọ não của hắn mà đập tới.

Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận cuồng phong ập vào mặt, có thể tưởng tượng, nếu trúng một trảo này, mạnh như hắn cũng phải chịu thương tổn cực nặng.

Thiên Vân tất nhiên không điên tới mức đưa đầu cho con vật vỗ, hắn tức khắc vung đao lên đỡ một kích này, khí thế trên người cũng mạnh hơn một chút.

Bang một tiếng, lại một thanh âm giao kích vang lên. Thiên Vân thân hình thổ huyết bay ra xa mấy trượng, vẻ mặt tái nhợt, gắng hết sực mới có thể ổn định lại cơ thể.

Con sói vẻ mặt nhân tính cực kì, nó nhếch mép cười khinh miệt, không nói không rằng vòng ra sau lưng Thiên Vân, vung trảo đánh tới.

Thiên Vân vẫn như cũ vung đao ngăn cản, có điều sắc mặt hắn ngày một kém hơn, khí tức mỏng manh đi mấy phần.

Con thú thấy cảnh này, thần sắc càng phát ra sự khinh miệt, nó tiếp tục làm ra công kích. Lần này nó không có dừng lại, lúc thì tạo thành cuồng phong, lúc thì dùng cự trảo đập tới, thế công liên miên bất tuyệt.

Thiên Vân tuyệt vọng đón đỡ từng đợt tiến công của con thú, khí tức càng ngày càng phù phiếm.

Thấy Thiên Vân sắc mặt tái nhợt, khí tức phù phiếm, con sói vẻ mặt càng tỏ ra miệt thị. Theo nó thấy Thiên Vân đã là đèn cạn dầu, nếu chịu công kích mạnh hơn một chút, chắc chắn sẽ chết. Nó cũng chẳng tin Thiên Vân có thể lật bàn. Cả hai cách biệt quá lớn, lại thêm Thiên Vân sớm đã là đèn cạn dầu, muốn phản kháng cũng làm không được. Nếu như ngay từ đầu hắn liều hết sức, rất có thể hắn sẽ chạy thoát, nhưng hiện tại xem ra, hắn là chạy không được nữa rồi.

Con vật từ trên cao lập tức bổ nhào xuống, thân thể biến lớn gấp vài lần. Cần cổ bỗng dưng nhúc nhích, hoá thân thành một con cự khuyển ba đầu, khí tức hung lệ tới cực điểm.

Thiên Vân chứng kiến cảnh này, làm sao không biết con vật này huyết thống kinh khủng thế nào. Có điều hắn cũng không sợ, con vật càng miệt thị hắn bao nhiêu, vậy phần thắng của hắn càng tăng lên bấy nhiêu. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn như vậy, nếu cảm thấy trên cơ đối thủ, không chút do dự một kích giết chết. Nếu cảm thấy đối phương nắm lợi thế nhiều hơn, vậy ẩn nhẫn một chút, đợi đối phương lộ ra sơ hở, một kích lấy mạng.

Con vật này mạnh là không giả, thế nhưng nó chỉ có thể tung hoành ở nơi này mà thôi, nếu ra bên ngoài, nó đã sớm bị Thiên Vân chém giết. Hắn cũng có thể đem bản lãnh giữ nhà ra một kích giết chết. Thế nhưng nếu hắn làm như thế, kẻ theo đuôi sẽ đề phòng mà chạy thoát. Hắn muốn là lấy mạng cả hai, không thể để cho đối phương có cơ hội thoát ly, đi báo cáo với những người khác.

Con sói còn tưởng rằng mình sẽ một kích đem Thiên Vân đập nát, nào ngờ khi vừa đánh tới, chỉ thấy kẻ đối diện nở một nụ cười mỉa mai. Cái nụ cười này khiến nó ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy thân thể nhẽ bẫng, một trận đau đớn cùng cực kéo tới khiến nó muốn gào rống, thế nhưng nó đề không được một điểm khí lực nào cả. Nó vội vàng cúi đầu nhìn xuống thân thể, thế nhưng ba cái đầu của nó không biết từ lúc nào đã bị chặt lìa, khung cảnh đảo lộn một chút liền quy về một màu đen sâu thẳm.

Con thú lập tức muốn đem hồn thể thoát ly. Thế nhưng ngay cả hồn thể cũng không thể chạy thoát. Chỉ thấy một đạo khủng bố hấp lực đem linh hồn nó khoá chặt, muốn giãy giụa cũng vô ích.

Thiên Vân vung Tinh Vẫn đao, vẩy đi máu tươi còn sót lại, tay trái ôm ngực, xiêu vẹo rời đi, bộ dáng có thể nói hết sực chật vật.

Phía sau Thiên Vân khoảng chừng 1000 mét, jWiy6 một thanh niên nam tử khuôn mặt thường thường đang đứng trên một chạc cây cao yên lặng quan sát hết thảy quá trình chiến đấu vừa diễn ra. Lúc này thấy Thiên Vân chật vật rời đi, khoé miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Xem ra tên này cũng có chút bản sự đây này, đối mặt với kẻ địch mạnh hơn rất nhiều, vậy mà có thể tuyệt xử phùng sinh. Bất quá nếu chỉ có thế, vậy ngươi cũng nên đi chết tốt". Nói dứt câu, hắn liền nhảy xuống, tốc độ đi đường so với phi hành cũng không kém bao nhiêu.

Thiên Vân đi phía trước, sắc mặt vẫn như cũ trắng nhợt, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng khùng khục. Mỗi lần ho khan, hắn lại nôn ra một búng máu, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo. Kì lạ là hắn không có lựa chọn dừng chân chữa thương, mà vẫn như cũ tiến lên, thỉnh thoảng quay đầu thăm dò, vẻ mặt đề phòng cảnh giác.

Đi được một đoạn khá xa, cuối cùng Thiên Vân không chịu nổi nữa, tay chống xuống đất, ánh mắt nhòe đi, hướng phía sau thều thào nói. "Bằng hữu là người phương nào? Tại sao luôn theo dõi ta không bỏ? Chúng ta phục mệnh các vị cao tầng tiến về di tích làm nhiệm vụ, đáng ra nên giúp đỡ nhau mới phải"

Thiên Vân vừa nói, vừa bắt một viên linh thạch, lặng lẽ hấp thu linh khí ẩn chứa bên trong, ánh mắt vẫn không hề thay đổi góc độ.

"Ngươi từ khi nào phát hiện ra ta?" Thiên Vân cứ như vậy nhìn một lúc, cuối cùng gã thanh niên có khuôn mặt thường thường cũng lộ mặt. Hai tay y chắp sau lưng, lững thững bước tới, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Lúc ta giao thủ với con Tam Nhãn Lang, vô tình phát giác có một hơi thở xa lạ. Lúc đầu ta còn tưởng một đầu quỷ vật khác, thế nhưng không phải. Nếu là một đầu quỷ vật, nó đáng ra phải cùng con Tam Nhãn Lang vây công ta mới phải, đằng này cỗ khí tức ấy chỉ xuất hiện thoáng qua liền tan đi. Nếu không phải lúc ta giết chết đầu Tam Nhãn Lang, cỗ khí tức ấy lại tiết lộ, ta còn tưởng cảm giác của mình là sai đây". Thiên Vân nói dối nhiều lần thành quen, lúc này đây hắn có thể tự biên tự diễn, một chút sơ hở cũng không để lộ.

Gã thanh niên nghe Thiên Vân đáp như vậy, không khỏi nhíu mày ngẫm lại. Đúng là trong lúc Thiên Vân giao đấu với con Tam Nhãn Lang, hắn đã để lộ một ít tâm tình. Thế nhưng hắn chủ tu liễm tức, nếu hắn muốn rời đi, ngay cả đồng bạn bên cạnh cũng chưa chắc đã phát giác được, không ngờ vẫn bị Thiên Vân bắt được sơ hở.

"Ngươi rất không tệ, thế nhưng ngày hôm nay, ngươi có chắp cánh cũng không thể thoát chết". Gã thanh niên tuy rằng bất ngờ, thế nhưng hắn cũng không có quá lớn để ý. Hắn có tự tin một chiêu lấy mạng Thiên Vân, dù sao người trước mặt sớm đã là dầu hết đèn tắt.

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.