Lâm Hoài cơ hồ có thể thấy trong mắt hắn lóe ra ánh sáng của tiền… Nguyên lai Thanh Phong không chỉ là một Bát Quái cuồng, mà còn là một tên tài quỷ, sau này tốt nhất không nên mượn tiền hắn không chừng hắn còn cho vay nặng lãi.
“Thiếu gia, bên kia có một cửa hàng An Quốc!” Thanh Phong dùng vẻ mặt tiểu cẩu mang thần sắc cầu xin thúc giục nhìn Lâm Hoài ý muốn đến chỗ cửa hàng kia để xem đồ.
Ta như thế này có được tính là chui đầu vào rọ không? Cam chịu suy nghĩ, Lâm Hoài hết cách đành bước theo.
Cho dù quen nhìn thấy hàng tốt ánh mắt Lâm Hoài cũng bị hấp dẫn, rướn cổ lên nhìn — mã não, hổ phách được khảm đầy trên cây trâm ngọc trước mặt, sợi dây khảm bạc buông nhẹ xuống, tự nhiên trang nhã, như đóa tiểu Kim Liên nửa khép nửa mở cao quý không lấm bụi trần. Chả trách các quốc gia quý tộc đều đổ xô đi mua a, đích xác là có giá trị.
Sau khi tấm tắc cảm thán, Thanh Phong liền lấy tiền ra mua, đang cầm cây trâm bảo bối trong tay, cười đến miệng đều không thể khép lại.
【 Mọi người lưu ngôn chính là động lực của ngẫu. Mọi người nói ngẫu viết số lượng tự không nhiều, vậy chương này có thể xem không? Mọi người có yêu cầu gì thỉnh nhắn lại!! Ha ha. Bất quá đừng nghĩ một ngày hai canh sẽ có sáu ngàn tự, hai canh tiếp có 3000~5000 tự đi tạm thời 1K đã là tốc độ cực hạn của ngẫu … Ô ô. Kịch thấu: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Lâm Hoài bị vô lễ, có thể hay không bị bắt đi?? 】