21
Tô Vãn Phù nghe lời Sở Quý Uyên, lập tức hiểu rằng "quyển hồ sơ" mà hắn nhắc
tới chính là thư hòa ly.
Phải rồi, thánh chỉ của Hoàng thượng, tất nhiên phải thực hiện hòa ly ở Kinh thành
để mọi người đều biết rằng từ nay họ không còn liên hệ gì với nhau.
Lòng nàng khẽ run lên khi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Sở Quý Uyên, sống mũi cay
xè.
Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ mở lời: “Được.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, nàng vẫn
thấy ngỡ ngàng.
Tô Vãn Phù nói xong liền cúi đầu, che giấu ánh lệ trong mắt, gượng ép nuốt nước
mắt trở lại.
Không được khóc, phải mạnh mẽ lên, đừng để mất mặt.
Liễu Minh Giác cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, ánh mắt
không rời khỏi Tô Vãn Phù, trong lòng bắt đầu suy tính điều gì đó.
Sau khi nhận được câu trả lời của nàng, Sở Quý Uyên xoay người bước vào phòng.
Liễu Minh Giác cũng đứng dậy cáo từ và rời khỏi Tô gia.
“Bá phụ, bá mẫu, vậy con xin phép không làm phiền nữa, con về trước đây.”
Tô phụ nghe vậy liền đứng dậy tiễn y ra ngoài: “Trời đã tối, đi một mình chỉ sợ
không an toàn, để ta tiễn ngươi một đoạn.”
Trong nhà chỉ còn lại Tô mẫu và Tô Vãn Phù.
Tô mẫu bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nữ nhi, dịu dàng nói: “Sao lại đột
ngột nói đi, cũng chẳng báo trước gì cả?"
"Lần này đi Kinh thành, đường xa núi cao, ta sẽ chuẩn bị ít đồ cho con, mang theo
trên đường mà ăn cho đỡ buồn miệng.”
Nghe giọng nói dịu dàng của mẫu thân, Tô Vãn Phù không thể kìm nén được nữa,
nước mắt tuôn trào như suối.
Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng đã đầy nước mắt.
Tô mẫu thấy vậy, hơi sững sờ, bước chân chợt dừng lại, ánh mắt tràn ngập lo lắng:
“Sao thế này? Có chuyện gì vậy?”
Tô Vãn Phù lao vào vòng tay mẫu thân, òa khóc nức nở, mọi uất ức trong lòng
phút chốc bùng phát.
“Nữ nhi chỉ là không nỡ rời xa cha nương thôi.”
Nàng không muốn mẫu thân phải lo lắng, bởi nàng đã khiến hai bậc sinh thành bận
tâm quá nhiều.
Nhưng nỗi lòng nghẹn ngào, rời xa gia đình rồi, nàng đâu biết tìm chỗ nào để giãi
bày?
Tô mẫu nghe lời nàng, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ hoe, nhẹ nhàng an ủi: “Con ngốc,
có phải không về nữa đâu. Con cứ yên tâm mà sống tốt ở Kinh thành, đối xử tử tế
với Sở đại nhân. Nếu nhớ chúng ta, lúc rảnh rỗi thì về thăm là được. Cha nương sẽ
luôn đợi con ở nhà.”
Tô Vãn Phù ôm chặt mẫu thân, gật đầu thật mạnh.
...
Sáng hôm sau.
Tô mẫu dậy từ rất sớm, xe ngựa đã đến.
Bà thu dọn từng gói lớn nhỏ, đưa cho phu xe, nhìn Sở Quý Uyên cất đồ lên xe rồi
thở dài: “Đây đều là đồ nhà làm, toàn thứ con thích ăn, ở Kinh thành chẳng dễ gì
mà tìm được.”
Tô Vãn Phù nhìn mẹ, lòng ngổn ngang cảm xúc, khẽ nói: “Nương không cần chuẩn
bị nhiều thế đâu, cha nương để lại mà dùng.”
Tô phụ đứng bên cạnh, cất giọng sang sảng: “Cầm đi, nương con dậy sớm chuẩn bị
đấy. Chúng ta muốn ăn lúc nào mà chẳng được.”
Sở Quý Uyên không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Tô Vãn Phù không từ chối thêm, ngẩng đầu nhìn cha mẹ, nhẹ giọng nói: “Cha,
nương, vài ngày nữa con sẽ về thăm hai người.”
Sau khi hòa ly, nàng cũng không định ở lại Kinh thành lâu. Nàng sẽ quay về quê,
tiếp nhận y bát của Liễu tiên sinh, làm một tiên sinh dạy học bình thường cũng
chẳng phải là không tốt.
Tô phụ, Tô mẫu chỉ nghĩ nàng đang an ủi họ, mỉm cười gật đầu, tiễn hai người ra
tận cổng.
Sở Quý Uyên bước lên xe ngựa trước, sau đó chìa tay về phía Tô Vãn Phù.
Nhìn bàn tay với những khớp xương rõ ràng của hắn, nàng khẽ sững sờ, do dự một
lúc rồi cũng đặt tay mình lên.
Dựa vào sức hắn, nàng từ từ bước lên xe ngựa.
Từ cửa sổ xe, nàng nhìn cha nương, khóe mắt lại đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại trong
cổ họng: “Cha, nương, đợi con về.”
Chiếc xe ngựa lăn bánh, để lại hai ông bà cụ đứng nguyên tại chỗ, lưu luyến không
nỡ rời đi.
Họ thầm nghĩ, không biết bao giờ mới lại được gặp con gái.
Tô mẫu quay người, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.
Tô phụ vòng tay ôm lấy bà, an ủi không lời.
Hai canh giờ sau, tại trạm dịch.
Phu xe cho dừng ngựa trong sân trạm.
“Lão gia, phu nhân, đến trạm dịch tiếp theo còn cần đi năm canh giờ nữa. Hôm nay
ta nghĩ nên nghỉ lại đây, sáng mai lại tiếp tục lên đường.”