Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 21: Chương 21



Khang Hy đưa tay nhận lấy, liếc nhìn hai lần, hơi nheo mắt lại.

Nhìn những đường nét thêu tinh xảo, những con bướm sống động như thật và những bông tuyết lạnh lẽo, những hoa văn này vô tình chỉ vào một người, một người, một người mấy ngày nay đã bị hắn cố tình bỏ quên trong góc, một người cũng sống trong Vĩnh Hòa cung...

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Tố Mai đang lộ ra vẻ mặt chột dạ, nghĩ đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của Đức phi, đại khái đã đoán được điều gì đó, nhưng Khang Hy lại không vạch trần nàng ta.

Hắn giơ tay ném chiếc khăn tay vào lò than, ánh mắt chăm chăm vào ngọn lửa lập tức bùng lên, lạnh lùng nói: “Nếu là một chiếc khăn tay không cần thiết thì lần sau hãy đem đốt ở một góc nào đó không ai nhìn thấy. Chớ làm trẫm chướng mắt."

Tố Mai chậm rãi gật đầu: "...Vâng."

Màn đêm yên tĩnh.

Khang Hy lăn lên người Đức phi, khiến bà ta kêu lên một tiếng rồi rên rỉ.

Lương Cửu Công chợt gõ cửa: "Bệ hạ, bệ hạ!"

Cơn giận dồn nén của Khang Hy không còn chỗ để trút ra ngoài, lúc này Lương Cửu Công lại đụng phải hắn, chút hứng thú của hắn lập tức biến mất.

Khang Hy mặt không biểu tình lui ra, vén rèm lên, tùy ý mặc trung y vào, sải bước đi về phía phòng ngoài, vừa mở cửa ra đã đá Lương Cửu Công một cước: "Tên cẩu nô này! Ngươi muốn chết à? Gọi gì mà gọi?" 

Lương Cửu Công quỳ dưới đất tới "rầm" một tiếng, bên cạnh là một tiểu thái giám đầm đìa mồ hôi vội bước tới nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, là hoàng quý phi. Hoàng quý phi không ổn rồi..."

“Cái gì?” Khang Hi lập tức tỉnh táo lại.

Đức phi nghe thấy tiếng động lập tức mặt trung y đuổi theo ra ngoài, vừa rồi bà ta còn đang chìm đắm trong hoan lạc, nhưng hoàng đế đột nhiên rút lui, khiến bà ta không biết làm sao, vô cùng khó chịu.

Bà ta nắm lấy y phục của hoàng đế, nhẹ nhàng gọi: "Bệ hạ..." cố gắng níu kéo hắn lại.

Bà ta còn chưa nói xong đã bị hoàng đế lạnh lùng liếc một cái, Đức phi phụng phịu buông tay nàng ra.

Sau đó bà ta nhìn thấy Lương Cửu Công và tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, nhanh chóng nhận ra có chuyện không ổn.

Đức phi lập tức khôi phục lại vẻ trầm tư thường ngày, giả vờ kinh ngạc: “Bệ hạ, đây không phải là tiểu thái giám của Thừa Càn cung sao? Có chuyện gì vậy? Hoàng quý phi lại bệnh nữa sao? Vậy người mau chóng đến đó xem đi, mỗi lần người đến thăm hoàng quý phi là bệnh tình của bà ấy lại giảm đi một nửa.”

Không phải một hai lần người trong Thừa Càn cung vì bệnh tình của hoàng quý phi mà kéo hoàng đế rời khỏi các phi tần vào giữa đêm thế này, lần nào cũng là báo động giả.

Tuy lời nói của Đức phi có vẻ đầy quan tâm, nhưng thực ra bà ta đang ám chỉ lần này hoàng quý phi cũng chỉ lặp lại thủ đoạn cũ, lợi dụng bệnh tật của mình để được hoàng thượng sủng ái.

Hoàng đế nhìn vẻ mặt dịu dàng ân cần nhưng sắc bén của Đức phi, chợt nhớ đến đống khăn tay trong lò than, chợt cảm thấy Đức phi thật đạo đức giả.

Vốn dĩ tâm trạng hắn đang rất không tốt, bỗng nhiên nghe được chuyện hoàng quý phi, lúc này hắn không còn chút kiên nhẫn nào nữa, lạnh lùng nói: “Tốt nhất nàng nên bỏ những toan tính nhỏ nhen thuộc về nô tỳ hèn mọn ấy đi.”

Sau đó hắn lại quay ra mắng Lương Cửu Công: "Còn không mau đứng dậy giúp trẫm thay y phục? Còn đợi trẫm mời ngươi à?"

Nghe vậy, Lương Cửu Công vội vàng đứng dậy, theo hoàng đế vào phòng.

Tiểu thái giám cũng vội vàng đứng dậy chạy về Thừa Càn cung.

Đức phi bị bỏ lại một mình, đứng đó sắc mặt tái nhợt, hồi lâu vẫn không thể hồi phục lại như bình thường.

Từ lúc khoác phi phục cho tới nay, bốn chữ "nô tỳ hèn mọn" là bốn chữ khó nghe nhất bà ta từng nghe qua, nó khiến bà ta nhớ lại những ngày còn là nô tỳ hầu hạ bên cạnh hoàng quý phi trong Thừa Càn cung.

Nhưng bây giờ hoàng đế lại thật sự nói lời này với bà ấy, lột bỏ chiếc mặt nạ cao quý mà bà ta đeo bấy lâu nay, lộ ra bộ mặt thật của bà ta - một nô tỳ hèn mọn.

Đức phi toàn thân lạnh buốt, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, vô thức siết chặt nắm đấm, móng tay dài được chăm chút cẩn thận giờ bị gãy gập ở lòng bàn tay.

Cơn đau nhói khiến bà ta tỉnh lại ngay lập tức, sau đó trên môi Đức phi hiện lên một nụ cười khinh bỉ.

Nô tỳ hèn mọn thì đã làm sao? Người cười được đến cuối cùng là người chiến thắng.

Nhìn Đông Giai hoàng quý phi xem, bản thân không thể sinh con, mang Tứ a ca của bà ta đi thì sao? Bây giờ cũng chỉ có thể nằm liệt trên giường cả ngày.

Tốt nhất là lần này mọi chuyện thực sự tồi tệ, chết thì lại càng sạch sẽ. Đức phi thâm độc nghĩ.

Chẳng bao lâu sau, hoàng đế vội vã bước ra, mặc đầy đủ y phục.

Đức phi thấy vậy lập tức quỳ xuống cúi đầu, gương mặt lộ ra một tia tổn thương, dè dặt nhìn hoàng đế, không hề tỏ ra oán hận vì vừa bị hoàng đế mắng nhiếc chút nào.

Hoàng đế nhìn thấy cảnh này, quả thật có hơi áy náy, dù sao bà ta cũng là thê thiếp hắn yêu thương nhiều năm như vậy, còn sinh cho hắn rất nhiều con.

Tuy rằng trong lòng bà ta có nhiều toan tính, nhưng vì vẫn chưa chạm đến giới hạn của hắn, cho nên cũng không phải chuyện gì to tát.

Nghĩ thì thấy, lời hắn vừa nói quả thực có chút gay gắt.

Vì vậy hắn chủ động miễn lễ, nói: "Đã muộn rồi, nàng về ngủ đi, ngày mai đi thăm hoàng quý phi."

Đức phi nghe vậy thì gật đầu, nín khóc mỉm cười, vẻ mặt si mê cảm động nói: “Tạ Vạn Tuế gia quan tâm.”

Hoàng đế gật đầu rồi vội vã rời đi.

Nhưng lần này hoàng đế không thể giữ được mạng của hoàng quý phi nữa, Đức phi đã đoán trúng, lần này hoàng quý phi thực sự không ổn rồi.

Vào ngày mùng tám tháng bảy năm Khang Hy thứ hai mươi tám, Đông Giai hoàng quý phi đã hoàn toàn không thể đứng dậy được, sau khi uống xong bằng bát canh nhân sâm thì qua đời.

Để không gây ra bất kỳ sự hối tiếc nào cho bà ấy, quá trình sắc phong phức tạp ban đầu đã được cắt giảm đáng kể.

Ngày mùng chín tháng bảy, Đông Giai hoàng quý phi miễn cưỡng nằm trên giường đích thân tiếp nhận chiếu chỉ của triều đình, chính thức lên ngôi hoàng hậu.

Vào ngày mùng mười tháng bảy âm lịch, Đông Giai hoàng hậu qua đời, Tử Cung được đặt ở chính điện của Thừa Càn cung trong ba ngày.

Đoan Tĩnh nghe được tin này, nước mắt bỗng nhiên chảy dài trên mặt.

Nhưng nàng còn chưa kịp đau buồn thì đã được tang phục và được yêu cầu có mặt cùng đám phúc tấn, mệnh phụ đại thần trong triều, và các quan viên để làm lễ tang.

Chuyện cấm túc đã không còn quan trọng nữa.

Khang Hy tuyên bố chuyết triều * trong năm ngày.

(*) chuyết triều: ngừng thượng triều, ngưng việc triều chính

Các phi tần, cung nữ, hoàng thái tử và hoàng tử đều mặc tang phục.

Toàn bộ cung điện trong nháy mắt bị bao phủ bởi một màu trắng xóa, bầu không khí vô cùng u ám và trang nghiêm.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.