Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 23: Chương 23



Đoan Tĩnh nhìn hắn ta, nụ cười trên môi không hề giảm bớt.

Có thêm ai đó bên cạnh, dường như cũng không còn buồn nhiều đến thế nữa…

Nỗi buồn dường như được sẻ chia một nửa, hai người cùng chia sẻ nỗi buồn, trong lòng cũng không còn trống rỗng nữa.

Hai người họ cứ cùng nhau lặng lẽ quỳ xuống như vậy, cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Đoan Tĩnh mới đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi một lát.

Tối ngày thứ hai, Đoan Tĩnh có mặt như đã hẹn, cả đêm vẫn âm thầm đốt kinh văn với Tứ a ca.

Tối ngày thứ ba, Tứ a ca đã thức suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa.

Còn nhỏ tuổi mà đã phải chịu những tổn thương về tình cảm khiến Tứ a ca kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, đôi mắt hắn ta đen như gấu trúc, mặt mày hốc hác, như thể chỉ trong chốc lát sẽ ngất đi.

Nhưng hắn ta vẫn bướng bỉnh, quyết không dễ dàng bộc lộ sự tổn thương của mình với người khác.

Tứ a ca trở về cung như thường lệ, nửa đêm đuổi cung nhân đi.

Suốt hai đêm liền, cung nhân đã quen với cách làm của hắn ta, cảm thấy thoải mái tìm một nơi nghỉ trưa.

Đoan Tĩnh lo lắng nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn ta: “Dận Chân, đệ về ngủ đi, tối nay ta trông thay đệ.”

Tứ a ca dùng sức lắc đầu, cố gắng vui lên: "Không, không được... Chúng ta phải cùng trông."

Đoan Tĩnh nhìn bộ dạng quỳ gối không vững của hắn ta, thở dài nói: “Ngày mai, đệ phải đi theo đám người hoàng a mã dời Tử cung của hoàng ngạch nương đến Tấn cung ngoài cổng Triều Dương. Nhìn bộ dạng bây giờ của đệ đi, liệu mai đệ còn đi nổi không? Đi ngủ đi, đêm nay ta sẽ canh thay đệ."

Tứ a ca nghe xong, quả thực ngày mai còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chuyện lớn như động quan hắn ta không thể không tham dự.

Hắn ta do dự rồi nói: “Nhưng mà, Tam tỷ tỷ, một mình tỷ…”

Đoan Tĩnh vỗ vỗ vai hắn ta, an ủi: “Đừng lo, theo quy định, mỗi ngày ta chỉ cần cùng đám phúc tấn than khóc một lần, lúc rảnh rỗi vẫn có thời gian nghỉ ngơi, so với đệ, ta vẫn còn đủ sức lực để thức thêm một đêm nữa.”

Tứ a ca mím môi gật đầu, sau đó ngập ngừng bước đi.

Đoan Tĩnh nhìn hắn ta rời đi, trong lòng không khỏi xúc động.

Người đệ đệ vô cùng thành tâm đối với Đông Giai hoàng hậu, đáng tiếc có được có mất, quan hệ bên này sâu sắc thì bên kia lại nhạt hơn.

Nghĩ đến Tứ a ca và Đức phi, Đoan Tĩnh chỉ có thể lắc đầu.

Nghĩ mà xem, con cái muốn sống hòa thuận với phụ mẫu thì vẫn cần có duyên phận nào đó.

Nghĩ đến đây, Đoan Tĩnh không khỏi nghĩ tới chính mình, nàng tự cười giễu.

Đúng là chó chê mèo lắm lông.

Dận Chân mẫu duyên mỏng, phụ duyên của nàng cũng mỏng.

Màn đêm buông xuống, nàng lặng lẽ quỳ xuống đốt giấy. Đột nhiên, nàng thấy cửa điện hơi chuyển động.

Đêm khuya rồi, âm thanh đó phát ra từ đâu?

Đoan Tĩnh cảm thấy da đầu tê dại.

Suy cho cùng, nàng vẫn chỉ là một nữ nhi, những suy nghĩ kỳ lạ và u ám lập tức tràn ngập trong đầu nàng, khiến nàng vô thức dựng tóc gáy.

Đáng tiếc tất cả người trong cung đều đã bị Tứ a ca đuổi đi.

“Ai?” Đoan Tĩnh dũng cảm quay đầu lại.

Không có tiếng gì.

Đoan Tĩnh cau mày, mím môi thành một đường mỏng, nàng cầm một giá nến đặt trên sàn tráng men trông giống như người nước ngoài đang cầm một chiếc bình ở bên cạnh bàn thờ, nàng thận trọng bước về phía cửa.

Nàng núp sau cánh cửa, ngập ngừng một lúc mới mở nửa cánh cửa ra.

Đột nhiên, nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, ngay lúc vừa mở cửa, một bóng người nặng nề nghiêng người ngã về phía nàng.

“Á!” Đoan Tĩnh hét lên một tiếng, đập mạnh giá nến về phía người nọ.

Đáng tiếc nàng quá yếu cho nên độ chính xác không được cao lắm.

Người đến thấy có vật gì đó tiến về phía mình, liền giơ tay lên, chân nến đập vào tay rồi lăn xuống đất.

Nam nhân rít lên đau đớn, nhanh chóng khống chế thủ phạm.

Đoan Tĩnh bị người này khoá tay đè vào cửa cung.

“Ngươi muốn chết à?” Trong giọng nói lạnh lùng của người đàn ông này có chút tức giận.

Trong phòng mờ ảo, Đoan Tĩnh nheo mắt lại, thấy rõ đó là hoàng đế.

Hoàng đế!


 

Sau khi Đoan Tĩnh kịp phản ứng lại, nàng quá sợ hãi, cố gắng đẩy hắn ra.

Cơ thể Hoàng đế cao lớn, khỏe mạnh cường tráng nên chắc chắn là Đoan Tĩnh không chống lại hắn được. Nhưng hình như hôm nay hắn đã uống rất nhiều rượu, trên người đầy mùi rượu, cũng có chút phản ứng chậm chạp.

Vậy nên trong chốc lát hắn đã bị Đoan Tĩnh đẩy về phía sau, lảo đảo mấy bước, sau đó thuận thế dựa lưng vào cây cột của cung điện phía sau.

Đoan Tĩnh thấy thế thì không biết làm sao, nàng xoa xoa hai tay, không biết nên làm như thế nào cho phải. Mãi một lúc lâu sau nàng mới cẩn thận từng li từng tí mà cất tiếng gọi: “Phụ... Hoàng A Mã, người không sao chứ?"

Hoàng đế dựa vào cây cột cung điện, hai mắt hắn hơi khép, giống như là đã rất say rồi, hắn ngủ thiếp đi.

Đoan Tĩnh thấy thế thì hơi thả lỏng, nàng rón rén xoay người, nhẹ nhàng cánh cửa cung điện ra, muốn chạy đi.

Nàng đi từng bước thật chậm, cố gắng không phát ra tiếng vang, tránh làm cho hoàng đế chú ý.

Trong lòng nàng vô cùng áy náy, muốn xin lỗi Tứ a ca, chuyện nàng đã đồng ý với hắn ta phải nuốt lời rồi.

Nhưng mà nàng thà đền bù cho Tứ a ca sau, còn hơn bây giờ phải ở cùng một phòng với hoàng đế, đứng ở địa bàn của hắn mà thu hút sự chú ý của hắn.

Nàng thật sự rất sợ hắn, nếu không may làm cho hắn tức giận, không biết hắn có nổi điên làm gì xử phạt nàng hay không, có lẽ ngay cả phạt cấm túc đến khi chết đi cũng có thể lắm.

Cuộc sống của nàng đang yên ổn, cái mạng nhỏ này của nàng nói không chừng lại phải treo lên máy chém đầu một lần nữa, phải lo lắng đề phòng cả ngày.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.