Cố Dữ Bắc chú ý đến động tác của Úc Tinh Ngữ đang cố gắng dùng khẩu trang che kín mặt, anh liếc nhìn cô, hỏi: “Em có ổn không?”
Úc Tinh Ngữ cố gắng chứng tỏ mình ổn, nở một nụ cười gượng gạo, nói: “Em ổn, chỉ là chưa quen thôi, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Cố Dữ Bắc nhìn cô, lông mày nhíu chặt lại.
Úc Tinh Ngữ không thích tiếp xúc với người khác, nhưng càng không muốn tiếp xúc, cô càng trở nên kháng cự.
Vì cô, anh cũng đã nghiên cứu một chút về tâm lý. Anh biết rằng tình trạng của cô không phải là điều tốt, nhưng cô lại không đủ sức để thay đổi. Mặc dù muốn cải thiện, nhưng cô vẫn từ chối sự can thiệp của bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.
Sau này, anh cũng không muốn nghĩ quá nhiều nữa, nếu cô không có nhu cầu xã giao thì việc không tiếp xúc với người ngoài cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Anh sợ cô cố gắng chịu đựng quá sức: “Nếu em cảm thấy không chịu nổi, thì cứ nói ra, đừng gắng gượng, đừng làm anh và con lo lắng.”
Cố Dữ Bắc trực tiếp mang con ra làm lý do.
Chỉ nói về bản thân anh thì Úc Tinh Ngữ có thể không nghe, nhưng vì em bé, cô sẽ cố gắng yêu thương và chăm sóc bản thân nhiều hơn.
Úc Tinh Ngữ gật gật đầu, nhìn đứa con trong tay ba đang cố gắng mở to mắt nhìn khung hình lớn trước mặt, gật đầu: “Được.”
Bé con rất thích xem những lời chúc mừng năm mới trên màn hình, cô bé không hài lòng khi ba bế mình đi quá chậm, cô bé loay hoay giãy giụa muốn xuống khỏi tay ba để tự mình chạy đi xem.
Thấy bé con trong tay mình vùng vẫy mạnh mẽ, Cố Dữ Bắc xoa đầu cô bé, nói: “Úc Tiểu Mễ, con vẫn chưa đi được mấy bước, xuống cũng vô ích thôi.” Huống hồ xung quanh có quá nhiều người, không thể thả bé xuống như ở nhà được.
Úc Tiểu Mễ dường như hiểu lời ba nói, trông có vẻ không vui, môi nhỏ chu ra, đôi mắt long lanh nhìn ba đầy vẻ đáng thương.
Cố Dữ Bắc không thể chịu nổi khi con dùng ánh mắt đó nhìn mình, anh xoa đầu bé, an ủi: “Ở đây nhiều người quá, không thể xuống được, lỡ có ai đó dẫm lên con thì không hay đâu.”
Bé con dường như đã hiểu, không làm loạn nữa và ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng ba.
Rất nhanh họ đã vào trong trung tâm thương mại, xung quanh toàn là người, có thể nói là vào dịp cuối năm, siêu thị lúc nào cũng đông hơn nhiều so với ngày thường.
Cố Dữ Bắc chú ý tình trạng của Úc Tinh Ngữ, nhìn thấy cô chỉ hơi cúi đầu, khẩu trang đeo kín kẽ, không có dấu hiệu gì bất thường khác, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ôm con, chắn bớt những người đi ngang qua rồi tiến vào trong siêu thị.
Bên trong siêu thị còn đông hơn, người chen chúc nhau.
Cố Dữ Bắc trao con cho cô rồi tự mình đi lấy xe đẩy.
Bé con dường như có khả năng làm người ta an tâm, khi Úc Tinh Ngữ ôm con, tự nhiên cảm thấy trong lòng yên bình hơn nhiều, những người xung quanh cũng không còn gây khó chịu như trước.
Nhưng bé con lại muốn ngồi vào chỗ ngồi phía trước xe đẩy mà ba đang đẩy.
Cô bé loay hoay trong lòng mẹ, miệng bập bẹ ê ê a a, tay vươn ra muốn ngồi lên ghế nhỏ phía trước xe đẩy, vì bé nhìn thấy mấy bạn nhỏ khác cũng đang ngồi như vậy.
Cố Dữ Bắc không đồng ý, tay nắm chặt tay cầm, cánh tay hơi cong, nói với con: “Mẹ muốn ôm con mà.”
Bé con chu môi, ngay lập tức ôm chầm lấy cổ mẹ, đôi bàn tay mềm mại của bé ôm chặt cổ Úc Tinh Ngữ, khiến trái tim của cô cũng trở nên ấm áp.
Cô cảm thấy bé con nhà mình thật sự quá đáng yêu.
Cuối cùng, họ mua một số đồ sắm Tết và mua cho bé con vài bộ quần áo mới đẹp, những đôi giày xinh xắn cùng vài chiếc mũ dễ thương.
Khi ra khỏi siêu thị, có một người không chú ý đường, suýt nữa va vào Úc Tinh Ngữ. Thấy vậy, Cố Dữ Bắc nhanh chóng kéo cô lại, lông mày nhíu chặt.
Người đó không đụng phải Úc Tinh Ngữ mà va vào Cố Dữ Bắc. Thấy mình va phải người khác, anh ta lập tức xin lỗi: “Xin lỗi.”
Cố Dữ Bắc dùng giọng không mấy thiện cảm nói: “Đàn ông đàn ang lớn như vậy rồi mà đi đường vẫn không cẩn thận à?”
Người này thực ra còn rất trẻ, trông như một người chưa ra đời làm việc, còn khá ngây thơ. Vừa rồi anh ta mải nói chuyện với bạn nên không chú ý đến xung quanh.
Bị Cố Dữ Bắc quát, anh ta ngơ ngác một lúc, sau đó cúi đầu vì xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Rồi nhanh chóng lùi lại, không lâu sau đã bỏ rơi bạn mình và nhanh chóng lẩn vào đám đông.
Cố Dữ Bắc nhìn theo anh ta rời đi, khuôn mặt đẹp trai có chút hung dữ.
Khi họ về đến nhà thì đã là bốn giờ chiều. Sau khi về nhà thì Úc Tinh Ngữ ra đầy mồ hôi. Cố Dữ Bắc nhìn thấy cô cởi áo khoác, thấy cô đẫm mồ hôi, anh sờ vào thấy lạnh, bèn lập tức cau mày.
Anh đoán chắc cô đã bị dọa sợ khi ở bên ngoài. Anh muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải nói gì cho đúng.
Sau đó, khi thấy cô vui vẻ chơi với bé con, lúc này anh mới thấy yên tâm.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm Giao thừa, nhà nhà đều vui vẻ, Cố Dữ Bắc cũng không về nhà.
Năm trước ăn Tết, anh cũng không về nhà, vậy năm nay thì sao? Úc Tinh Ngữ không biết anh sẽ lấy lý do gì để tránh né nữa.
Năm nay, Cố Dữ Bắc ban đầu cũng lấy lý do bận rộn để lảng tránh, nhưng mẹ anh không dễ bị lừa như vậy. Từ năm ngoái đến giờ, Cố Dữ Bắc chưa về nhà lần nào, đã hơn một năm rồi, nên người trong gia đình đương nhiên lo lắng. Vì thế, lần này mẹ anh không hài lòng, bà ấy trực tiếp châm chọc nói: “Cố Dữ Bắc, con đang làm việc gì mà cả năm không về nhà được thế hả? Năm ngoái bận, năm nay cũng bận à? Có cần mẹ bảo người đi tìm xem con đang ở đâu không?”
Anh đang ở trong nước, nếu mẹ anh thật sự muốn tìm, thì sẽ rất dễ. Cố Dữ Bắc suy nghĩ rất nhanh, cuối cùng vẫn thấy nói thật là tốt nhất.
Nửa thật nửa đùa.
“Con đang chăm sóc cháu gái của mẹ.”
Bà Lục Lâm Đồng: “?”
“Của ai cơ?”
“Con đang ở đâu thì là của người đó.”
“Có phải với người nước ngoài không?”
Cố Dữ Bắc không trả lời trực tiếp: “Mẹ biết chuyện này là được rồi.” Mẹ anh vẫn nghĩ anh đang ở nước ngoài, Cố Dữ Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Bà Lục Lâm Đồng bị đứa con này làm cho tức chết rồi: “Sinh con thì sinh đi, có cháu với con dâu người nước ngoài mẹ cũng đồng ý, nhưng con phải mang về chứ!”
Cố Dữ Bắc suy nghĩ: “Cháu gái của mẹ đang gặp vấn đề, đang phải điều trị.”
Úc Tiểu Mễ đang ở tầng dưới, mặc bộ áo dài đỏ, vui vẻ xem hoạt hình Peppa Pig, không hề biết rằng ba ruột của mình đã ụp lên đầu mình một chiếc nồi to thế này(đổ lỗi).
Vừa nghe nói cháu gái của mình có vấn đề, bà Lục Lâm Đồng lập tức không vui: “Đã bảo con đừng tìm người nước ngoài rồi, con lai thường gặp nhiều vấn đề mà con không biết à.”
Sau đó là một loạt lời trách móc.
Cố Dữ Bắc không dám nói một lời nào.
Trước đây, dù bận đến đâu, anh cũng chưa từng không về nhà lâu như vậy, việc mẹ anh nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.
Anh ngoan ngoãn chờ bị mắng.
Sau khi Lục Lâm Đồng mắng xong, bà ấy mới mở miệng hỏi: "Vậy bác sĩ bên đó có ổn không? Có cần mẹ giúp gì không? Còn con bé mắc bệnh gì vậy?"
Cố Dữ Bắc thuận miệng nói dối: "Bệnh tự kỷ."
Lục Lâm Đồng lại hỏi thêm nhiều câu hỏi.
Cố Dữ Bắc vừa trả lời vừa bịa thêm nhiều thứ, nhưng anh thật sự đã nói ra tuổi thật của bé con.
Anh đã lường trước việc sau này sẽ bị mắng thậm tệ, nhưng nếu không nói như vậy, chắc mẹ anh sẽ lập tức bay qua đây.
Cuối cùng, bà Lục Lâm Đồng lại mắng thêm một trận nữa rồi mới kết thúc cuộc gọi. Sau khi cúp máy, Cố Dữ Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh xuống lầu và thấy bé con vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, chăm chú xem Peppa Pig.
Cô bé có thể xem mấy chú heo trong phim suốt cả buổi.
Cố Dữ Bắc cười nhẹ, rồi đi chuẩn bị bữa cơm tất niên.
Bữa cơm tất niên hôm nay phong phú hơn hẳn những ngày bình thường và cả các ngày lễ khác. Anh đặt bé con vào xe nôi, Úc Tinh Ngữ bèn vào bếp, xắn tay áo len màu hồng nhạt lên và nói muốn giúp đỡ.
"Để em giúp anh nhé, dù em không biết làm gì nhiều, nhưng em biết rửa rau."
Cố Dữ Bắc đang cắt rau, anh không cần Úc Tinh Ngữ hỗ trợ, thấy vậy thì nói: "Em ra ngoài trông con đi."
Úc Tinh Ngữ nói: "Con đang ngồi trong xe nôi, không sao đâu mà."
Cố Dữ Bắc dọa cô: "Em đừng quên con gái em có thể bò rồi, lỡ ngã thì sao? Trong bếp có mình anh là đủ rồi, chỉ là nấu cơm thôi mà, chẳng có gì khó đâu, em đi trông bé đi."
Úc Tinh Ngữ không muốn anh phải vất vả như vậy trong ngày Tết: "Nhưng anh nấu ăn một mình thì vất vả lắm."
Cố Dữ Bắc mặc áo len dài tay màu xanh, tay áo đã xắn lên, dáng người cao ráo, trông rất bảnh bao.
Anh không để tâm đến chuyện vất vả, khuôn mặt tươi cười nói: "Em trông bé, anh nấu ăn, mỗi người một việc."
Úc Tinh Ngữ không biết phải đánh giá con người này thế nào.
Có cần phải vui vẻ nói như vậy không chứ.