Mặc dù ngoài miệng Lý Thần Niên than thở như oán phụ, nhưng gương mặt của anh lại lạnh lùng như sắp trở mặt tới nơi rồi. Tần Nùng hơi run, nghĩ thầm: cuối cùng tên Đại Ma Vương này cũng hiện nguyên hình rồi sao?
Cô nuốt nước miếng, vẫn cố gắng “cảm hoá" tên Đại Ma Vương: “Em cảm thấy việc chúng ta đang làm là sai trái, em không muốn tiếp tục làm những việc có lỗi với chị gái mình nữa.”
Lý Thần Niên hừ một tiếng rồi cười khẩy, cúi đầu xuống, ghé vào bên tai cô nói: “Lúc bị tôi liếm lồn đến lên đỉnh sao không nghe em nói chúng ta làm vậy là sai trái đi? Sướng xong thì muốn trở mặt à, xem ra em rất có tố chất làm trapgirl đấy.”
Tần Nùng bị anh nói đến cứng họng, những lời anh rể nói đúng là những gì cô đã làm. Cơ thể của cô bị anh dẫn dụ, đây là sự thật không thể chối cãi: “Anh rể…”Cô nhìn anh cầu xin, nhỏ giọng hỏi: “Anh không thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì được sao?”
“Tất nhiên…không thể!”
Ngoài mặt thì Lý Thần Niên lạnh như băng, nhưng trong lòng thì giống như đang bùng lửa vì tức giận. Miếng thịt mỡ màng “em vợ” này anh hầm lâu như vậy, hương vị thơm ngon mềm mại như vậy. Anh cũng sắp được thưởng thức rồi, kết quả là miếng thịt này lại muốn chạy đi, làm sao anh không tức giận cho được?
Lúc này, phòng ngủ nhỏ cạnh phòng làm việc đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Em vợ và anh rể đang dựa vào cửa nói chuyện, đồng loạt sững người vì tiếng động này. Giây tiếp theo anh rể nhanh chóng ôm cô em vợ vào phòng làm việc, sau đó ôm cô trốn sau cánh cửa phòng.
Một khoảng trống hình tam giác khép kín được hình thành giữa cánh cửa và giá sách, vừa đủ che được cơ thể của hai người nhưng với điều kiện phải đứng sát vào nhau mới được.
Tần Nùng bị sốc, trong tích tắc thôi mà không hiểu vì sao mình lại trốn với Lý Thần Niên sau cánh cửa. Bọn họ chỉ đang trò chuyện thôi mà, cũng đâu có làm chuyện gì sai trái, tại sao phải trốn thế này?
Nhưng trốn thì cũng đã trốn rồi, bây giờ mà đi ra thì sẽ càng kỳ lạ hơn.
Tần Nùng bối rối vô cùng, lén lút trừng Đại Ma Vương. Vừa hay anh cũng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người cứ vậy mà giao nhau.
Bàn tay Lý Thần Niên đang đặt sau lưng cô di chuyển xuống dưới rồi bóp mạnh mông cô, coi như là một lời cảnh cáo.
Hai người trốn trong góc khuất, cơ thể dán sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận rõ lồng ngực đang đập thình thịch của nhau. Điều khó nói hơn là phần thân dưới của hai người cũng bị áp sát vào nhau nên Tần Nùng cảm nhận được cây xúc xích to lớn của Lý Thần Niên đang trương cứng lên rất nhanh.
Sao ngay cả khi đang gặp tình huống nguy hiểm như vậy mà anh vẫn có thể nứng được hay vậy???
Bên ngoài phòng làm việc, chị gái mắt mũi nhập nhèm vì ngái ngủ, vò đầu bứt tóc đi qua phòng ngủ dành cho khách tìm Tần Nùng. Nhưng cô tìm một vòng cũng không thấy em gái đâu, hơi hốt hoảng cầm điện thoại gọi cho Tần Nùng, vừa gọi thì lại phát hiện điện thoại của Tần Nùng để trong phòng ngủ, không mang theo bên người.
“Lạ nhỉ, con bé này lại chạy đi đâu rồi?”
Tần Dịch lẩm bẩm tự hỏi. Lúc trở lại phòng khách nhỏ bên ngoài thư phòng, di động của Tần Dịch bỗng nhiên vang lên, cô liếc nhìn cuộc gọi đến, bắt máy rất nhanh, sau đó thuận thế ngồi vào ghế sofa đơn trong phòng khách.
Tần Nùng nghiêng người nhìn về phía cửa thư phòng.
Có lẽ là đồng nghiệp của chị gái gọi đến, cả hai bắt đầu thảo luận kỹ càng về một số vấn đề.
Tần Nùng núp ở sau cánh cửa phòng, còn đang bị anh rể ôm vào lòng, cô cảm thấy bản thân thật sự bị ép vào đường cùng, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào cho tốt.
So với sự lo lắng của Tần Nùng thì Lý Thần Niên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Sự lạnh lùng trên mặt anh cũng dần tan ra, anh nâng cằm của Tần Nùng, ép cô ngước cổ lên, sau đó cúi đầu nút lưỡi với cô.
Tần Nùng vừa sợ vừa lo, muốn đẩy anh ra, nhưng sức của người đàn ông quá lớn, cơ bản cô không đẩy anh ra được.
Đá lưỡi với nhau lúc này quả thật là làm cô sợ muốn chết.